Phò Mã Hoa Nhi Của Nhị Công Chúa

Chương 51: Biến động phương Bắc



Đã được nửa tháng kể từ khi Hàn Lam Vũ đưa tiễn Công chúa Đường Giai Tuệ sang Mục triều. Nàng buộc phải ở lại bởi hiện giờ nàng không chỉ còn là phò mã của công chúa mà còn là phó tướng quân dưới trướng phụ thân nàng.

Những ngày thông thường Hàn Lam Vũ đều khiến bản thân nàng bận rộn ra vào lán trại, khi ngồi nghỉ ngơi nàng lại vuốt ve sợi dây đan trên tay ngắm nhìn.

Mặc dù hai người vẫn thường xuyên trao đổi thư từ qua lại, nhưng ở đây gửi thư không giống với thế giới hiện đại.

Vẫn là cần chờ một ít ngày mới có thể nhận được hồi âm!

"Phò mã, có thư của Công chúa gửi cho người a". Cẩn Mai nhận được thư biết rằng Hàn Lam Vũ sẽ rất mong được đọc, nàng chạy nhanh ra lán trại đưa cho nàng.

Hàn Lam Vũ cầm lấy mảnh giấy cũ trong tay vô cùng nâng niu, nhẹ tay lật ra đọc kỹ từng chữ bên trong.
"Cẩn Mai, nàng ấy nói bệnh tình của Trưởng công chúa đã thuyên giảm dự sẽ sớm trở lại với ta. Nàng ấy nói rất nhớ ta..." Nét mặt Hàn Lam Vũ hệt như đứa trẻ được tặng quà, vui sướng siết mảnh giấy vào lòng.

"Thật tốt quá phò mã!".

Còn chưa được vui mừng bao nhiêu thì bị một giọng nói khàn đặc của người khác xen lẫn vào.

"Công tử! Tướng quân có chuyện gấp cần gặp ngài". Một tên lính trong quân ngũ kính cẩn mời Hàn Lam Vũ đi theo ta.

Hàn Lam Vũ cũng không chậm trễ, đã gọi là việc gấp thì cần phải nhanh chân hơn. Bước vào bên trong phủ tướng quân, nơi nàng cùng phụ thân thường xuyên bàn bạc các lối dẫn binh khác nhau.

Vừa vào tới đã nhìn thấy thêm vài khuôn mặt khác lạ, sắc mặt người nào người nấy cũng đều vô cùng nghiêm trọng.

"Phụ thân! Vũ Nhi đã đến". Hàn Lam Vũ nghiêm nghị đứng trước mặt Hàn Dương Phong, đảo mắt nhìn quanh một lượt.
Nàng thầm đánh giá mọi người dường như đang bàn binh sách!

"Vũ Nhi con tới rồi, phía thành Trịnh Châu vừa gửi tinh cấp báo người Man Di lại tiếp tục khởi binh lần nữa. Lần này số lượng hoàn toàn khác với lần đầu, rất áp đảo chúng ta. Con xem".

Hàn Lam Vũ nhìn theo ngón tay Hàn Dương Phong đang chỉ từng ngọn cờ đỏ trên mỗi một nơi phía Bắc đều là thuộc về quân địch, đúng là khá đông.

Con số này có thể tăng lên hàng vạn quân, ở phía bên quân nàng chỉ tầm vài vạn. Nếu trực tiếp đối đầu sẽ thương binh vô số kể.

Đúng là một vấn đề nan giải!

Hàn Lam Vũ tay chống cằm ngẫm nghĩ phương án, nàng không tin không có khẻ hỡ nào. Quân địch tuy đông nhưng tuyệt đối sẽ có điểm yếu, chỉ cần bắt lấy điểm này có thể lật lại cả bàn cờ.

Hàng lông mài nhíu chặt vào nhau suy ngẫm thật kỹ lưỡng, đây là liên quan đến rất nhiều sinh mạng.
Không chỉ của binh lính mà còn là của những bá tánh trong thành Trịnh Châu, nếu thua trận chắc chắn xảy ra thảm kịch lớn.

Hàn Lam Vũ cố gắng vận dụng những kiến thức nàng từng được học qua trước đây, chợt loé ra một vầng sáng bên trong đầu thanh tỉnh.

"Phụ thân, con có một kế hoạch như thế này. Mọi người nghe thử!".

Tướng quân Hàn Dương Phong cùng những vị tướng thân cận khác đứng vòng quanh nghe kỹ từng lời nói của Hàn Lam Vũ.

Thật sự mỗi một người sau khi nghe được đều thầm bái phục khả năng suy tính của nàng, nếu đổi ngược lại là họ thật không biết nên làm sao.

Đây cũng là một phần nàng được chính Hoàng thượng đề bạt làm phó tướng thống lĩnh một vạn đại quân trong khi tuổi còn trẻ như vậy, nhiều người đồn thổi lời không hay rằng nàng chỉ dựa dẫm vào phụ thân.
Nhưng khi gặp mặt thì hoàn toàn thay đổi suy nghĩ, thảo nào tất cả binh sĩ ai ai cũng đều răm rắp nghe theo Hàn Lam Vũ là vậy.

Đây là khả năng lãnh đạo, thu phục lòng người không phải ai cũng có thiên bẩm này!

Sau khi bàn rõ phương án mỗi người đều nhất trí nghe theo cách của Hàn Lam Vũ đưa ra, đây là cách có thể thắng và cũng giảm thiểu thiệt hại nhiều nhất cho người.

Liền ngày mai toàn bộ binh sĩ dưới trướng tướng quân Hàn Dương Phong sẽ khởi hành đến thành Trịnh Châu.

Hàn Lam Vũ đứng bên ngoài trầm tư nhìn lên bầu trời rộng lớn, tay nắm chặt lấy sợi dây bình an của Đường Giai Tuệ.

"Tuệ Nhi, nàng đợi ta".