Mặc dù nụ hôn chỉ trong vài giây thoáng qua nhưng cũng đủ khiến Hàn Lam Vũ ấn tượng mạnh mẽ.
"Đa..đa tạ Lưu huynh". Hàn Lam Vũ vụt thu tay về lại người, cảm thấy bối rối đỏ bừng hai tai lại xảy ra. Nhìn Lục Hạ Tiên làm việc này rất tự nhiên, không lẽ y thích nam nhân sao?
Nhặt thanh cây phía dưới đây lên đảo đảo miếng gỗ bên trong vài lần, Hàn Lam Vũ khẽ thở dài vài tiếng.
"Bảo Lâm đến đây là để bắt thỏ sao?".
[Thỏ, phải rồi thỏ của ta đâu].
Vừa nghe đến một chữ, Hàn Lam Vũ liền ngoái đầu nhìn quanh. Nhớ lại lúc nãy trượt chân ngã xuống suối hẳn là đã làm xổng mất nó rồi. "Ân, nhưng ta làm xổng nó mất rồi".
"Ngươi bắt thỏ để làm gì?". Công chúa Đường Giai Tuệ hiển nhiên biết Hàn Lam Vũ bắt thỏ để làm gì, cũng là dành cho nàng. Chỉ là muốn chính miệng người kia phải thừa nhận! "Ta tự dưng thèm thịt thỏ, nên định ra sau núi bắt". Hàn Lam Vũ vẫn không chịu thừa nhận quan tâm đến Lục Hạ Tiên.
Có đánh chết cũng không nhận quan tâm một nam nhân được!
Hàng mi đen dài khẽ cụp nhẹ xuống, Đường Giai Tuệ là đang mong chờ điều gì ở người này chứ? "Bắt thỏ cũng được, chỉ là đừng để làm thương bản thân. Ta sẽ đau lòng".
Tai không nghe nhầm đấy chứ, chính miệng Lục Hạ Tiên thừa nhận đau lòng vì nàng.
Xoay mặt sang nhìn thì chạm ngay đôi mắt đen sáng ngời của Lục Hạ Tiên nhìn nàng không chớp mắt.
Bất động vài giây-------!
"Lục..huynh thực xin lỗi, ta không thích nam nhân".
Hàn Lam Vũ cứ nghĩ đã từ chối tình cảm hẳn Lục Hạ Tiên sẽ một mặt đau lòng không thôi. Nhưng trái hẳn với suy nghĩ của nàng, Lục Hạ Tiên đang mím môi xoay mặt nơi khác kiềm chế tiếng cười. Nhưng bờ vai vẫn run run từng đợt.
[Cái tình huống gì xảy ra vậy?]
"Thực xin lỗi Bảo Lâm, ta không nghĩ làm ngươi hiểu lầm đến vậy". Công chúa Đường Giai Tuệ lấy lại thần sắc nghiêm chỉnh vốn có.
Biết bản thân hiểu lầm nghiêm trọng, khiến Hàn Lam Vũ muốn tự đào hố chôn mình.
Thật xấu hổ chết mất!
Đường Giai Tuệ thấy Hàn Lam Vũ đen mặt mà tội, chỉ là hiện tại chưa đến lúc nói cho y biết nàng vốn dĩ là nữ nhân.
Trong màn đêm tăm tối sâu thẳm núi rừng bên cạnh là thác nước, thỉnh thoảng vài giọt nước đọng trên tán cây in lại hình bóng hai người chân tình trò chuyện với nhau.
Hai nữ nhân cứ như vậy tâm tình bỏ quên thời gian đang xoay vần.
*
Trời gần sáng ánh bình minh các tia sáng yếu ớt dần chiếu rọi cả khu rừng.
"Công tử!" , "Công tử, người ở đâu?".
Tiếng gọi lớn của Cẩn Mai và Tiểu Thanh đang đến gần hai người họ. Hàn Lam Vũ do quá mỏi mệt đã thϊếp đi trên vai của Công chúa Đường Giai Tuệ. "Công tử, hai người đây rồi. Ta tìm hai người cả đêm, hai người không sao chứ?".
Đường Giai Tuệ đưa ngón tay lên ý muốn cả hai giữ yên lặng, liếc mắt nhìn khuôn mặt bình yên của Hàn Lam Vũ đang say giấc trên vai nàng.
Thật muốn giữ lại khoảnh khắc này lâu hơn nữa!
Một đêm cùng trò chuyện với Hàn Lam Vũ, nàng phát hiện ra lối suy nghĩ của người này rất kỳ lạ. Có những điều khiến suy nghĩ của nàng như được khai sáng, trước giờ chưa từng nghe qua.
Công chúa Đường Giai Tuệ cũng hiểu rõ một điều, Hàn Lam Vũ vốn không hề xấu như những gì y nói. Vì sao phải tạo ra vỏ bọc như vậy?
"Bảo Lâm dậy thôi, chúng ta phải trở về phủ sớm". Đường Giai Tuệ lay nhẹ vai của Hàn Lam Vũ, nàng cũng từ từ mở mắt dụi dụi vài lần để tỉnh táo hơn.
Nhìn thấy Cẩn Mai cùng Tiểu Thanh y phục lấm bẩn đầu tóc cũng rối ren, hẳn đã vất vả tìm nàng cùng Đường Giai Tuệ cả đêm. "A------".
Tiếng la của Hàn Lam Vũ khiến cả ba người cũng giựt mình đưa mắt nhìn.
"Bảo Lâm, là chuyện gì?".
"Chúng ta phải quay về phủ sớm, bị phát hiện ngươi hẳn sẽ bị trách phạt!".
Công chúa Đường Giai Tuệ nhoẻn môi cười, ánh mắt cưng chiều nhìn Hàn Lam Vũ. Không sợ bản thân bị trách phạt mà chỉ lo cho nàng, còn bảo là kẻ vô lại sao. "Cùng quay về thôi".