Phó Tình

Chương 1



Người chồng kết hôn chớp nhoáng 3 tháng về nước, ném cho tôi cái địa chỉ bảo tôi đi dự tiệc cùng anh ta.

Tôi ăn diện một phen, xách túi đi dự tiệc.

Nguy nga lộng lẫy.

502.

Đúng rồi.

Tôi gõ cửa, đẩy cửa bước vào.

Căn phòng xa hoa nhưng không hào nhoáng, bên trong toàn là nam thanh nữ tú, nhìn trang phục, không phải là chốn kinh doanh mà chỉ à nơi bạn bè tụ họp.

Tôi thư thái hơn rất nhiều, chào hỏi, liếc nhìn khắp nơi, mỉm cười yêu kiều bước về phía bên phải, thân mật gọi: “Chồng ơi.”

Cả hội trường im lặng.

Người đàn ông đang uống rượu phun ra và nhìn tôi với vẻ sửng sốt và hoài nghi.

“Cô gọi tôi là gì?”

Tôi cau mày, tôi vào đây chưa đến một phút mà vẻ mặt người đàn ông này thay đổi rất phong phú, khác hoàn toàn với người kiêu ngạo, tự cao tự đại đi lĩnh chứng với tôi ba tháng trước.

Đến mức này sao?

Chẳng phải chỉ không gặp 3 tháng thôi mà?

Tôi cũng không phải Tông Ngộ Không có 72 phép biến hóa.

“Chồng ơi.”

Vừa dứt lời, người đàn ông dường như đã nghe thấy điều gì đó khủng khiếp, hoảng sợ đứng dậy, thậm chí còn xô ngã ghế xuống.

Anh ta sắp khóc.

“Anh, anh Từ, thật sự không liên quan đến em, chị dâu vừa vào đã gọi em là chồng, em không biết gì hết.”

Đùa gì thế?

Anh ta nói anh ta là ai?

Cùng lúc đó, một giọng nói đùa cợt từ phía sau vang lên: “Chồng em ở đây này.”

“…”

Tôi quay đầu lại thì thấy một người đàn ông đang đứng tựa vào cửa, mặc bộ vest đen, sơ mi cùng màu, cổ áo mở tung, lộ ra vài đường cơ bắp rắn chắc.

Cũng đẹp trai quá ta.

Nói đây là tác phẩm của thần Nữ Oa cũng không quá đáng.

Chỉ là…

Hơi quen mắt, không chắc lắm, nhìn thêm chút nữa.

Tôi cẩn thận tìm kiếm lại những ký ức trong đầu mình.

Người đàn ông yên lặng đợi tôi một lúc, nói: “Vẫn chưa nhận ra hả?”

Những lời này vừa nói ra, căn phòng vốn đang xì xào bàn tán lại lần nữa im lặng.

Không thể nhầm lần nữa chứ.

Tôi lấy điện thoại di động ra gọi điện, một lúc sau, trong túi quần của người đàn ông có thứ gì đó lóe lên, tôi vội vàng nhấn tắt.

Huhuhu, đúng là drama mà, tôi nhận nhầm chồng.

Tôi cười nhạt: “Chồng ơi.”

Con ngươi đen nhánh của anh để lộ ý cười kín đáo.

Chế giễu.

Tôi nhanh chóng đi theo anh ấy về phía chủ tọa và ngồi xuống cạnh anh ấy.

Bạn anh nói đùa: “Anh Từ, ai bảo anh mới kết hôn ngay ngày thứ 2 đã đi công tác, đi liền ba tháng, chị dâu không nhận ra anh luôn kìa.”

Người đàn ông cười thờ ơ, nghiêng đầu, dùng giọng nói chỉ có hai người họ nghe được: “Tối hôm đó em không nhìn rõ sao?”

2.

Tôi và Phó Yến Từ kết hôn rất bất ngờ.

Một buổi tối ba tháng trước, tôi đi ăn cơm với đối tác cùng Giang Chấp.

Giữa chừng tôi không thoải mái bèn rời đi trước, đi ra đến cửa mới nhận ra không mang chìa khóa, đành quay lại.

Cửa khép hờ, vừa mới đến cửa, giọng Giang Chấp lạnh lùng trong trẻo lại kiềm chế vang lên: “Ôn Nhiễm? Chỉ thế thân mà tôi, thế mà thật sự nghĩ mình xứng.”

“Nếu Sở tổng thích thật, hôm sau tôi tặng cô ấy cho anh, anh muốn chơi thế nào cũng được.”

Giang Chấp.

Người bạn trai tôi yêu năm năm.

Gương mặt tôi trắng bệch, giống như một con dao sắc bén đã đâm chính xác vào đỉnh tim tôi, máu chảy đầm đìa.

Tôi sợ mình gây ra tiếng động, lùi về phía sau mấy bước, dựa vào tường thở dốc.

Ngay lúc này Phó Yến Từ xuất hiện.

Anh ấy khom người, khẽ thì thầm bên tai tôi: “Chắp tay dâng bạn gái mình, Ôn Nhiễm, đàn ông như thế mà cũng không phân biệt được, giữ lại làm gì nữa?

“Phó Yến Từ.”

Anh bồi thêm 1 câu.

Tôi nghe nói anh và Giang Chấp là đối thủ một mất một còn.

Tôi nghiêng đầu, đối mặt với đôi mắt đào hhoa: “Phó tổng, kết hôn không?”

Phó Yến Từ chợt sững lại, sau đó cười tiếp: “Cưới gì?”

“Cưới hợp tác.”

“Không hứng thú.”

Vừa rồi lòng tôi đầy hận thù, đang nghĩ đến việc trả thù Giang Chấp, nên tôi thật sự rất bốc đồng khi cầu hôn Phó Yến Từ.

Đường đường là tổng giám đốc Phó gia, tiểu thư nhà giàu nịnh bợ anh nhiều như thế, dựa vào đâu mà anh kết hôn với tôi chứ?

Tôi hơi rụt rè nhưng không muốn bỏ cuộc, siết chặt tay áo anh: “Phó tổng chọn vợ cần điều kiện gì?”

Ngón tay Phó Yến Từ đặt lên môi tôi, ánh mắt đen như mực: “Ít nhất phải để tôi ngủ đã?”

Tôi sững người.

“Chiếm chỗ vợ tôi, không thực hiện nghĩa vụ chính đáng còn không bằng để tôi tự mình làm.”

Tôi và Phó Yến Từ kết hôn chớp nhoáng.

Tôi không về căn nhà mà Giang Chấp đã mua cho tôi, tôi chuyển đến biệt thự ở ngoại ô của Phó Yến Từ, Phó Yến Từ nhờ tài xế của anh ấy giúp tôi chuyển nhà.

Khi Giang Chấp gọi điện thoại đến, tôi vừa tắm xong.

Phó Yến Từ nghịch điện thoại của tôi, “Muốn nghe không?”

“Không cần.”



Anh ấy thật sự rất giỏi.

Hôn nhân không có tình yêu vẫn có thể làm tôi hài lòng.

Tôi buộc phải nói điều gì đó.

Phó Yến Từ tưởng mình không nghe rõ nên bảo tôi nhắc lại.

Tôi đỏ mặt: “Anh tuyệt hơn Giang Chấp.”

“Bíp” và tiếng cúp điện thoại, tôi sửng sốt trong giây lát, Phó Yến Từ hôn tôi, giọng nói tràn đầy vui mừng: “Ôn Nhiễm, em rất biết cách khiến người ta tức giận.”