Qua hai ngày cô cũng đã phục hồi dần và bắt đầu đi làm. Tập đoàn Hứa gia cũng là lớn quá đi, mới đầu vào cô đã phải đứng hình. Sáng nay cô dậy sớm để chuẩn bị đi làm. Lục Vy mặc áo sơ mi, chân váy bó nhìn xinh đẹp vô cùng. Ngắm lại mình một lần trong gương, cô đi xuống dưới nhà. Cô thích ứng khá nhanh, chỉ trong thời gian ngắn có thể quen được cuộc sống mới ở đây.
- Chào buổi sáng, vú Như.
Vừa đi xuống cầu thang cô đã nhìn thấy vú Như đang hì hục trong bếp. Mùi thơm bay lên tận chỗ cô đứng làm Lục Vy chỉ muốn nhanh chóng xuống dùng bữa sáng.
- Lục Vy, con xuống dùng bữa sáng đi.
- Vâng ạ.
Lục Vy chạy xuống bếp rồi mang đồ ăn ra giúp vú Như. Sáng nay có bánh mỳ sandwich cùng một ly sữa nóng. Cô mang phần của Thạch Huệ đặt vào chỗ đối diện mình.
Thạch Huệ đi từ trên lầu xuống. Một bộ vest tôn lên dáng người mảnh, đôi mắt sắc lạnh lại vô cùng cuốn hút. Được làm thư ký cho con người này cô cũng đâu dễ dàng gì. Đã đành là con trai mê nhưng đến con gái cũng đắm say trong cái nhan sắc này. Cô lúc nào cũng phải nhận cả một đống hoa rồi quà đem đến cho Thạch Huệ. Đúng là thư ký cho cô ấy không dễ chút nào.
- Chào buổi sáng chị Huệ. Chị tới đây dùng bữa sáng đi.
Thạch Huệ hơn cô hai tuổi, cô hai lăm còn cô ấy hai bảy nhưng nhìn cô ấy trưởng thành hơn cô nhiều. Có lẽ là do phải ngồi ở cái vị trí chủ tịch quá sớm. Nhưng ở cô và Thạch Huệ lại có một chút sở thích chung nên dần dần cả hai cũng thân thiết với nhau hơn. Cô thấy thoải mái khi ở bên Thạch Huệ.
- Ăn chậm chút, hôm nay chúng ta đến muộn cũng không sao.
Thạch Huệ đẩy ghế ngồi xuống phía đối diện cô rồi dùng bữa sáng. Sau khi đã ăn xong cả hai cùng lên xe đi đến công ty. Thạch Huệ là tài xế còn cô chỉ việc ngồi ở ghế sau ngắm nhìn cảnh vật bên ngoài. Nắng nhẹ buông trên tán cây đang xào xạc. Tâm trạng cô lúc này cũng ổn hơn rất nhiều so với hai ngày trước. Có lẽ là do có vú Như bên cạnh.
Bất chợt sự chú ý của cô bị thu hút bởi một người con trai trong bộ vest trắng. Đó chẳng phải là anh sao ? À đúng rồi, hôm nay là hôn lễ của anh với Tử Linh mà.
- Chị Huệ, dừng xe.
Cô vội vã nói với lên. Thạch Huệ tuy không hiểu gì nhưng cũng đạp phanh gấp. Sau khi xe dừng lại, Thạch Huệ mới quay xuống hỏi cô.
- Có chuyện gì vậy ?
Cô ấp úng, chẳng biết phải nói gì nữa. Cô muốn được đến gần lễ đường của anh, được nhìn thấy anh trong trang phục chú rể.
- Hôm nay em có thể tới làm trễ một chút không ?
Thạch Huệ suy nghĩ một chút rồi gật đầu.
- Được. Nếu em cảm thấy không khoẻ có thể nghỉ mà. Hôm nay cũng không có quá nhiều việc.
- Không cần đâu, em chỉ xin chị đến muộn một chút thôi.
Cô ngại ngùng cúi xuống không dám nhìn thẳng vào Thạch Huệ. Mới có ngày thứ hai đi làm mà cô đã xin đi muộn như này có phải là mất mặt lắm không. Nhưng trái tim cô lại không thể bỏ lỡ lúc này nên buộc lí trí phải nghe theo.
- Được rồi. Khi nào đến thì nhớ báo chị. Em xuống luôn ở đây đúng không ?
- Vâng.
Cô gật đầu, chào tạm biệt Thạch Huệ rồi mở cửa đi ra ngoài. Chiếc xe nhanh chóng rời đi để lại một mình Lục Vy đứng ở đó. Cô lấy hết can đảm, hít một hơi thật sâu rồi đi đến lễ đường của anh. Đương nhiên là cô không đi chính diện vì cửa chính bị nhà báo vây quanh hết rồi. Lục Vy vòng đường sau rồi tìm một cái cửa sổ để nhìn vào.
- Phó Minh Lâm con có đồng ý nhận Mạc Tử Linh làm vợ, đời này kiếp này chỉ chung thủy với một mình cô ấy, khi thịnh vượng cũng như lúc gian nan, khi bệnh hoạn cũng như lúc mạnh khoẻ sẽ luôn ở bên che chở, bảo vệ cho cô ấy, yêu thương cô ấy đến suốt đời không ?
Minh Lâm im lặng, anh thấy trong lòng mình dường như có thứ gì đó đè nén cảm xúc của anh. Anh không muốn lấy Tử Linh, càng không muốn phụ cô. Đời này kiếp này anh chỉ muốn cưới một mình Lục Vy. Anh không trả lời, không khí dần chìm vào im lặng. Phó gia và Mạc gia đều khó xử nhìn nhau rồi mẹ anh quay sang nhìn cha xứ ra hiệu cho cha xứ.
Như hiểu ý của Phó phu nhân, ông gật gật đầu rồi quay qua hỏi Tử Linh.
- Vậy còn Mạc Tử Linh, con có đồng ý nhận Phó Minh Lâm làm chồng, đợi này kiếp này chỉ chung thủy với một mình anh ấy, khi thịnh vượng cũng như lúc gian nan, khi bệnh hoạn cũng như lúc mạnh khoẻ sẽ luôn ở bên che chở, động viên anh ấy, yêu thương anh ấy đến suốt đời không ?
- Con...
Tử Linh ngập ngừng nhìn anh rồi lại nhớ tới Lăng Sở. Không biết bây giờ hắn đang làm gì.
- Tôi không đồng ý.
Giọng nói quen thuộc vang lên bên tai, Tử Linh giật mình quay về phía cửa nhìn. Lăng Sở gương mặt lấm tấm mồ môi đứng trước cửa chính. Hắn mặc kệ quan khách đang ngồi hai bên cùng nhà báo vây quanh bên ngoài mà chạy vào nắm lấy tay Tử Linh.
- Anh không cho phép em lấy ai cả. Đời này em chỉ được cưới một mình anh.
Nói rồi hắn kéo Tử Linh đi theo. Nhìn cô dâu bị cướp đi ngay trước mặt anh cũng không nói gì.
- Mau bắt nó lại.
Mạc lão gia gắt lên, sự tức giận dồn đến tận não. Mặt mũi của Mạc gia không ngờ lại bị hủy hoại như thế này.
Sau câu nói của Mạc lão gia là tầm mười đến mười lăm tên vệ sĩ bắt lấy Lăng Sở. Hắn không khuất phục mà một mực chống lại Mạc gia. Từng cú đấm, cái đạp giáng xuống người hắn nhưng hắn vẫn không buông tay Tử Linh.
" Gì đây ? Cướp dâu sao ? Minh Lâm lại để yên cho cô dâu của mình bị người khác mang đi như vậy sao ? "
Phó lão gia thấy anh không có động tĩnh gì liền tiến tới. Trên gương mặt ông ta không che nổi sự giận dữ.
- Mày còn chưa đi giữ con bé Tử Linh lại ? Mày tính làm Phó gia mất hết mặt mũi sao ?
Ông ta quát lên rồi đẩy anh về phía Tử Linh. Nhưng anh bị mù thì làm sao thấy được đường đi. Minh Lâm bị đẩy mạnh như vậy lập tức ngã, chiếc nhẫn trên tay cũng vì thế mà rơi xuống.
" Chiếc nhẫn, chiếc nhẫn kết hôn với Lục Vy. "
Anh hoảng loạn bò quanh chỗ khi nãy để tìm lại chiếc nhẫn. Mạc lão gia cũng đã bắt được Lăng Sở đem giữ sang một bên. Trên người cậu ta là những vết thương chằng chịt, nặng có nhẹ cũng có.
- Tiếp tục đi.
Vệ sĩ nhanh chóng đi tới kéo anh dậy rồi tiếp tục hôn lễ. Cha xứ lại hỏi.
- Hai con có đồng ý trở thành vợ chồng của nhau không ?
Tử Linh rưng rưng nước mắt nhìn về phía Lăng Sở đang đứng ở xa. Nhưng rồi bắt gặp ánh mắt tức giận của Mạc lão gia lại không dám nhìn nữa.
- Con... con đồng ý.
- Con đồng ý.
Cả hai bất đắc dĩ mà phải nói lời đồng ý. Khoảnh khắc Tử Linh trao nhẫn cho anh, thế giới trước mặt Lăng Sở như sụp đổ hẳn. Rồi khi anh trao nhẫn cho Tử Linh, cô bên ngoài cũng thầm chúc phúc cho anh. Hôn lễ nhanh chóng kết thúc trong ồn ào, khách cũng đã đi về hết, Mạc lão gia giận dữ đem Tử Linh và Lăng Sở về. Ba mẹ anh đã đi về, mặt mũi Phó gia bây giờ mất hết rồi. Còn anh thì vẫn đi tìm chiếc nhẫn của mình. Bất chợt chiếc nhẫn ấy được một người nào đó đặt vào tay anh. Minh Lâm nắm chặt lấy chiếc nhẫn rồi ngẩng đầu lên. Tuy không nhìn thấy gì nhưng anh chắc chắc người trước mặt anh bây giờ là cô.