*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit:Ninh Hinh
Đêm đầu xuân, trời lúc ấm lúc lạnh.
SIN PUB khai trương hoạt động gần một nửa, bên ngoài không một tiếng động lặng yên rơi xuống từng hạt tuyết trắng xóa. Ánh đèn ven đường ấm áp hắt hiu phản chiếu những tán lá, không khí trở nên dần dần se lạnh.
Ở hàng ghế dài tầng 2, tiếng nhạc xa xa như rung trời không ngừng truyền tới. Phó Ngàn Tư lúc này đang nép vào góc sô pha, uể oải mở khóa điện thoại.1
Sau khi Lương Khấu phát sóng trực tiếp xong, đưa lỗ tai lại đây: "Sau mười giờ, sẽ có màn nhảy Disco, cậu có muốn đi xuống đó nhảy nhót một chút không?"
Vừa định quay lại, một tia sáng chói lòa đột nhiên vụt qua. Phó Ngàn Tư nheo mắt, cô nói: "Không muốn, trời lạnh. Lát nữa tớ còn về nhà chính một chuyến."
"Về nhà còn uống rượu." Lương Khấu bĩu môi, nhìn ly của Phó Ngàn Tư "Cậu đang uống gì,trông như uống rất ngon."
Phó Ngàn Tư: "Gừng ấm giải nhiệt."
"Gừng ấm......" Lương Khấu không nói nên lời "Không phải chỉ mấy ngày không gặp cậu thôi sao? Nhìn xem,trông giống như người đang bị khủng hoảng tuổi trung niên? Nếu không, lần sau tớ chuẩn bị cho cậu một đôi đệm nhung dày 5 cm?"
Phó Ngàn Tư trả lời: "Anh trai cậu nói đây là thức uống đặc biệt dành cho mùa đông,và nó chỉ dành riêng cho những vị khách quý, tất nhiên tớ luôn tin vào sự xấu xa của anh ấy. Cho tớ cuốn tạp chí kia, trang sức làm đẹp gì cũng được. "
Đêm nay,cô không muốn nhảy Disco, hơn nữa lướt điện thoại cũng không vui, ở đây lại khá nhàm chán.
Lương Khấu xoay người lấy quyển tạp chí.
Lúc đưa qua cho Phó Ngàn Tư, vừa lúc ánh đèn lướt về phía bên này.
Góc cô ấy ngồi rất khuất, vừa rồi ánh sáng vô tình lướt qua. Lương Khấu nhìn thấy rõ mặt cô, rõ ràng đều là con gái với nhau, trong phút chốc lại cảm thấy một trận kinh diễm.
Phó Ngàn Tư lớn lên quả thật rất xinh đẹp, ở Bắc Thành cô rất là có tiếng.
Lúc này cô ngồi ở đó, đường cong lả lướt hấp dẫn, da dẻ trắng mịn như sứ,mái tóc đen dài hơi xoăn ôm lấy gương mặt tinh xảo, môi đỏ mọng kiểu retro.
Vừa xinh đẹp lại vừa quyến rũ.
Cho nên, mặc dù đêm nay cô ấy không cuồng nhiệt trên sàn nhảy, nhưng cô vẫn thường xuyên bị rất nhiều ánh mắt nhìn về phía này.
Không thiếu người mang rượu đến mời, Phó Ngàn Tư vẫn như cũ, không nói nhận hay là không nhận.
Lương Khấu nhìn quen, chọn một ly rồi uống một hơi.
"Đúng rồi, anh tớ nói chúng ta hôm nay ở lại đây trễ một chút, đợi đến khi kết thúc lịch trình bận rộn, anh ấy sẽ giới thiệu cho chúng ta ban nhạc trình diễn mở màn tối nay." Lương Khấu đưa số báo mới về "Thời trang" cho Phó Ngàn Tư rồi xoay người tìm kiếm trong ngăn tủ số báo có nội dung khác.
Phó Ngàn Tư bật đèn sau ghế sô pha: "Madein?"
Đây là tên một ban nhạc rock gần đây đã càn quét Internet, nổi tiếng trên mạng xã hội và Weibo.
Lương Khấu: "Chính là, nghe nói độ hot của bọn họ gần đây rất cao, anh tớ dự định sẽ ký hợp đồng dài hạn với họ."
Cô ấy có hai anh trai. Anh cả là Lương Tử An chủ tịch công ty giải trí Hoa Dương, anh thứ hai là Lương Tử Kỳ chủ nhân của quán Pub này.
Lúc này nói đương nhiên chính là anh cả.
Phó Ngàn Tư "Ừ" một tiếng, cũng không hỏi nhiều.
Ngồi xuống bên cạnh,cô ngập ngừng nói: "Ngàn Tư, sao cậu không thử cho anh cả tớ một cơ hội?Biết đâu chuyện này sẽ khác thì sao? "
Phải nói Lương Tử An năm đó theo đuổi Phó Ngàn Tư rất quyết liệt. Giờ đây, khi đã thành công trong sự nghiệp, ở Bắc Thành cũng xem như là người đàn ông vô cùng xuất sắc.
Tuy rằng trước mặt cô anh rất ít khi đề cập đến Phó Ngàn Tư nhưng Lương Khấu vẫn là luôn có một cảm giác, cách đối xử của anh ấy đối với cô bạn này của mình có chút bất đồng.
Phó Ngàn Tư thản nhiên lật xem tạp chí: "Nhưng làm sao đây,tớ không hề có tình cảm với anh ấy."
"Tình cảm có thể từ từ bồi dưỡng vun đắp mà đúng không?"
Phó Ngàn Tư lại nói: "Cậu nghĩ anh ấy sẽ chịu cạy góc tường nhà người khác?"
Lương Khấu nghẹn lời, sau một lúc mới nói: "Vị hôn phu kia của cậu, rốt cuộc khi nào mới tới cưới cậu?"
Phó Ngàn Tư có một vị hôn phu, khi còn nhỏ được ông nội ấn định.
Lương Khấu không biết đối phương tên họ là gì, chỉ biết rằng anh ta đã ở nước ngoài nhiều năm và chưa từng trở về.
"Nói không chừng anh ta đã sớm đem hôn ước này quên mất từ lâu, ở nước ngoài chơi đến mức quên ngày quên đêm." Lương Khấu vô cùng nỗ lực giúp anh mình có thêm cơ hội, nói nói lại bỏ thêm một câu "Có khi ngày mai còn đến tìm cậu từ hôn."
Ý cười trong mắt Phó Ngàn Tư vô cùng rõ ràng,cô tiếp tục lật xem tạp chí.
Lương Khấu ở bên này đột nhiên nắm lấy cổ tay cô ra hiệu: "Tư bảo, bên đó có soái ca!"
Lương Khấu không phải là một cô gái chưa hiểu sự đời, cô ấy nói soái, nhất định người kia phải có gì đó.
Phó Ngàn Tư nhìn theo hướng cô ấy chỉ, còn chưa kịp nhìn rõ, Lương Khấu ở bên cạnh đã thốt lên: "Chiếc đồng hồ đó là đồng hồ cao cấp của Patek Philips? Là người siêu cấp có tiền nha."
Mặc dù tất cả những người đến tối nay đều là những người giàu có, nhưng không phải ai cũng dùng mấy ngàn vạn mua một chiếc đồng hồ xa sỉ như này đeo đến đây.
Ánh sáng không quá tốt, Phó Ngàn Tư phải mất một hồi lâu mới nhìn ra được mặt đồng hồ. Màu xanh biển, giống như ẩn chứa rất nhiều tinh quang dưới đáy biển, ẩn ẩn có chút rực rỡ.
Đích thật là có giá trị vô cùng xa xỉ.
Mà bàn tay của người đàn ông kia nhìn cũng thật đẹp mắt.
Xương cổ tay hơi nhô ra, ngón tay sạch sẽ rõ ràng, dưới ánh đèn, không thấp không tầm thường, phối với đồng hồ đẹp như một tác phẩm nghệ thuật.
Người đàn ông đứng ở đó, có như không nghiêng người cùng người kia nói chuyện.
Mặc áo sơ mi trắng, tay đút vào túi quần. Cả người từ trên xuống dưới đều toát ra vẻ lạnh lùng tự phụ, nhẹ nhàng tao nhã.
Tuy rằng còn trẻ nhưng lại không giống như những người đến đây đốt tiền, khí chất giống như một người thượng đẳng.
Hừm...... hình như có hơi quen mắt.
Dường như ở một thời điểm nào đó, trong ký ức cũng có người như vậy....
Cẩu Kỷ??
- -
Nhìn vài giây, hai người đó đã xoay người bước ra ngoài.
"Cậu nghĩ tớ có thể lấy được số người đó không?!" Lương Khấu sốt sắng đứng dậy.
Phó Ngàn Tư mỉm cười: "Có thể,đi đi."
"Cậu cũng có thể nói mình cũng muốn lấy số anh ta, tớ sẽ không có ý kiến thậm chí nếu có hỏi,tớ sẽ nói bên kia có một cô gái vô cùng xinh xinh dẹp đẹp ủy thác tớ đến,sau đó cậu sẽ thông đồng với tớ diễn một màn,thế nào?" Lương Khấu cố ý thử.
Cô ấy có đôi khi cũng không hiểu được Phó Ngàn Tư, rõ ràng là một cô gái có khuôn mặt xinh đẹp đến mức có thể làm điên đảo chúng sinh lại giống như cố tình lãnh cảm với tình yêu, luôn luôn một người một mình.
Quả nhiên không ngoài dự đoán, cô uể oải từ chối: "Không cần, tớ chưa muốn yêu."
Lương Khấu nóng nảy: "Tư bảo, cậu không thể cứ mãi như vậy! Vạn nhất vị hôn phu kia ở nước ngoài tìm hồ ly tinh,sau lại muốn từ hôn,cậu sẽ tìm ai khóc đây?"
"Không phải còn có anh cả của cậu sao?" Phó Ngàn Tư cố tình trêu chọc cô.
Lương Khấu nổi giận: "Cậu dám lấy anh tớ ra làm lốp xe dự phòng sao?!"
Phó Ngàn Tư đưa tay nhéo má mum múp của cô ấy: "Được rồi, tớ chỉ đang nói đùa thôi."
Lương Khấu nhấn mạnh: "Hôm nay cậu nhất định phải nói rõ ràng, nên chọn anh cả của tớ một lòng một dạ với cậu hay là cái vị hôn phu đến giờ vẫn không biết tung tích kia? Tớ cá rằng nhất định anh ta không soái bằng anh cả tớ! Bằng không lúc phát sóng trực tiếp tớ ăn......"
Mặc dù cô không thích vị hôn phu kia của mình nhưng cũng không thể không thừa nhận rằng cao trung năm ấy, lúc anh xuyên sơ mi trắng cùng quần tây, khí chất đĩnh bạt lỗi lạc không khác gì một nam thần.
Vuốt lại lương tâm mà nói, nếu đem anh ra so sánh với tất cả những người đàn ông mà cô đã từng gặp thì e là đã sớm out.
"Cậu đối với vị hôn phu kia có niềm tin vậy sao?! Lần cuối cùng cậu nhìn thấy anh ta còn không phải là chín năm trước, vạn nhất bây giờ tàn rồi thì thế nào?" Lương Khấu đột nhiên nảy ra ý xấu,muốn trêu Phó Ngàn Tư một chút.
Phó Ngàn Tư bên này quả thật cũng có chút tưởng tượng bộ dáng soái ca Kỷ Hàn Trình lụi tàn, không biết nghĩ đến cái gì,đột nhiên cô "Phụt" cười.
Cười một nửa, nhận ra một thực tế phũ phàng -- mặc kệ anh ta tàn đến loại trình độ nào, nhất định giữa hai người sẽ không có gì bất ngờ xảy ra, anh ta vẫn sẽ là một nửa kia tương lai của cô ấy.
Vì vậy, cô lúc này muốn cười cũng cười không nổi.
Đúng lúc, trong nhà bỗng nhiên gọi điện báo thúc giục cô trở về nhà chính một chuyến.
Không biết đã xảy ra chuyện gì, nghe ngữ khí tựa hồ rất trọng đại. Phó Ngàn Tư từ biệt Lương Khấu, cầm túi xuống lầu.
- -
Dưới lầu trang hoàng rất hợp thời, ước chừng rộng hơn một nghìn mét vuông, riêng sàn nhảy đã chiếm hơn một nửa.
Hàng chục màn hình phụ xoay xung quanh sàn nhảy và mô hình bầu trời đầy sao phía trên nhấp nháy theo nhịp điệu của âm nhạc tạo ra một hành tinh khổng lồ trên màn hình trung tâm.
Ánh sáng và âm thanh hòa nhịp, vô số làn sóng cổ vũ, tiếng hoan hô liên tiếp một trận lại một trận.
Phó Ngàn Tư bước sang một bên, đột nhiên nghe thấy một tiếng "rầm" ở đâu đó.
Giây tiếp theo,trên đỉnh đầu hàng chục nghìn gallon bọt biển phủ lên và đám đông đang nhảy múa gần đó ngay lập tức bị nhấn chìm bởi lớp bọt.
Phó Ngàn Tư tất nhiên cũng không thoát khỏi, từ đầu đến chân cô đều bị ướt, phẫn nộ nháy mắt vọt lên đến đỉnh điểm --
Lương Tử Kỳ cái tên này, ngày mùa đông chơi cái gì mà bọt biển!
Mang giày cao gót lộp cộp đi ra cửa, còn chưa kịp thoát khỏi tư thế "Bà cô đây đang rất tức giận" thì xui xẻo va phải cánh cửa kim loại nằm hơi nhô cao trên mặt đất.
Mắt thấy chính mình sắp thân mật tiếp xúc với sàn nhà, vòng eo bỗng nhiên bị một bàn tay mạnh mẽ ôm lấy.
Ngay khi bàn tay đó siết chặt, Phó Ngàn Tư được ôm vào lòng. Má đụng vào chiếc áo sơ mi trắng của người đàn ông, thậm chí, cô còn cảm nhận được cơ thể cứng rắn của người kia.
Hơi thở lạnh lẽo phả vào mặt.
Giống như một cánh đồng tuyết sạch sẽ và tĩnh lặng, trong không khí lạnh giá, hương gỗ thoang thoảng không ngừng lay động.
Hết thảy mọi thứ chỉ diễn ra trong tích tắc.
Sau khi cô đứng vững,anh ta liền buông tay ra lui về khoảng cách an toàn, cư xử trông như không khác gì một quý ông lịch lãm.
Phó Ngàn Tư bị sốc và cô ấy sững sờ khi ngước mắt lên.
Là người vừa mới gặp ở tầng hai.
- -
Ngoài cửa bông tuyết rơi đầy trời, chờ tài xế đến, bọt biển trên người cũng dần dần biến mất.
Gió hơi lạnh, Phó Ngàn Tư quấn chặt áo khoác, dư quang thoáng thấy người đàn ông kia vẫn chưa rời đi.
Như đang đợi ai đó, hơi dựa vào tường, một tay đút vào túi quần.
Phó Ngàn Tư nhịn không được nhìn thêm vài lần.
Ở khoảng cách này, cô có thể thấy rõ dáng vẻ cấm dục của người đàn ông. Cặp mắt phượng lãnh đạm, dáng vẻ lạnh lùng cao ngạo hờ hững,nhìn qua lại rất giống như một người vô cùng đào hoa.
Chờ đã...
"Oanh" một tiếng, giống như có cái gì nổ tung.
Phó Ngàn Tư không rảnh quan tâm đến việc trời vẫn còn tuyết, vội vã bước xuống các bậc thang.
Vừa bước được một bước, cổ tay lại bị ai đó hung hăng túm chặt, cả người cũng đảo trở về.
Ở trong lòng mắng một tiếng, khó khăn lắm mới có thể đứng vững, sau lưng lại nghe thấy một giọng nói quen thuộc, là Lương Tử Kỳ: " Tứ ca, bên ngoài lạnh lắm, sao anh lại đi ra?"
"Phó Ngàn Tư" Người đàn ông thong thả ung dung gọi tên cô.
Trên sống lưng nổi lên một tầng lạnh lẽo, lúc này cực kỳ giống với lúc học cao trung, lần đầu tiên bị anh bắt được mình sửa váy đồng phục.
Bóng ma tâm lí quá nặng.
Tránh không khỏi, cô bất đắc dĩ quay người lại, trong đôi mắt đẹp lúc này có chút kinh ngạc và đầy nghi hoặc: "Thưa ngài, có phải ngài đã nhận sai người rồi không?"
Kỷ Hàn Trình không trả lời, ánh mắt thâm thúy rơi vào trên người cô.
Hai người giống như đang giằng co. Lương Tử Kỳ thấy vậy liền đi đến hoà giải: "Tứ ca, anh cũng biết Ngàn Tư? Tối nay trong nhà em ấy có yến tiệc,cho nên sẽ không đến đâu."
Lại chuyển hướng quay sang Phó Ngàn Tư, cực kỳ kinh ngạc nói: "Cô gái này nhìn kĩ cũng có chút giống em ấy!"
Anh và Phó Ngàn Tư quậy với nhau nhiều năm, sớm đã bồi dưỡng ra loại ăn ý tựa như tình huống lúc này.
Kịch bản đầy lỗ hỏng và kỹ năng diễn xuất vụng về kém cỏi, nhưng dù vậy ít ra cũng có thể kéo dài thêm chút thời gian.
Kỷ Hàn Trình cuối cùng cũng buông cổ tay cô ra, Phó Ngàn Tư thở phào nhẹ nhõm,cũng không rảnh lo chuyện khác,lúc này nhanh chóng tẩu thoát.
Sau khi lên xe, cô nhắm mắt nghĩ thầm: Ngẫu nhiên gặp phải vị hôn phu chín năm không gặp trong Pub, đây là cái vận khí quái quỷ gì.
- -
Tuyết rơi ngày càng nhiều, chiếc Ferrari màu trắng ngày càng đi xa. Lương Tử Kỳ nhìn Kỷ Hàn Trình đứng yên ở cửa, ngập ngừng gọi: " Tứ ca?"
Kỷ Hàn Trình không trả lời, hơi cúi đầu nhìn vết son trên áo sơ mi trắng. Khi ngước mắt lên, ngón tay xoa nhẹ nó.
Tác giả có lời muốn nói: Kỷ Hàn Trình: Cái áo này, không cần giặt.