Phố Mây

Chương 6



Và rồi điều mà tôi đã lo lắng trong suốt phần còn lại của ngày hôm qua cũng đã thành sự thật. Ngay khi tôi chỉ mới đặt chiếc cặp màu đen của mình lên bàn để soạn bút thước cho ngày thi thứ hai, con nhỏ Yến Nhi ngồi từ một xó xỉ nào đó đã nhanh chóng xuất hiện ngay bên cạnh tôi. Cũng chẳng có gì bất ngờ lắm, chuyện này tôi đã lường trước được. Tôi khinh bỉ nhìn thẳng vào mắt nó. Cơ mặt thả lỏng đến lạ thường.

- Sao nào? Tìm tao có chuyện gì?Tôi ném thẳng vào mặt nó một tông giọng trầm mặc hết sức có thể. Xung quanh tôi chỉ lác đác một vài đứa đến sớm để tranh thủ ôn bài nên tôi cũng sẽ không thèm nể nang gì đâu. Chẳng qua là vì hôm qua tôi đã quá bốc đồng và giật mình nên có chút hoảng loạn. Nhưng hôm nay, tôi có thể tự tin khẳng định rằng: thời thế đã khác. Kể cả khi không có Quỳnh Chi, Bình An và Hà Đông ở đây, tôi vẫn có thể tự lo được. May mà không có hai con "cận vệ" của nó đi theo.

- Con này khá. Mày bỏ cái nét giả nai đó được rồi đấy.- Giả nai? Ai mới là người cần nói câu đó?- Mày có tin là tao sẽ cho mày ra bã trước khi vào giờ thi không?- Là mày nói động đến vũ lực trước đấy nhé. Cãi không được thì lại dùng đến bạo lực cơ à? Chơi không đẹp đâu nhé. - Rồi sao? Tao thách mày làm gì được tao đấy. Mày có nói với cô cũng chẳng có tác dụng gì đâu. Tao nói rồi, những con người tầm thường như tụi mày, đ** làm được trò trống gì cả. Cút đi chỗ khác đi là vừa.- Thế một con người không chỉ vừa giả tạo, vừa ảo quyền lực, mà còn không có lòng tự trọng thì làm được gì?Sau lời nói ấy, tôi có thể cảm nhận được khoé miệng của mình đang hơi cong lên. Nhịp tim cũng dần trở nên nhanh và mạnh hơn, như thể tôi đang chờ đợi một phản ứng phẫn nộ của con nhỏ này vậy.- Đ** m*, con chó.

Đúng như tôi đã đoán mà. Tôi vô thức cúi đầu xuống và bước chân sang chỗ ngồi của Bình An để né đòn, đầu gối đã khuỵ xuống, cánh tay đã rụt lại. Trong phút chốc tôi chỉ kịp thấy cánh tay của con Nhi vung lên, và cũng chẳng cần mất quá nhiều thời gian để suy nghĩ, tôi thừa biết rằng bàn tay ấy sẽ tát một cú thật mạnh vào má của tôi.

- Mày thôi đi.

Khoan đã nào, giọng nói này trông quen lắm? Là ai mà đến đúng lúc quá vậy? Ngay khi nghe giọng nói ấy cất lên, tôi lập tức thôi cái tư thế đỡ đòn ấy đi và chuyển hướng ánh mắt lên trên để xem thử vị cứu tinh lần này của tôi là ai. An nắm chặt lấy cánh tay của Yến Nhi ngay cái lúc con bé định tát tôi.

- Mày gây chuyện cho lớp chưa đủ hay sao mà bây giờ còn định đánh người nữa? - An nhăn mặt hỏi nhỏ Nhi.- Sẵn có mày ở đây luôn thì để tao nói luôn một thể cho cả lò nhà tụi mày nghe này. Bình thường tụi mày thích đụng ai thì đụng, riêng con này...không dễ đâu.- Tự cao quá nhỉ? Mày có thật sự biết: Mày làm tất cả những chuyện này là vì điều gì không?

Không kịp để cho nó có cơ hội để trả lời, tôi khoanh tay, nhanh chóng chộp lấy khoảng trắng giữa cuộc hội thoại để mà nói tiếp:- Là vì mày không tự tin vào bản thân mày đấy. Mày sợ mọi người không yêu quý mày, sợ mọi người bỏ rơi mày và mày sẽ bị cô lập, rồi cũng chẳng có người bạn nào cả. Suốt ngày mày sẽ phải chịu đựng nỗi cô đơn, tủi thân và lúc nào cũng chỉ lủi thủi một mình. Mày sợ cảm giác đó, tao nói đúng chứ?

Như thể bị chọc trúng vào tim đen, mặt nó bỗng ửng đỏ hết cả lên. Nó nghiến răng, cơ tay bỗng siết chặt lại như thể đang định tát tôi thêm một phát nữa nhưng tiếc rằng cánh tay của nó vẫn đang bị An giữ chặt. Chi đã đến nơi và kéo tôi về phía của nàng. Có lẽ con bé cũng đã hiểu được một phần câu chuyện đang diễn ra. - Yến Nhi, mày kêu tụi này đúng đến mày là không dễ đâu đúng không? Vậy thì để tao nói cho mày biết. Động đến bạn bè của tao thì đến cái mõm mày cũng đ** có để mà sủa đâu. Tao chưa đánh mày là tao còn nhân nhượng lắm rồi. Đừng để đến lúc tao phải mạnh tay. 

Mười điểm luôn Chi ạ. Tao muốn nó bị đấm vỡ mặt từ lâu lắm rồi đây. Không thể chịu đựng con chó này thêm một phút giây nào nữa.

Nó bỗng giật mạnh cánh tay phải đang bị Bình An nắm chặt. Ở góc nhìn của tôi có thể thấy rõ một vết bầm tím trên cổ tay của nó, ngay cái chỗ mà An vừa siết chặt. Vậy cũng đủ hiểu rằng An cũng chẳng thể ưa nổi con nhỏ này. Những tưởng nó sẽ im lặng rời đi vì không cãi được chúng tôi nữa, nhưng không. Nhi nhướn mày, chỉ thẳng mặt chúng tôi mà dằn mặt thêm một câu:- Được rồi. Nhớ mặt tao đó bọn l**. Để xem ai hơn ai.

Cuối cùng thì con nhỏ hãm l** này cũng chịu rời đi. Nhìn bóng lưng của nó từ phía sau tôi vẫn không khỏi cười thầm trong lòng. Nó còn bất chợt đụng vào một cạnh bàn ở dãy tôi, mạnh đến mức làm cho cái bàn ấy dịch chuyển tận một ô gạch. Vừa lòng tao lắm.

Đến tận lúc này, tôi mới để ý đến Hà Đông đã đứng ở bên cạnh Bình An từ lúc nào không hay. Từ nãy đến giờ hình như nó không lên tiếng bất kì một lần nào cả nên tôi mới không quan tâm đến. Thấy tôi nhìn qua, Đông bỗng lên tiếng:- Chà...kịch này hay đấy. Tao đã bảo là hôm nay lên lớp thì kiếu đ** gì cũng có chuyện mà.- Mày là nhất rồi. - An đùa cợt đáp lại, cứ như thể chuyện vừa rồi giống như một chuyện đùa nhảm nhí đấy. 

Xem ra mọi chuyện dường như đã ổn, ít nhất thì cũng là tạm thời. Chi kéo người tôi quay lại đứng đối diện với nó. - Mày có sao không? Có bị nó đụng vào người chỗ nào chưa?- Mày yên tâm đi. Tao không sao cả. Mày cũng biết tao không hiền như vẻ bề ngoài mà. Tao sẽ không dễ dàng để người khác động chạm gì đến tấm thân này đâu. - Ừm. Chuyện này cũng không đơn giản gì đâu. Cứ từ từ mà suy nghĩ cách giải quyết, không được bốc đồng. Bất cẩn là toang cả dám đấy.- Tao hiểu rồi.

Giám thị đã bước vào lớp. Chúng tôi nhanh chóng giải tán và thu dọn cặp sách mang lên bục giảng. Tính từ thời điểm này, giờ thi hôm nay đã chính thức bắt đầu.

Đúng như dự đoán của tôi, đề Toán đợt này cũng chẳng có gì khó lắm. Chủ yếu đều nằm trong lượng kiến thức trọng tâm mà thầy cô đã ôn tập cho chúng tôi. Kèm với môn Toán là môn Địa - môn học được thi vào ca hai của buổi sáng ngày hôm nay. Cái môn này chỉ cần học thuộc đề cương rồi vào làm bài thi là xong, không có gì đáng nói đến cả. 

Sau một buổi sáng làm bài kiểm tra đầy căng thẳng, buổi chiều chúng tôi vẫn phải đi học thêm như bình thường. Cốt là để chốt lại những kiến thức quan trọng ngay trước ngày thi. Như mọi ngày, tôi phóng con xe đạp điện của mình qua nẻo đường quen thuộc để đến chỗ học thêm vào hai giờ chiều. Ngay khi chuẩn bị bước vào lớp, tôi lại thấy Bình An từ trong lớp bước ra. Tôi lấy làm lạ. Thế quái nào lại ra khỏi lớp vào giờ này được nhỉ? Tầm giờ này thì cô đang điểm danh mà.

Tôi ngó đầu vào lớp. Bàn ghế vẫn cứ cũ kĩ như thế do đã có biết bao đời học sinh ngồi ở đây, nhưng trong lớp học lại không có lấy một bóng người. Có chăng thì cũng chỉ là bóng lưng của cô giúp việc thấp thoáng sau lớp cửa sổ bằng kính bên góc lớp.

Tranh thủ lúc An chưa đi ra xa, tôi chạy đến chỗ nó hỏi chuyện:- Ê An, chiều nay không học à?- Ừm. Hôm nay cô có việc bận đột xuất nên cho nghỉ một buổi. Hồi trưa cô có nhắn trên nhóm chat. Mày cũng không thấy tin nhắn của cô hả?

Tôi lấy điện thoại ra. Quả đúng là có tin nhắn thông báo nghỉ học đến từ cô. Chết thật. Chắc là do ban nãy tôi ngủ say quá, lố cả giờ đi học nên tôi vội vội vàng vàng mà không kịp kiểm tra điện thoại đây mà. Chuyện là sau khi làm bài thi xong, tôi cảm thấy mệt quá, bản thân cũng sắp không chịu nổi nữa rồi nên chỉ đành đặt lưng trên chiếc giường êm ái ở phòng ngủ ngay khi mới về nhà, và đã lỡ ngủ thiếp đi từ lúc nào không hay. Lúc tôi thức giấc thì đã quá giờ đi học được gần mười phút.

- Ừm. Cũng may môn Anh thi vào ngày cuối. - Nghe mấy đứa nội trú nói là cô có chuyện gia đình, nhưng mà gấp và nghiêm trọng lắm nên mới cho nghỉ như thế này. - Hèn chi từ nãy đến giờ tao thấy lạ. Bây giờ chuyện như vậy thì tao đã hiểu rồi.

Tôi đưa điện thoại lên và nhắn lại tình hình với cô bạn thân:[Hôm nay tao được nghỉ học thêm rồi Chi ạ. Nghe nói là do cô có việc gấp nên cho lớp nghỉ.][Vậy à. Mày qua quán cà phê ôn đề cương với tao và thằng Đông không? Có thêm Quỳnh Anh ở bên đây nữa nè.][Đông lớp mình và Quỳnh Anh A10?][Ừm. Đúng rồi đó. Hà Đông còn đang rủ thêm An qua ngồi chung.][...][Quán này ở gần khu nhà mày. Tao có gửi định vị qua rồi đó. Mày có qua không thì bảo?][Có ạ. Tầm 15 phút nữa tao qua.]

Tôi vừa nhắn xong dòng tin nhắn ấy đến bạn Chi thì cũng là lúc Bình An nói với tôi một điều gì đó.

- Ê Diệu Anh, mày có bị Quỳnh Chi rủ đi cà phê không?- Có. Mày cũng bị Hà Đông lôi đi à?- Ừm. Nó vừa nhắn cho tao. Bảo là còn có "em yêu" của nó nữa. - Thảo nào... Mà mày có định đi không?- Có. Dù sao cũng học xong hết tự luận rồi, còn mỗi phần trắc nghiệm thôi. Chắc là bây giờ đi qua dò trắc nghiệm cũng được nhỉ?- Mai thi ba môn Sử, Công dân và Công nghệ đúng không?- Đúng rồi... Tao đi trước nhé. 

An đã lái xe đi trước. Đưa mắt qua cạnh bờ tường cách chiếc xe của tôi không xa, bỗng nhiên tôi lại thấy một bé mèo trắng đang ngủ trên hàng gạch đã cũ ấy.

Lông của bé đã nhuốm một màu đất cát vì đã phải vật lộn với kẻ thù để kiếm ăn hằng ngày. Bên cạnh bé là một hàng hoa cẩm tú cầu xanh có pha một chút màu trắng như muốn quyến rũ bất kì ai vô tình lướt qua đây bằng thứ hương thơm ngọt ngào mà chúng mang lại, nhưng cũng chẳng kém phần dịu dàng như những cánh hoa mỏng manh của chúng.

Chỉ cần một cơn gió nhẹ vô tình lướt qua thôi là đã đủ khiến cho con tim của tôi rung động. Tôi chợt nhận ra chốn trần gian nơi đây cũng yên bình lắm đấy, cũng xinh đẹp lắm cơ đấy. Ngay tại khoảnh khắc này, tôi đã lỡ yêu thành phố này mất rồi

Tôi muốn đi gặp Chi lắm. Tôi biết rằng để mọi người đợi mình là không hay đâu. Nhưng mà tôi lại không nỡ rời đi ngay lúc này. Có lẽ tôi đứng đây và chụp một vài tấm ảnh rồi sau đó rời đi cũng không muộn đâu nhỉ?

Sau hơn hai mươi phút đấu tranh tư tưởng, tôi đã đứng trước lối vào của quán cà phê. Quán này không to, nhưng cũng là quá đủ để cho một hội bạn nào đó tụ tập vào dịp cuối tuần và chill cùng nhau sau một tuần mệt mỏi. Bù lại, mặt tiền của quán lại hướng ra một công viên nhỏ trong khu của tôi. Chả trách tại sao lại có nhiều người giới thiệu quán này với tôi đến thế.

Tôi nhận ra ngay quán cà phê này được trang trí theo phong cách Nhật Bản. Tôi vén bức màn được treo hững hờ ở ngay lối ra vào. Và quả thật tôi đoán không sai. Chỉ khác một chút là các quán Nhật khác thường ngồi ngay trên sàn gỗ, nhưng ở đây thì lại có bàn ghế.

Tôi được anh nhân viên hướng dẫn lên tầng thượng - nơi mà những người bạn của tôi đang ngồi tận hưởng bầu không khí se lạnh của Đà Lạt. Hôm nay tụi này chơi lớn thế. Lên cả tầng thượng ngồi luôn. 

Tôi đã xin lỗi nhóm bạn ngay sau khi nhìn thấy tụi nó. Dù sao tôi cũng là người đến muộn mà, phải để mọi người đợi lâu rồi. Chúng tôi quyết định sửa trắc nghiệm trong đề cương của năm môn học thuộc còn lại, bao gồm Sử, Công dân, Công nghệ, Sinh và Địa. Sau đó sẽ tranh thủ học tự luận của mấy môn mà chúng tôi chưa học. Nếu còn thời gian thì sẽ thay phiên dò tự luận cho nhau.

Trong khi cả đám đang chăm chú sửa đề cương, không khó để tôi phát hiện ra ánh mắt si tình của Hà Đông nhìn đắm đuối Quỳnh Anh trong khi con bé chỉ đang chăm chăm vào cuốn đề cương ở trên tay. Cái ánh mắt ấy chứa chan một tình cảm sâu đậm, không phải chỉ là qua loa nhất thời, hay là dạng trêu đùa tình cảm của con bé.

Tình cảm của mấy anh badboy thú vị phết. Trước giờ tôi cứ tưởng các anh ấy chỉ thích tán tỉnh những khi đối phương để ý đến hành động của các anh, còn lại thì cho ăn "bơ" toàn tập. Ít ra là thằng này không dụ con gái nhà người ta làm điều dại dột là được rồi.

Bầu trời vẫn nhiều mây như thế, nhưng nó không còn sáng sủa mà dần tối sầm lại sau gần ba tiếng đồng hồ vừa ngồi buôn dưa lê vừa học. Chỉ mới hơn năm giờ chiều thôi mà đèn đường đã bắt đầu loé lên những tia sáng đầu tiên. Đúng là "ngày tháng mười, chưa cười đã tối" mà.

Chúng tôi cùng nhau rời khỏi quán cà phê. Không ngờ rằng với chỉ hơn hai tiếng rưỡi như thế, tôi đã xử lý gọn được năm môn học thuộc còn lại. Chẳng nhiều đâu, chỉ là sửa trắc nghiệm và học tự luận của Lý với Sinh thôi. 

Ngày mai lớp học thêm của chúng tôi còn một ca học Anh văn nữa nên vẫn có thể ôn tập lại thêm một lần nữa để ngày mốt mà còn làm bài được. Tối nay chỉ cần ôn tập phần ngữ pháp và các thì, sau đó làm thêm một vài dạng bài tập để củng cố lại kiến thức là được.