Danh sách khách hàng trong studio tôi dần tăng lên.
Tôi bận đến mức thuê hai nhân viên và mọi việc dần được cải thiện.
Hôm nay tôi vừa từ bên ngoài về, đang định gửi email thì có khách hàng bước vào studio.
“Xin chào, cho hỏi…”
Nụ cười trên mặt cứng đờ, nhưng đối phương lại không để ý, bà ta nhìn chung quanh, giọng điệu đầy chán ghét: “Phó gia cho cô cái này? Bủn xỉn như này sao?”
Bà Lưu.
Mẹ ruột của Giang Chấp
Tôi và Giang Chấp đã ở bên nhau được 5 năm và chúng tôi dự định kết hôn từ hai năm trước.
Mẹ anh ta không đồng ý.
Hoàn cảnh gia đình của Giang Chấp có phần đặc biệt.
Bố Giang có gia đình ở bên ngoài.
Bà Lưu tuy là vợ chính thức nhưng ông Giang không yêu bà ta, Giang Chấp cũng không được yêu thương.
Nhìn thấy cơ nghiệp lớn của họ Giang sắp rơi vào tay một đứa con ngoài giá thú, bà Lưu sao có thể bằng lòng?
Bà hết lòng hy vọng Giang Chấp xuất chúng hơn người, tạo ra được thành tựu.
Giang Chấp gia nhập Giang gia rất trắc trở, cũng là một chặng đường vô cùng khó khăn.
Trong hai năm khó khăn nhất, trong Giang thị không một ai nghe lời anh.
Nhắc đến cũng buồn cười, rõ ràng có quan hệ ruột thịt thân thiết lại bị nghi ngờ, bị kiêng dè, từ sâu trong đáy lòng, cũng không có xu hướng thích Giang Chấp.
Cho nên sau khi bà Lưu biết bạn gái của Giang Chấp, chỉ là một cô gái chỉ có năng lực chứ không có quyền lực, bà đã kịch liệt phản đối.
Bà ấy muốn Giang Chấp cưới tiểu thu nhà giàu, có thể trợ giúp trong sự nghiệp cho anh ta.
Giang Chấp là do một tay bà Lưu nuôi lớn, anh ta không thể mặc kệ không quan tâm đến bà ấy.
Phần lớn thời gian đều là tôi thỏa hiệp.
Thỏa hiệp nhiều, tôi cũng oán hận nhiều.
Tại sao ư?
Tôi không quyền không thế thì sao?
Từ đầu đến cuối, tôi đều ở bên cạnh Giang Chấp, năng lực của tôi ai cũng rõ ràng.
Nhưng quyền lực thực sự có thể hủy diệt một con người một cách dễ dàng.
Khi Giang Chấp mua đất, cho dù năng lực tôi mạnh cỡ nào, Sở tổng nhất quyết không chịu nhả ra.
Đôi mắt khốn nạn và dung tục của lão nhìn chằm chằm tôi: “Tiểu Ôn, các cô muốn đất nhưng không chịu trả giá, nào có chuyện gì dễ dàng thế.”
Mảnh đất đó là tấm bài Giang Chấp trở mình ở Giang gia.
Giang Chấp nói bỏ đi.
Tôi muốn thử lại.
Chúng tôi đã cố gắng trong một thời gian dài và tôi đã gần chứng tỏ được bản thân mình với mẹ anh ấy.
Chỉ cách một bước nữa thôi.
Nếu như ngày đó bước ra khỏi phòng vệ sinh tôi không nghe được cuộc nói chuyện đó sẽ thế nào đây?
Không biết nữa.
Giang Chấp thật sự sẽ tặng tôi cho người ta sao?
Bây giờ tôi biết, anh ta không làm thế.
Anh ta đã có ý định từ lâu.
Nhưng anh ta không nói với tôi.
Con đường hai người bước đi, chỉ cần có người chệch đường, sẽ không bao giờ gặp nhau nữa.
Sau khi ngừng suy nghĩ, tôi nói cách lạnh nhạt: “Nếu cô không có việc gì thì cháu làm việc trước đã.”
Một giây sau bà Lưu bèn hung hăng tặng tôi một cái tát, lạnh lùng răn dạy: “Ôn Nhiễm, cô đã kết hôn rồi còn đi quyến rũ Giang Chấp, rốt cuộc cô cho thằng bé uống bùa mê thuốc lú gì thế hả? Khiến nó không chịu nghe theo cuộc hôn nhân tôi sắp xếp.”
“Chị Ôn…”
“Không sao, mọi người ra ngoài nghỉ một lát đi.”
Cửa đóng lại, tôi xoa xoa má mình, bà Lưu tàn nhẫn đến nỗi miệng tôi có mùi máu tanh.
“Giang Chấp kết hôn hay lấy ai đi chăng nữa cũng chẳng liên quan tới cháu. Thay vì đến đây dạy dỗ cháu chi bằng tự suy nghĩ xem tại sao anh ta lại không chịu nghe lời cô, đừng để đến lúc tình mẹ con chia cắt mới hối hận.”
Bà Lưu tức giận đến nỗi ngực phập phồng: “Cuối cùng cũng lộ đuôi hồ ly rồi? Ngược lại tôi cũng muốn xem xem, loại con dâu bất trị như cô, liệu trưởng bối nhà họ Phó có mặc kệ cô và con trai họ mà không quan tâm không?”
Bà ta tức hừ hừ rời đi.
Mặt tôi hơi sưng nên tôi mua một cây kem để chườm lạnh.
Tôi nhớ cách đây rất lâu, rất lâu rồi.
Đó là lần đầu tiên tôi gặp mẹ của Giang Chấp.
Tôi hớn hở chuẩn bị quà, trước mặt Giang Chấp, mẹ Giang vô cùng nhiệt tình.
Giang Chấp vừa đi sắc mặt bà trở nên lạnh lùng, ném quà tôi tặng vào thùng rác.
Một chiếc vòng tay.
Mua ở cửa hàng trang sức.
Ba nghìn tệ.
Nó không đắt tiền nhưng đó là món quà tốt nhất mà tôi có thể mua được vào thời điểm đó.
Bà ta nói với tôi đầy cao ngạo: “Ba cái đồ chẳng ra gì mà cũng đưa đi tặng tôi? Quần áo trên người toàn là hàng sạp ven đường à? Quần áo cho chó nhà tôi còn đắt hơn của cô, lần sau đừng đến nữa, khiến cho người ta chán ghét.”
Tôi như bị người ta cho một cái bạt tai, trên mặt nóng rát hừng hực.
Giang Chấp xuống nhà, bà ta đổi sắc mặt khác, nắm tay tôi và trìu mến gọi “Nhiễm Nhiễm”.
Dường như kể từ giây phút đó trở đi, tôi và Giang Chấp đã định sẵn sẽ không bao giờ ở bên nhau.
Cảm xúc bị mất khống chế.
Nước mắt rơi từng giọt trên bàn.
Nỗi đau vô cùng rõ ràng.
Điện thoại đổ chuông, là Phó Yến Từ, tôi lau nước mắt: “Sao vậy?”
Bên kia dừng lại một chút: “Em đang khóc à?”
Tôi không ngờ anh lại nhạy cảm đến vậy.
“Không có.”
“Anh đến đón em.”
“Mới 3 giờ, anh tan làm được chưa?”
“Bà Phó, em quên rồi à, ở công ty anh là người quyết định.”
Cúp điện thoại xong, tôi vào phòng vệ sinh rửa mặt trang điểm cho đến khi không còn rõ ràng nữa mới ra ngoài.
Xe của Phó Yến Từ dừng ở cửa.
Tôi xách túi đi ra ngoài: “Sao anh nhanh thế?”
“Mặt em bị sao vậy?”
Tôi tránh, nhưng anh nắm lấy cằm tôi, cẩn thận nhìn tôi, sắc mặt đột nhiên trở nên khó coi: “Ai đánh kem?”
“Em không nói anh sẽ đi xem camera.”
“Mẹ Giang Chấp.” Tôi nói. “Va chạm chút xíu thôi, không sao, đi thôi, em đói rồi.”
Tôi nắm tay anh đi ra.
Ngồi lên ghế phụ tôi thấy anh ấy gọi điện thoại, hỏi: “Anh thực sự không bận à?”
“Điện thoại trong nhà, vốn muốn đón em về nhà ăn cơm, bộ dạng này của em thì để ngày khác đi.”
Động tác thắt dây an toàn của tôi dừng lại, chậm rãi nói: “Đã hẹn rồi, cứ đi đi. Lần trước lỡ hẹn rồi, về nhà lấy quà rồi đi.”
Chuyện gì anh ấy cũng nghĩ cho tôi thì tôi cũng muốn nghĩ cho anh.
“Không muốn đi thì không đi.”
“Thật sự không đi cũng được sao?”
“Em nghĩ hay đấy, con dâu xấu kiểu gì cũng phải gặp bố mẹ chồng, huống hồ em cũng không xấu.”
Nói xong, anh cầm lấy tay tôi dường như đang lựa lời: “Em đã gặp ông nội rồi, rất hài lòng về em, mẹ anh có lẽ…ý kiến bà ấy không quan trọng, bố anh thì rất dễ sống chung, đừng sợ, có anh ở đây.”
Phu nhân nhà giàu, tôi đã chuẩn bị cho điều tệ nhất.