Sau khi trở lại liên tiếp những ngày sau Lục Hạ Tiên đều xa cách với Hàn Lam Vũ, không trò chuyện nhiều như trước.
Chỉ làm đúng công việc của bản thân rồi rời đi. Hàn Lam Vũ cũng đoán hẳn là việc trêu chọc muội muội của Lục Hạ Tiên đã khiến cho y sinh khí.
Vẫn còn may mắn là y không đánh cho nàng một trận giúp muội muội hạ hoả.
Hàn Lam Vũ ngẫm nghĩ làm thế nào để làm lành với Lục Hạ Tiên, dù sao thì người huynh đệ này đối xử với nàng rất tốt.
Nên làm một vài thứ để tạ lỗi vẫn hay hơn!
Lúc trước có nhìn thấy vài con thỏ phía sau núi, bản thân vốn cũng biết làm vài món. Hàn Lam Vũ quyết định đến xế chiều sẽ lên đến đó bắt vài con mang về.
*
Công chúa Đường Giai Tuệ cùng Tiểu Thanh ngồi toạ bên ngoài băng ghế đá bên ngoài. Thỉnh thoảng ánh nhìn của Đường Giai Tuệ vẫn liếc sang căn phòng bên cạnh. [Đèn cũng không mở, đi nghỉ sớm đến vậy sao].
Nhìn sắc trời cũng đã dần tối Đường Giai Tuệ dời người trở về phòng. Vô tình chạm mặt với Cẩn Mai, nhìn y có vẻ vội vàng tay cầm theo lồng nến là đang định đi đâu sao.
"Đợi đã!" Công chúa Đường Giai Tuệ lên tiếng khiến Cẩn Mai sững người xoay lại.
"Công tử gọi nô tài có việc gì không". Giọng nói của Cẩn Mai có chút nóng vội, kỳ thực nàng đang có việc vội hơn là đứng đây trò chuyện.
Thần sắc của Cẩn Mai một lần nữa lọt vào tầm mắt của Công chúa Đường Giai Tuệ "Công tử nhà ngươi đâu? Ta có việc cần nói với hắn".
"Công tử nhà ta..."
"Ngươi còn không mau nói thật? Vậy ta đành báo việc này lại với học quan!".
Công chúa Đường Giai Tuệ đành dùng cách nào doạ cho Cẩn Mai phải nói ra, nàng không hề có ý muốn làm tổn hại đến Hàn Lam Vũ. Vừa nghe nhắc đến học quan Cần Mai lập tức quỳ xuống trước Đường Giai Tuệ cầu xin "Công tử xin ngài đứng báo lại học quan, công tử nhà ta lén ra sau núi bắt thỏ cho người. Vốn dĩ ta cũng đi cùng ngài ấy, nhưng vừa quay lại thì người không thấy đâu nữa...Trời tối ta không nhìn thấy gì, nên vội vã quay lại lấy đèn soi".
Đường Giai Tuệ nghe Hàn Lam Vũ mất tích sau núi, mặt hơi biến sắc mi tâm nhíu chặt.
"Hồ đồ!!!"
Không chậm trễ, ra lệnh cho Tiểu Thanh lấy thêm đèn cùng Cẩn Mai trở lại sau núi nơi bọn họ săn thỏ tìm người.
Tâm trạng Đường Giai Tuệ hệt như ngọn đuốc nóng, học quan nghiêm cấm ra sau núi là bởi vì nơi này có nhiều mãnh thú dữ.
Nếu lỡ như Hàn Lam Vũ có chuyện gì...vừa nghĩ đến đây nàng vội lắc đầu trấn an.
[Sẽ không đâu, y sẽ không có chuyện gì].
* Hàn Lam Vũ tay nắm lấy tay thỏ cố gắng lần tìm đường trở lại. Đôi mắt cố gắng mở to để nhìn kỹ đường đi trong bóng tối, nhưng vẫn là rất khó nhìn được.
Mồ hôi tuôn chảy dài trên mặt xuống ướt một mảng áo nơi cổ.
Chỉ định đi bắt vài con thỏ thôi không nghĩ bản thân lại đi sâu vào bên trong rừng đến vậy. Với khả năng mù đường bao năm thì Hàn Lam Vũ vẫn là càng đi càng sâu.
"Cẩn Mai..." Cất tiếng gọi lớn nhưng đáp lại chỉ là một màn đêm tĩnh mịch.
Thật đáng sợ!
[Trời bắt đầu đổ mưa]
"Thiên a, ngài không cần phải trừng phạt ta đến vậy chứ?". Hàn Lam Vũ cảm thấy bản thân thật bị vận xui đeo bám, vừa bị lạc trong rừng vừa gặp trận mưa lớn trút xuống.
Nàng vội vã chạy nhanh tìm một nơi nào nó có thể tránh mưa được, thật may mắn có một hang động vừa đủ trụ tạm thân. Nhặt một cọng rơm dày cột chặt hai chân của con thỏ lại!
Toàn thân run rẫy vì mưa thấm ướt người, Hàn Lam Vũ nhớ lại những bài học tạo lửa trong sách liền tìm hai viên đá cùng vài miếng gỗ vụn.
Bàn tay liên tiếp đập mạnh hai viên đá vào nhau, vốn dĩ đá trong rừng luôn sắc bén. Không cẩn thận hai bàn tay cũng bị cắt đứt chảy máu.
Mặc kệ chuyện đau rát, Hàn Lam Vũ tập trung tạo lửa. Nếu không xác định bản thân vì lạnh mà bỏ mạng sớm.
[Tách,tách]
"Cháy rồi, có lửa rồi!". Ánh mắt nhìn ngọn lửa nhỏ cháy bén Hàn Lam Vũ ngồi phịch xuống ngửa cổ lên cười tươi rói.
Liếc nhìn màn đêm đen bên ngoài cùng vài tiếng tru ban đêm khiến bản thân Hàn Lam Vũ cảnh giác cao, không dám nhắm mắt lại.
Lỡ như có dã thú nhân lúc bản thân chìm sâu ngủ thì tránh không khỏi.
Liếc mắt nhìn vào con vật nhỏ trắng đang run rẫy nhìn mình. Hàn Lam Vũ "chậc" vài tiếng. "Là do ngươi làm ta ra thế này!".