Đoàn Hủ Nghiên mất rất nhiều thời gian mới có thể lấy lại tinh thần.
Mạc Tiểu Vũ vào phòng vệ sinh rửa mặt, còn hắn thì sững sờ nhìn mu bàn tay mình.
Xúc cảm mềm mại cùng hô hấp ấm áp mà Mạc Tiểu Vũ lưu lại trên mu bàn tay vẫn còn, giống như dấu ấn khắc trên da hắn, hắn cũng không cần cố ý nhớ lại, thoáng nghĩ đến thôi thì xúc cảm kia liền một lần nữa trở nên rõ ràng.
Tựa như bị vật nhỏ mềm mại nào đó nhảy vào tâm nhĩ của hắn, giống như giương oai trêu chọc từng vòng gợn sóng trong lòng hắn.
Đợi đến khi Mạc Tiểu Vũ rửa mặt xong, tầm mắt Đoàn Hủ Nghiên bắt đầu bất giác nhìn theo bóng dáng cậu.
Mạc Tiểu Vũ hiển nhiên một chút cũng không cảm thấy có chỗ nào không đúng, cậu thản nhiên giống như vừa rồi không phải là cậu hôn lên mu bàn tay Đoàn Hủ Nghiên một cái, mà chỉ là tùy tiện sờ sờ.
Đáng thương thay, Đoàn Hủ Nghiên năm nay hai mươi sáu tuổi, lần đầu tiên trong đời bị như vậy
Bị một người đàn ông hôn lên mu bàn tay, mà còn là người đàn ông nhỏ hơn hắn bảy tuổi, hắn còn canh cánh trong lòng vì sao Mạc Tiểu Vũ lại mơ thấy mình hôn mu bàn tay của cậu, mà đương sự đã vui vẻ đi chỗ khác, để lại một mình hắn bị nhốt trong xúc cảm mềm mại cùng hô hấp ấm áp kia, khó có thể tự kiềm chế.
Lúc 8:30 sáng, chuông cửa reo.
Đoàn Hủ Nghiên đứng dậy mở màn hình nhìn ra bên ngoài, bên ngoài là một cậu trai mặc quần áo giao hàng.
Đoàn Hủ Nghiên thay giày mở cửa đi ra ngoài, Mạc Tiểu Vũ cũng đi theo hắn đi ra ngoài.
Hai người một trước một sau đi qua con đường đá trước cửa biệt thự, cậu trai giao hàng đưa hàng cho Đoàn Hủ Nghiên, sau đó liền leo lên xe máy rời đi.
Mạc Tiểu Vũ đứng ở cửa nhìn cậu trai giao hàng rời đi, còn giơ tay lên nhẹ nhàng vẫy vẫy.
Đoàn Hủ Nghiên nhìn khuôn mặt giống như vĩnh viễn cũng không có phiền não gì, nhịn không được gọi cậu một tiếng: "Tiểu Vũ.
"
Mạc Tiểu Vũ nghe thấy thanh âm quay đầu lại, "Hả.
"
"......!Trong giấc mơ của Tiểu Vũ, tại sao Hủ Nghiên lại muốn hôn tay cậu? "
Mạc Tiểu Vũ khi suy nghĩ vấn đề gì đó thì không giống người khác, mặc dù Đoàn Hủ Nghiên hỏi cậu là vì sao trong mơ của cậu hắn lại hôn tay cậu, Mạc Tiểu Vũ lại quan tâm hơn về việc tại sao lại không được hôn .
Cậu nghi hoặc hỏi ngược lại, "Hủ Nghiên không thể hôn Tiểu Vũ sao? "
Đoàn Hủ Nghiên há miệng, có chút nói không nên lời.
Hắn không nói lời nào Mạc Tiểu Vũ liền tự mình nghĩ, Đoàn Hủ Nghiên nếu như không thể hôn cậu, vậy cậu hôn hắn là được rồi!
Mạc Tiểu Vũ vươn tay nắm lấy tay không cầm đồ của hắn, "Hủ Nghiên không thể hôn Tiểu Vũ, vậy thì Tiểu Vũ hôn.
"
Nói xong cậu tự nhiên nắm lấy tay của Đoàn Hủ Nghiên, hôn lên mu bàn tay hai cái, hôn xong còn cười với Đoàn Hủ Nghiên, đôi mắt hạnh nhân tròn xoe nở nụ cười đáng yêu đáng yêu như trăng lưỡi liềm "Tiểu Vũ hôn.
"
Trái tim Đoàn Hủ Nghiên lần đầu tiên đập mạnh hai cái, chấn động đến tay chân hắn nhũn ra, lỗ tai nóng lên, gáy và da đầu mơ hồ tê dại.
Cảm giác ngứa ran này giống như tâm hồn của hắn đang run lên vì sung sướng.
Đoàn Hủ Nghiên chậm rãi thở ra một hơi, tùy ý cho Mạc Tiểu Vũ nắm tay mình, cúi đầu đi về phía biệt thự, "Được rồi đi thôi, Hủ Nghiên làm tôm cho Tiểu Vũ.
"
"Hủ Nghiên làm?"
"Ừm."
"Wow ~"
Đoàn Hủ Nghiên quả thật biết nấu ăn, tay nghề của hắn tuy rằng kém hơn bà bà ở homestay, nhưng cũng có thể nấu mấy món cơm nhà.
Tối hôm qua Mạc Tiểu Vũ nói muốn ăn tôm lớn, sáng sớm hắn đã dùng app đặt tôm tươi giao tận nhà.
Tôm lớn có một cách làm đơn giản nhưng lại rất ngon, chính là luộc, Đoàn Hủ Nghiên đứng trong bếp rửa sạch những con tôm to bằng nửa bàn tay của mình, sau đó cắt bỏ râu tôm, từ trong túi lấy ra hành lá cắt thành từng khúc, sau đó thái lát gừng.
Mạc Tiểu Vũ vẫn đứng bên cạnh hắn nhìn, cảm giác nhàm chán liền ra ngoài tìm robot quét rác, rời khỏi Đoàn Hủ Nghiên được năm sáu phút, thì thấy nhớ hắn, cậu liền trở lại phòng bếp, đứng bên cạnh Đoàn Hủ Nghiên ánh mắt nhìn chằm chằm hắn.
Đoàn Hủ Nghiên đã dần quen với việc tầm mắt của cậu đóng đinh trên mặt mình, cũng không đuổi cậu ra, cũng sẽ không cảm thấy cậu đứng ở phòng bếp vướng tay vướng chân.
Một tiếng sau, nồi cháo sò điệp được nấu chín cùng một đ ĩa tôm luộc lớn được bưng lên bàn ăn.
Mạc Tiểu Vũ thích ăn tôm, nhưng cậu sẽ không lột vỏ, muốn ăn chỉ có thể chờ Đoàn Hủ Nghiên bóc cho cậu.
Cậu ngồi ở bên cạnh vùi đầu ăn cháo, thỉnh thoảng lại có một con tôm ngọt ngào đưa đến bên miệng cậu, cậu chỉ cần há miệng ăn là được.
Đoàn Hủ Nghiên lúc cho Mạc Tiểu Vũ ăn luôn có cảm giác như đang cho chim ăn, bản thân thực ra cũng rất thích.
Ăn xong bữa sáng, Mạc Tiểu Vũ tìm ra bộ bút màu xa hoa mà hắn mua cho ngồi trước bàn trà trong phòng khách vẽ tranh.
Đoàn Hủ Nghiên nghỉ phép lâu như vậy khi trở về làm việc sẽ phải đến công ty, mặc dù hôm nay hắn không cần đến công ty, trong hòm thư vẫn có vài tin nhắn cần xử lý.
Đoàn Hủ Nghiên pha cho mình một ly cà phê, chuẩn bị cho Mạc Tiểu Vũ một ly nước mật ong, còn thêm một quả chanh leo vào trong, đem chén nước mật ong đã pha xong đặt lên bàn, Đoàn Hủ Nghiên không quấy rầy Mạc Tiểu Vũ đang vẽ tranh, bưng ly cà phê trở lại bàn ăn.
Mạc Tiểu Vũ ở chỗ này hắn cũng không dựa theo thói quen trước kia mà trở về thư phòng, mà là đem đồ đạc đều chuyển đến bàn ăn trong phòng khách, hắn ngồi ở chỗ này Mạc Tiểu Vũ chỉ cần ngẩng đầu là có thể nhìn thấy hắn.
Mạc Tiểu Vũ phần lớn thời gian đều là người rất yên tĩnh, không ồn ào, không ầm ĩ, cũng sẽ không cố ý lăn qua lăn lại, cậu tựa như một đóa hoa yên tĩnh, có gió thổi tới lá cây cũng chỉ có thể nhẹ nhàng lay động một chút.
Đoàn Hủ Nghiên luôn bị cậu hấp dẫn.
Đó là một sự hấp dẫn phi lý, có thể dễ dàng phá hủy sự tự chủ mà hắn rất tự hào.
Ví dụ như bây giờ, bất tri bất giác, sự chú ý của Đoàn Hủ Nghiên đã không còn ở trên màn hình máy tính nữa, hắn dựa lưng vào ghế, ánh mắt yên lặng nhìn Mạc Tiểu Vũ đang cúi đầu vẽ tranh.
Lúc Mạc Tiểu Vũ vẽ tranh đặc biệt nghiêm túc, sẽ không cử động tới lui, hắn chỉ có thể nghe thấy tiếng xào xạc của bút vẽ rơi trên giấy .
Không biết qua bao lâu, có thể là một tiếng, Mạc Tiểu Vũ dừng vẽ tranh.
Cậu cẩn thận quan sát bức tranh của mình, lúc mím môi khóe miệng sẽ có một độ cong nho nhỏ.
Đoàn Hủ Nghiên vẫn nhìn chằm chằm cậu, thấy cậu giống như ngẩn người nhìn bức tranh của mình, một lúc lâu sau mới buông bút vẽ xuống, nâng mặt lên nhìn về phía hắn.
Đối mặt với một đôi mắt giống như thế giới của tôi chỉ có một mình cậu, trên đời này sợ rằng không ai dám nói rằng mình có thể thờ ơ nó.
Đoàn Hủ Nghiên liền cảm giác trong ngực mình giống như có thêm một lớp lông vũ ấm áp, mềm mềm, tràn ngập nhiệt độ.
Mạc Tiểu Vũ cầm lấy bức tranh vẽ trên bàn đưa cho Đoàn Hủ Nghiên, trên giấy vẽ là màn đêm và những vì sao, biểu thị rằng Đoàn Hủ Nghiên và Mạc Tiểu Vũ đang nắm tay ngồi trên mặt trăng lớn.
Khuỷu tay Đoàn Hủ Nghiên đặt lên bàn, bàn tay nâng má nhìn bức tranh của cậu, hắn cười cười, "Thật đẹp, Tiểu Vũ vẽ Hủ Nghiên và Tiểu Vũ ngồi trên mặt trăng ngắm sao sao? "
Nụ cười trên mặt Mạc Tiểu Vũ càng lớn, liên tục gật đầu, "Mơ thấy, mơ thấy, cùng với Hủ Nghiên.
"
Đoàn Hủ Nghiên sửng sốt một chút, tiếp theo hỏi: "Sau đó Hủ Nghiên hôn Tiểu Vũ? "
Mạc Tiểu Vũ gật gật đầu.
Đoàn Hủ Nghiên nhìn cậu, "Tiểu Vũ có vui không? "
"Vui vẻ." Lúc nói lời này, trên mặt Mạc Tiểu Vũ vui vẻ rõ ràng.
Đoàn Hủ Nghiên lại hỏi: "Vậy nếu là người khác hôn Tiểu Vũ thì sao? Ví dụ như Anh Hành Tín, Tiểu Vũ sẽ vui vẻ sao? "
Nụ cười trên mặt Mạc Tiểu Vũ khựng lại một chút, lông mày hơi nhíu lại_: "Không cần, không vui! "
Đoàn Hủ Nghiên không giống một người trưởng thành chút nào, hắn hỏi không ngừng, nhiều lần khẳng định vị trí của mình trong lòng Mạc Tiểu Vũ.
"Vậy ngoại trừ Hủ Nghiên hôn Tiểu Vũ, vậy còn có ai hôn Tiểu Vũ, Tiểu Vũ sẽ vui vẻ không?"
Mạc Tiểu Vũ không chút suy nghĩ liền lắc đầu, "Không có.
"
Đoàn Hủ Nghiên không quá tin tưởng, từ chỗ ngồi đứng lên đi về phía Mạc Tiểu Vũ.
Hắn cũng không có đi tới bên cạnh cậu, mà là dừng ở bên bàn trà, cùng Mạc Tiểu Vũ mặt đối mặt, cách nhau một bàn trà, hai chân quỳ gối trên thảm, khuỷu tay chống lên bàn trà, nhìn Mạc Tiểu Vũ thu dọn bút màu, "Chỉ có Hủ Nghiên hôn Tiểu Vũ, Tiểu Vũ mới vui vẻ? "
Mạc Tiểu Vũ bận rộn thu dọn bút vẽ, đầu cũng không ngẩng lên, "Ừm! "
"Tiểu Vũ đưa tay ra đi."
Mạc Tiểu Vũ đầu tiên là nghi hoặc nhìn hắn một cái, sau đó vươn cánh tay trái, vươn tới trước mặt Đoàn Hủ Nghiên, bàn tay mở ra, lòng bàn tay hướng lên trên.
Đoàn Hủ Nghiên cúi đầu, môi nhẹ nhàng dán vào lòng bàn tay ấm áp của Mạc Tiểu Vũ.
Nhận được nụ hôn này, ngón cái tay của Mạc Tiểu Vũ khẽ run lên, cậu không có rút tay về, chỉ là ánh mắt nhìn Đoàn Hủ Nghiên có chút sững sờ.
Đoàn Hủ Nghiêng hôn xong cười cười nhìn cậu, nhẹ giọng nói: "Hủ nghiên cũng có thể hôn Tiểu Vũ.
"
Nói xong từ bàn trà đứng dậy trở về bàn ăn.
Mạc Tiểu Vũ sững sờ nhìn bóng lưng của hắn, rút tay lại che ở ngực mình.
Dưới lòng bàn tay, có một sinh mệnh đang kịch liệt nhảy nhót, trái tim đập với tốc độ trước kia chưa từng có, thật giống như có thứ gì đó muốn nhảy ra ngoài.
Điều này làm cho Mạc Tiểu Vũ có chút không thoải mái, cậu há miệng gọi hắn.
Đoàn Hủ Nghiên không chú ý tới, sau khi ngồi trở lại chỗ ngồi, hắn lại một lần nữa lao đầu vào công việc.
Mạc Tiểu Vũ ngồi trước bàn trà trông mong nhìn hắn, cảnh tượng này kỳ thật không khác những gì cậu mơ thấy, nhưng hiện tại cậu so với lúc ở trong mơ, còn vui vẻ hơn gấp nhiều lần..