Phó Thác Vận Mệnh

Chương 7: C7



<!-- vuông -->

Chương 7: Lời nói dối

“Như này là sao?”

Mạnh Triều nhận lấy chiếc bánh quẩy Đồng Hạo đưa cho, mờ mịt nhìn dòng người ngút ngàn trước mặt.

Ngày đầu tiên của năm mới, tất cả những người nhàn rỗi trên con phố cũ An Hợp Lý đều xuất phát, vây quanh tòa nhà Ngô Tế Muội đang ở chật như nêm cối.

Họ cuộn mình trong bộ áo ngủ, rụt tay vào trong ống tay áo, rì rào bàn tán với nhau, sắc mặt liên tục thay đổi. Thỉnh thoảng có người lại nhón chân, dài cổ ra đánh giá chiếc xe cứu thương dừng giữa sân. <!-- vuông -->

“Chết người rồi.”

Đồng Hạo hất cằm lên, bà cụ nằm trên cáng được đắp khăn trắng đang được nhân viên y tế nâng lên xe cứu thương.

“Bà cụ này sáng nay vừa dậy thì nhìn thấy, lập tức tái phát bệnh tim nên ngã luôn bên cạnh thi thể. Sau đó,…”

Cậu ta lại hất đầu, một ông cụ cỡ hơn 70 tuổi đang khua tay múa chân nói gì đấy với những người xung quanh.

“Ông cụ này tới đây tập thể dục buổi sáng, thấy hai người nằm trên mặt đất thì gọi 120 luôn, nhưng người đàn ông kia thì đã không cứu nổi nữa rồi.”

“Không cứu nổi là đúng rồi, lúc xe tới người đã cứng đơ hết rồi.” Một cô đứng trước mặt họ bỗng quay đầu lại: “Nghe nói là chết cóng, tối qua uống say bí tỉ xong choáng váng ngủ luôn bên đường, sau đấy không tỉnh lại nữa.”

“Tôi nghe nói là phát bệnh.” Bà cụ xách đồ ăn bên cạnh lấy khuỷu tay chọc chọc cô ấy: “Tim với mạch máu có vấn đề.”

“Cháu nghe nói là bị người ta trả thù.” Người đàn ông mặc áo phao dày màu xanh nhạt đứng cạnh lắc đầu: “Đắc tội người ta, bị người ta cầm gạch đập phát chết luôn.”

Mạnh Triều nhai bánh quẩy, sau khi nghe những suy đoán của người qua đường thì cũng không nói gì.

Tiếng còi xe cứu thương đã xa dần, đám người chưa đã thèm cũng lục tục tản ra. Mạnh Triều bước về nơi Lý Thanh Phúc ngã xuống, cúi người quan sát lớp băng kết trên mặt đường, rồi đi vòng vòng quanh vết máu khô gần đó.

“Không đúng lắm.” Anh ta hạ giọng nói chuyện với Đồng Hạo, tránh đi những người dân dừng chân vì tò mò: “Nếu là trượt chân bình thường thì không thể chảy nhiều máu thế được, hơn nữa chỗ ngã này cũng không hợp lý.”

“Tôi cũng thấy có chỗ nào đấy sai sai, nhưng không nhận ra được là chỗ nào.” Đồng Hạo gãi gãi đầu: “Tôi phải điều tra chuyện này à?”

“Ồ, sau khi khám nghiệm tử thi pháp y nói thế nào, với cả…”

Mạnh Triều lơ đãng ngẩng đầu lên, đúng lúc nhìn thấy một cái đầu thò ra từ cửa sổ tầng sáu, đang nhìn xung quanh.

Hiển nhiên người kia không nhìn thấy anh ấy, lúc bốn mắt nhìn nhau thì nhanh chóng rụt người về, sau sau đó kéo rèm cửa sổ lại kín mít.

Tất cả động tác rất liền mạch, nhanh đến mức thậm chí anh ấy bắt đầu nghi ngờ không biết có phải ảo giác của mình không.


“Sếp?” Đồng Hạo cầm cuốn sổ chọc anh ta: “Với cả gì nữa ạ?”

Mạnh Triều suy nghĩ một lúc, uống sạch túi nước đậu rồi vo thành cục, nhét vào túi áo Đồng Hạo.

“Lên tầng đã.”

….

“Cô nghe nói chuyện dưới tầng chưa?”

Mạnh Triều nhận lấy cốc nước Ngô Tế Muội đưa qua, liếc nhìn Tào Thiên Bảo thò đầu ra ở cửa phòng khách, hỏi quâng quơ.

“Ừm, mới sáng sớm đã ồn ào, muốn không biết cũng khó.”

“Gần đây nơi này không yên bình, liên tục xảy ra chuyện.”

“Không yên bình thật.” Ngô Tế Muội lơ đãng trả lời qua loa, quay người đuổi Tào Thiên Bảo về phòng ngủ. hai mẹ con nhanh chóng khe khẽ nói chuyện với nhau bằng tiếng địa phương, nghe giọng điệu hình như đang cãi cọ.

“Sếp, bọn họ nói gì vậy, sao tôi chẳng nghe hiểu câu nào cả.”

“Con trai hỏi ba đang ở đâu, mẹ thằng nhóc không nói, bảo thằng nhóc ngồi trong phòng ngoan ngoãn làm bài tập. Bọn họ nói tiếng địa phương của tỉnh Nam Dương…” Mạnh Triều lắc đầu ra hiệu Đồng Hạo đừng nói to: “Tôi từng học ở đó, nhưng cũng chỉ nghe hiểu đại khái thôi.” <!-- vuông -->

Lúc nói chuyện Ngô Tế Muội đã đóng cửa phòng ngủ, ngồi lại đối diện hai người.

Cô cúi đầu, cầm giẻ lau mấy vết bẩn trên bàn thủy tinh, mãi mà chẳng nói gì. Đồng Hạo muốn nói lại thôi, chỉ đành xấu hổ lén nhìn Mạnh Triều.

“Dùng khăn tắm sẽ tốt hơn đấy.”

Ngô Tế Muội hé miệng, kinh ngạc nhìn Mạnh Triều. Đôi mắt đen láy hơi sưng phù, trông có vẻ mấy ngày nay ngủ không ngon.

“Loại vết dầu này cô chà khô cũng vô dụng, nghe theo tôi, thử dùng khăn tắm đi, dùng mặt thô ráp ấy, vừa cọ là đi ngay.” Mạnh Triều thuận thế cầm lấy cái giẻ trong tay Ngô Tế Muội rồi đặt sang bên cạnh vô cùng tự nhiên: “Khăn tắm mới còn dùng để rửa hoa quả được đấy, tốt lắm, nhất là táo, lau một cái là sáp quả rơi ra ngay.”

“Không ngờ một người đàn ông như anh còn hiểu những việc này.”

“Hứng thú cá nhân thôi, tôi rảnh rỗi thích nghiên cứu mấy cách lười biếng bớt việc này.” Mạnh Triều mỉm cười: “Đại phá được vụ án này, chúng ta có tâm trạng lại sẽ giao lưu kinh nghiệm với nhau.”

Ngô Tế Muội mỉm cười đáp lại, không có công việc gì trong tay, trông cả người như không có sức sống, rũ vai ngồi ở đó như một món đồ cũ vậy.

Sau khi Tào Tiểu Quân xảy ra chuyện, cô vốn đã gầy nhỏ lại càng quắt đi, hai gò má hóp lại, khiến vẻ hoảng sợ trong mắt càng lộ rõ.

“Cô có quen người xảy ra chuyện ở dưới không?”

“Không tính là quen, là người sống ở tầng hai, bình thường cũng chạm mặt, quen mắt mà thôi.”


“Anh ta thân thiết với Tào Tiểu Quân không?”

“Có lúc đi uống rượu sẽ gặp nhau, Tiểu Quân thích uống rượu bia, có lẽ hai người đã gặp nhau ở quán bia, nghe anh ấy nhắc mấy lần, nói tửu lượng của người kia không ổn.”

“Anh ta thân thiết với Nghê Hướng Đông không?”

Ánh mắt Ngô Tế Muội tránh né trong thoáng chốc, ngay sau đó lại nhìn chằm chằm Mạnh Triều.

“Tôi không biết Nghê Hướng Đông có thân thiết với anh ta không.”

“Không phải Nghê Hướng Đông cũng thường xuyên đến đây sao? Có khi nào cũng từng chạm mặt người kia không?”

“Tôi không biết.”

“Nghê Hướng Đông uống được rượu không?”

“Không…” Cô lắp bắp: “Không biết.”

“Cô biết bây giờ Nghê Hướng Đông đang ở đâu không?”

“Không biết.”

“Cô biết người dưới tầng chết thế nào không?”

Ngô Tế Muội lộ vẻ mặt nghi hoặc: “Hôm nay các anh đến đây rốt cuộc muốn hỏi gì?”

Đồng Hạo hắng giọng, đặt ngang mấy bức ảnh lên bàn trà.

“Đây là chiếc hộp nhà cô bị mất à?”

Cô liếc nhanh qua bức ảnh, gật đầu.

“Con mắt không tệ nhỉ, bức ảnh này được cắt ra từ camera giám sát, không ngờ cô liếc mắt cũng nhận ra được.”

“Chiếc hộp này là của hồi môn của tôi, cho nên ấn tượng khá sâu sắc, sao vậy?”

“Không có gì, chỉ là tại sao cô không hỏi chúng tôi xem Tào Tiểu Quân đang ở đâu?”

Mạnh Triều nhìn chằm chằm vào mắt Ngô Tế Muội.

“Chúng tôi đều nghi ngờ Tào Tiểu Quân bị người ta nhét vào hộp đem đi. Bây giờ tìm thấy chiếc hộp rồi, sao cô không hỏi Tào Tiểu Quân đang ở đâu?”


Mặt Ngô Tế Muội vẫn là biểu cảm đáng thương đó, nhưng Mạnh Triều lại bắt được chút gian xảo trong đáy mắt cô.

“Tôi không dám hỏi, sợ anh ấy xảy ra chuyện. Có tin tức tốt thì tôi nhận, không có thì tôi cũng chấp nhận, việc đến nước này chúng tôi cũng không có hy vọng gì, chỉ cần không nhìn thấy thi thể, hai mẹ con chúng tôi có thể giả vờ như anh ấy vẫn còn, vẫn có thể tiếp tục sinh hoạt…”

“Hình như cô chắc chắn anh ta đã chết nhỉ.”

Ngô Tế Muội bỗng dừng khóc, kinh ngạc nhìn anh ấy.

“Anh ấy chưa chết?”

Mạnh Triều không trả lời, cười như không cười.

Anh ấy nghiêng người về phía trước trong cái nhìn chăm chú của Ngô Tế Muội, cầm chén trà trên bàn lên, thong dong uống trà, chậm rãi thở ra một hơi: “Mùa đông thì phải uống trà nóng.”

Đồng Hạo ngồi bên cạnh bất an vặn vẹo, không biết đội trưởng có ý định gì.

“Anh nói cho rõ ràng đi, Tiểu Quân chưa chết sao? Các anh biết anh ấy ở đâu à?”

“Cô nói trước đi đã, tại sao cô lại chắc chắn anh ta đã chết như vậy?” Mạnh Triều lại uống một ngụm, lau miệng, lúc này mới nhìn cô: “Ngô Tế Muội, cô nghĩ cho kỹ đi, có phải đã quên nói gì với chúng tôi không?”

Anh ấy nhìn lồ.ng ngực hơi phập phồng của Ngô Tế Muội, biết phòng tuyến tâm lý của cô đang sụp đổ.

Chỉ cần đẩy thêm một cái.

“Theo như tôi biết…”

Rầm, phòng ngủ vang lên tiếng ghế đổ.

Ngô Tế Muội bật dậy theo phản xạ có điều kiện, nhanh chóng chạy qua, thuận tay đóng cửa lại.

Mạnh Triều thở dài, biết đã bỏ lỡ cơ hội.

Sau khi dừng lại một chốc, phòng ngủ lại vang lên tiếng nói vừa bé vừa nhiều của Ngô Tế Muội, nghe giọng điệu như đang mắng con trai. Chẳng mấy chốc, trong phòng đã vang lên tiếng tranh cãi của hai mẹ con. Đồng Hạo nhướng mày hỏi, mà lần này Mạnh Triều cũng chỉ đành lắc đầu.

Tiếng địa phương của các thôn ở tỉnh Nam Dương khác nhau, người ở một thời gian như anh ấy chỉ nghe hiểu được tiếng Nam Dương tiêu chuẩn vừa chậm vừa đều, kiểu tranh luận sặc mùi thuốc súng thế này, anh ấy cũng chịu chết.

Quả nhiên, đợi lúc Ngô Tế Muội quay lại, trên mặt lại là vẻ lạnh nhạt rất bình tĩnh. Cô vừa rót thêm nước cho Mạnh Triều và Đồng Hạo, vừa lạnh lùng trả lời: “Nhưng gì nên nói tôi đã nói hết rồi.”

“Tình hình con trai đỡ hơn chưa?”

Mạnh Triều nhìn thấy sự căng thẳng của cô thả lỏng từng chút một, phòng bị và căm hận trong ánh mắt cũng dần dịu đi, áo giáp trên người cũng được gỡ xuống, để lộ hình ảnh người mẹ yếu ớt bất lực bên trong.

“Không có thuốc đặc trị, miễn cưỡng duy trì thôi.”

“Không ít tiền nhỉ?”

“Phải.” Tay cô lau nước mắt: “Nhưng Tiểu Quân lại không có ở đây vào lúc này.”

“Nếu cô phối hợp với chúng tôi để điều tra, biết đâu sẽ nhanh chóng tìm được anh ta đấy. Thiên Bảo cũng rất nhớ ba mà?”


“Cứ quanh co lòng vòng làm gì.” Ngô Tế Muội cười khổ thở dài: “Các anh muốn biết gì, cứ nói thẳng đi.”

“Trong ghi chép đầu tiên, cô nói mùng 2 tháng 10 năm ngoái Tào Tiểu Quân từng xảy ra xung đột với người khác sau khi uống rượu, còn nói muốn giết người đó.” Đồng Hạo lật cuốn sổ: “Khi đó cô nói đối phương là công nhân ở công trường.”

“Đúng, sao vậy?”

“Nhưng theo những gì tôi điều tra, tối đó người uống rượu ở nhà cô không phải công nhân gì đó, mà là Nghê Hướng Đông.” Đồng Hạo ngắt lời bác bỏ của Ngô Tế Muội: “Chúng tôi có rất nhiều nhân chứng, có rất nhiều lời khai đáng tin cậy, cho nên nói dối chuyện này là không khôn ngoan đâu.”

Ngô Tế Muội đột nhiên nhớ ra, hôm đó hình như đã gặp bà cụ Lý phòng bên cạnh.

Không sai, hôm đó là sinh nhật cháu trai bà ấy, thằng nhóc đòi ăn thịt chua ngọt. Sẩm tối bà cụ Lý tới nhà cô mượn chút giấm, lúc cô cầm chai giấm đi ra cửa thì gặp Nghê Hướng Đông đang cười ha ha đi vào.

Lòng cô trầm xuống, nhưng vẫn bình tĩnh nói: “Đó có thể là tôi nhớ nhầm thôi, đồng nghiệp bọn họ thường hay uống rượu với nhau, hôm nay nhà này, ngày mai nhà kia, rất dễ nhớ nhầm.”

“Tào Tiểu Quân chưa từng đưa người về nhà uống rượu, người ở công trường nói anh ta cũng không có bạn bè thân thiết gì, trên thực tế, chỉ có Nghê Hướng Đông thường hay ra vào nhà cô thôi.”

Sắc mặt Ngô Tế Muội tái đi, không nói gì nữa.

“Hai người họ quen biết ở công trường, sau này còn cùng nhau mở công ty chuyển nhà, nhưng vào tháng 10 quan hệ đột nhiên trở nên căng thẳng, cô biết tại sao không?”

“Tôi không biết, tôi không tham gia vào việc giữa đàn ông bọn họ.” Ngô Tế Muội vuốt tóc: “Hơn nữa tôi không thân thiết với Nghê Hướng Đông.”

“Nhưng có người nhìn thấy Nghê Hướng Đông lái xe tải đưa cô đi làm tan ca, nhất là sau tháng 10 khi quan hệ của anh ta và Tào Tiểu Quân rạn nứt.” Mạnh Triều nghiêng người về phía trước, dồn từng bước một: “Sau khi anh ta cắt đứt quan hệ với chồng cô, cô và anh ta qua lại nhiều hơn, thế là thế nào? Tôi muốn nghe những gì cô nói.”

Thấy Ngô Tế Muội không đáp lời, Mạnh Triều lại dựa về sofa.

“Nghe nói ba người là đồng hương?”

“Phải.”

“Trùng hợp vậy, đều tới từ tỉnh Nam Dương, cũng vừa khéo gặp ở Cầm Đảo.”

“Đúng là rất trùng hợp.”

“Rốt cuộc là trùng hợp, hay là anh ta đuổi theo cô?”

Bàn tay cầm chén trà của Ngô Tế Muội không ngừng gõ vào thành chén.

“Trước khi quen biết Tào Tiểu Quân, cô biết Nghê Hướng Đông trước đúng không?”

Mạnh Triều liếc thấy bàn tay kia đang run rẩy.

“Tào Tiểu Quân biết không?”

Anh ta liếc cánh của khép hờ của phòng ngủ, đè thấp giọng.

“Anh ta biết cô và Nghê Hướng Đông từng là một đôi không?

<!-- vuông --> <!-- 1 --> <!-- AI CONTENT END 1 -->