Phối Hợp

Chương 16



Một tuần trước đêm Giao thừa, cả đoàn phim đã tiến vào trạng thái điên cuồng.

Uông Lẫm bởi vì là vai chính nên sắp không phân rõ ngày đêm rồi, có hôm bị đạo diễn ngược đãi quay phim tới ba bốn giờ sáng, hắn sẽ tự hỏi hôm nay là thứ mấy ngày mấy tháng mấy, đợi đến khi có thể trở về khách sạn đi ngủ một lát, hắn vẫn nghĩ lại câu hỏi đó một lần, để khẳng định mình không có ngủ không đủ giấc mà trở nên đần người.

Nhưng mà mỗi lần hắn về tới cửa phòng luôn có bất ngờ, có khi là một giỏ trái cây, có khi là một hộp bánh ngọt, còn có một lần là cái loại kẹo sữa bò viên nén lúc nhỏ hay ăn, mỗi lần đều sẽ kèm theo một tờ giấy, trên đó viết những câu súp gà cho tâm hồn, không cần xem ký tên cũng biết là Hạ Vũ.

Lúc đầu Uông Lẫm còn tưởng lại có tên biến thái tặng cánh tay cẳng chân nào đó, nên đá cái giỏ văng ra mấy mét mới phát hiện là trái cây, đi xem nét chữ trên tờ giấy mới xác định là Hạ Vũ.

"Hạ Vũ, ông muốn làm cái gì đó, Khương Lỗi sợ tới mức còn tưởng là bom."

"A? Tại anh thấy em quay phim mệt quá, nên mới muốn tặng chút đồ, nhưng em lại không thường xuyên ở trong phòng, vậy nên chỉ có thể đặt ở ngay cửa."

"Ông đưa cho Tiểu Ngải không được hay sao, để ngay cửa cũng không sợ dì lao công tưởng là rác mà gom đi à?"

"Đóng gói đẹp như thế sao có thể là rác được," Hạ Vũ ở bên kia điện thoại cười lên, "Hơn nữa lúc anh để đó thì đã đi nói với dì một tiếng rồi, đây là đồ cá nhân của chủ phòng, đừng có đụng vào."

"Mắc ói."

"Em có ăn chanh dây chưa, chua chua ngọt ngọt ngon lắm."

"Ông không quay phim hay sao, lấy đâu ra nhiều thời gian mua những thứ này?"

"Phân cảnh của anh đâu có nhiều bằng em, gần đây cũng quay sắp gần xong rồi, nên rảnh rỗi đi dạo quanh đây, mua vài ba thứ, đúng rồi, chiều nay em có một cảnh đúng không? Anh muốn đi xem chút..."

Khoảng thời gian này phân cảnh của Hạ Vũ sắp kết thúc rồi, thời gian bận rộn cũng ít đi, hễ có thời gian rảnh là đi ra ngoài mua sắm cùng với Lương Tấn, mỗi ngày đúng giờ tặng sự ấm áp cho Uông Lẫm.

Uông Lẫm có thể cảm nhận được là đối phương cô đơn chiếc bóng đến nỗi khát khao muốn làm tình, nhưng hắn thật sự không còn cách nào, phân cảnh của hắn quá nhiều.

"Kết thúc...mọi người giao thừa vui vẻ!"

Đạo diễn vừa mới dứt lời cả phim trường hoan hô một trận, Uông Lẫm cầm kiếm càng mệt mỏi hơn, chút nữa thì đã đặt mông ngồi xuống đất.

"Ôi chao tiểu tổ tông của tôi, khoảng thời gian này mệt mỏi muốn chết luôn rồi." Khương Lỗi vội vàng tiến lên phía trước một bước kéo hắn đứng dậy.

"Sau khi tháo đồ hóa trang thì trở về khách sạn nghỉ ngơi đi, buổi tối ăn tất niên!" Tiểu Ngải cũng cùng dìu Uông Lẫm dậy: "Cậu Lẫm muốn ăn gì?"

"Gì cũng được, để tôi ngủ trước đã." Uông Lẫm bây giờ đến nói chuyện cũng lười, lúc này đồ diễn trên người, tóc giả trên đầu cũng là gánh nặng.

Trở về cửa khách sạn, không thấy quà tặng ấm áp như thường lệ nhưng cũng không còn lòng dạ nghĩ tới, tắm một cái liền trực tiếp nằm xuống giường đi vào giấc ngủ.

Lúc tỉnh dậy trong phòng đã đen như mực, phản ứng đầu tiên của Uông Lẫm là đói.

Hắn cầm điện thoại lên nhìn, chỉ thấy hiển thị một tin nhắn của Hạ Vũ:

"Đám anh Lỗi đi tham gia liên hoan tất niên trong đoàn phim rồi, muốn ăn gì thì anh mang đến cho em."

Vậy là quản lý và trợ lý của hắn cứ ung dung đùn đẩy việc như thế? Xem ra tiền thưởng cuối năm nay không cần phát cho hai kẻ đó rồi.

Hắn trả lời lại một câu "Cái gì cũng được" rồi tiếp tục ngủ, nhưng chẳng bao lâu thì tiếng gõ cửa vang lên.

"Ai." Uông Lẫm dụi mắt đứng dậy.

"Là anh." Quả nhiên là tiếng của Hạ Vũ.

"Ông là ai."

"Là anh nè," Hạ Vũ hơi thắc mắc tại sao Uông Lẫm không nhận ra được mình, nhưng rất nhanh đã phản ứng được, cười nói: "Tôi là người đưa cơm, thưa anh Uông Lẫm."

"Hình như tôi không có gọi đồ ăn." Uông Lẫm ngáp một cái đứng dậy mặc quần áo.

"Ở trong phòng lâu như vậy chắc anh cũng đã đói, thế nên chúng tôi chuẩn bị cho anh một suất ăn cao cấp."

"Suất ăn cao cấp gì." Uông Lẫm bật đèn, vào phòng tắm bắt đầu rửa mặt, dường như hoàn toàn không định mở cửa.

"Sườn xào chua ngọt, mướp xào nấm mèo, chay mặn kết hợp, đảm bảo anh sẽ hài lòng."

"Tiệc tất niên mà chỉ đưa có chút đồ như thế? Cút đi."

"Kìa, chúng tôi còn cung cấp dịch vụ đặc biệt...mong anh mở cửa."

"Dịch vụ đặc biệt gì."

"Anh biết mà, loại phục vụ đặc biệt ấy đó."

"Ồ."

Uông Lẫm thong thả rửa mặt xong, sau đó còn thoa kem dưỡng ẩm, trong lúc Hạ Vũ đang hô to hô nhỏ.

"Anh Uông Lẫm, anh có nghe thấy tôi nói không?"

"Anh Uông Lẫm xin anh hãy mở cửa, cơm sắp nguội lạnh rồi."

"Uông Lẫm..."

"Mẹ nói đừng có ồn ào," Uông Lẫm mở cửa, "Không sợ phóng viên nghe thấy à?!"

"Người ta đều bận về ăn tết, đâu có thời gian chụp lén." Hạ Vũ thấy hắn mở cửa thì cười cong mắt, bưng cơm sườn lên trước: "Mau ăn đi, đợi lát nữa nguội mất."

Uông Lẫm đã đói bụng từ lâu, để người ta đi vào liền ngồi xuống bắt đầu ăn cơm.

Hạ Vũ ngồi đối diện hắn, im lặng ngồi nhìn hắn ăn. đợi hắn ăn cũng kha khá mới cất tiếng hỏi:

"Được chứ, anh làm đó."

"Ở đây có chỗ nấu cơm à?"

"Anh xin quản lý nhà bếp đó, cũng đúng lúc Tết, chú ấy châm chước cho anh một lần. Mà này, nhà bếp của bọn họ thật sự rất sạch sẽ, xem ra khách sạn mà đoàn phim chúng ta chọn không tồi."

"Ông có ăn chưa?"

"Anh ăn chút mì, bây giờ hối hận rồi, biết vậy phải đợi ăn chung với em." Hạ Vũ thở dài, "Đúng rồi, chút nữa đi xem liên hoan không?"

"Có gì hay để xem."

"Nghe nói đạo diễn sẽ nhảy đó."

"Tôi không có hứng thú xem ông già khiêu vũ."

"Vậy đêm giao thừa chúng ta cũng nên làm cái gì đó chứ hả?"

"Vậy ông nhảy một bài đi?" Uông Lẫm cầm khăn giấy lau miệng, nhìn Hạ Vũ bằng khuôn mặt tràn đầy mong đợi.

Chỉ thấy đối phương lộ ra biểu cảm bất ngờ, sau đó nói ra câu trả lời khiến Uông Lẫm bất ngờ: "Được thôi, em muốn xem điệu nhảy nào?"

Uông Lẫm cả mặt là biểu cảm hoài nghi "ông biết nhảy hả" nhìn Hạ Vũ, còn anh lập tức gật đầu như gà mổ thóc.

"Trước đây anh có học nhảy, có thể nhảy vài đoạn."

"Vậy thì nhảy thoát y đi."

"Hả?" Sau một thoáng ngạc nhiên, gương mặt Hạ Vũ lập tức đỏ bừng lên với tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy, lúm đồng tiền ở khóe miệng như ẩn như hiện vì mỉm cười: "Em, em chắc chứ?"

"Làm sao, không biết nhảy à?"

"Tất nhiên, tất nhiên là biết," Hạ Vũ vui vẻ đến nỗi nói lắp, "Chỉ là có hơi ngại thôi."

"Ông có gì mà ngại? Chuyện xấu hổ hơn cũng đã làm rồi." Uông Lẫm trợn mắt khinh bỉ.

"Nhưng dù sao cái này cũng là nhảy mà, anh có hơi căng thẳng..."

"Nhảy hay không là tùy ông," Uông Lẫm ngồi bắt chéo chân, "Không nhảy thì để tôi bật ti vi."

"Tất nhiên muốn nhảy, Tiểu Lẫm em đợi một lát, anh phải chuẩn bị cảm xúc..."

"Được, chờ ông." Uông Lẫm hiếm khi kiên nhẫn mà trả lời lại, hắn ăn no rồi đúng lúc đứng lên hoạt động xương cốt một chút, tùy ý đi lại trong phòng.

Mà Hạ Vũ thì căng thẳng muốn chết, anh cầm điện thoại liều mạng tìm nhạc, "Tiểu Lẫm em thích bài nào? Bài hát gợi cảm chút có được không em?"

"Tùy ông."

"Bài này như thế nào?"

"Bình thường."

"Vậy bài này thì sao?"

"Tránh đường, ông đây phải tản bộ!"

Hạ Vũ giống như một thí sinh đi thi vòng sơ khảo kì thi tài năng, trong lòng đầy chờ mong được sự đồng ý của giám khảo.

Một lát sau anh chuẩn bị xong, nói với vẻ đầy mong đợi: "Được rồi Tiểu Lẫm, em ngồi xuống đi."

Uông Lẫm ngồi xuống vị trí ngồi ăn cơm một lần nữa, nhìn Hạ Vũ đứng trước mặt mình.

Vóc dáng của Hạ Vũ nghiêng về gầy, da thịt săn chắc, bởi vì tập thể dục nên có cơ bắp như ẩn như hiện, chân thon dài thẳng tắp, mặc dù vòng ba không phải là nảy nở nhất mà Uông Lẫm từng thấy, nhưng xúc cảm rất được.

"Đúng rồi Tiểu Lẫm, có thể tắt đèn được hay không?"

"Ông nói gì vậy?" Uông Lẫm tỉnh táo trở lại.

"Thì mở đèn đầu giường nha, như vậy có sự quyến rũ hơn." Giọng điệu của Hạ Vũ mềm mỏng, có cảm giác tán tỉnh khó diễn tả.

Uông Lẫm trợn mắt, mặt không cảm xúc lấy tay tắt bớt đèn: "Nhảy có xíu mà lèo nhèo mãi."

"Thật ra anh sợ đèn sáng quá mình sẽ căng thẳng, còn có..." Hạ Vũ nói rồi ấn vào điện thoại, sau đó đặt nó sang một bên, ánh mắt trong ánh đèn mờ tối làm nổi lên sự dịu dàng, "Nếu như nhảy không đẹp, mong anh chớ chê cười tôi, anh Uông Lẫm."

Máu diễn của cha nội này lại lên rồi à? Khóe miệng Uông Lẫm giật giật: "Yên tâm, tôi sẽ cười."

Tiếng nhạc chậm rãi vang lên, lúc đầu Hạ Vũ phản ứng chậm nửa nhịp, dừng một chút mới dần dần tìm được nhịp điệu.

Uông Lẫm thật sự không trông mong chờ Hạ Vũ nhảy giỏi như nào, dù sao cũng không phải là người xuất thân vũ đạo chính quy, nhưng sự thể hiện của đối phương ở lần này làm cho hắn được "mở mang tầm mắt".

Hạ Vũ chọn một bài hát rất có tính ám chỉ, lắc lư nhẹ nhàng hòa trộn với chất giọng trầm thấp của nam rất dễ khiến cho người ta liên tưởng đến mùi nicotin và tiếng đánh vần trong quán bar, phối hợp với động tác khêu gợi tự vuốt ve cơ thể, dưới ánh đèn mềm mại ấm áp lộ ra sức quyến rũ vô cùng.

Không biết có phải do kinh nghiệm thẩm du phong phú hay không, mà Uông Lẫm phát hiện Hạ Vũ rất biết cách sờ, ngón tay thon dài như đốt cháy những nơi nó đi qua, từ ngực đến eo rồi đến bờ mông, vải áo bị vần vò nhăn cả lên, trêu ghẹo cho người ta phơi phới trong lòng, đứng ngồi không yên.

Áo len rộng bị cởi xuống từng chút một, một bên vai của Hạ Vũ lộ ra bên ngoài, đầu vai trắng nõn đi xuống có thể nhìn thấy hình dạng của núm vú, theo động tác càng ngày càng rõ ràng. Uông Lẫm nghi ngờ Hạ Vũ đã tự mình sờ mình cứng lên, chứ không tại sao núm vú kia đã hưng phấn đến nỗi dựng đứng lên, đầu v* nhô ra như thế sẽ phun sữa.

Hắn cũng cứng rồi, vật giữa hai chân đã có phản ứng từ lúc Hạ Vũ tự sờ mình, nhưng trước đến giờ Uông Lẫm có thói quen án binh bất động, để mặc cho người đàn ông trước mặt hứng tình, còn hắn ngồi yên tại chỗ với vẻ mặt bình thản.

Hạ Vũ chẳng nhụt chí chút nào, anh tiếp tục dùng kỹ năng nhảy múa vốn có của mình để quyến rũ, một lúc sau anh chậm rãi bước đến trước mặt Uông Lẫm, lấy hai tay ôm cổ của Uông Lẫm, ngồi thẳng lên đùi người ta.

"Ai cho ông sự can đảm này vậy." Uông Lẫm lạnh lùng nhìn anh.

"Em nhảy không đẹp sao, anh Uông Lẫm." Hạ Vũ tỏ vẻ lo lắng và đáng thương.

"Dịch vụ đặc biệt của mấy người tệ quá, còn không bằng bát cơm sườn khi nãy."

"Xin lỗi anh, vậy thì anh có cần điều gì không, em có thể bồi thường một chút..."

"Cút xuống."

Hạ Vũ bị hoảng ngã xuống đất, sau đó nằm sấp dưới đất nói xin lỗi, rất giống với một tên điếm nhảy khiêu dâm.

Uông Lẫm cúi người nắm lấy cằm của Hạ Vũ, ép đối phương ngẩng đầu lên, chỉ thấy gương mặt đó hết sức lo sợ, xem ra Hạ Vũ thật sự diễn rất nhập tâm.

"Cởi đồ ra."

Hạ Vũ gật đầu một cách lo lắng, anh thuần thục cởi đồ sạch trơn, chỉ thấy cái dùi giữa chân đã ngẩng cao đầu, hai chân khép chặt vì phản ứng sinh lý.

"Đĩ, vậy mà cũng có phản ứng." Uông Lẫm chửi một câu.

"Không còn cách nào mà, anh Uông Lẫm thật sự có sức hấp dẫn quá lớn." Hạ Vũ diễn kịch vẫn không quên khen ngợi.

"Nằm xuống, banh chân ra."

Hạ Vũ lập tức làm theo, biểu cảm vừa nhục nhã vừa hưng phấn, làm lộ ra nơi riêng tư như vậy làm cho người ta có cảm giác rõ ràng khiến cho anh kích động vô cùng.

"Tự thẩm cho tôi xem."

Hạ Vũ ngừng một chút, lấy thuốc bôi trơn đã chuẩn bị từ trước từ túi áo ra, để tay xuống giữa hai chân, một ngón tay thong thả đi vào chỗ ấy, miệng hơi mở, ánh mắt say mê nhìn Uông Lẫm.

"Nâng eo lên."

Hạ Vũ cố gắng đưa phần hông về phía trước, nhấc cao eo để cho Uông Lẫm xem rõ hơn cảnh mở rộng. Vốn dĩ ngón tay cố ý làm chậm rãi để ve vãn, nhưng đến khi phía sau sướng lên thì không khống chế nổi nữa mà tăng tốc độ nhanh hơn một cách buông thả, sắc đỏ trên mặt cũng hiện ra rõ ràng hơn, trong miệng bắt đầu tràn ra tiếng rên rỉ ư ư a a.

"Ưm, anh Uông Lẫm...chạm vào em, a ha..."

Thuốc bôi trơn kia hòa tan biến thành chất lỏng màu trắng sữa, trong lúc Hạ Vũ mở rộng càng điên cuồng thì văng tung tóe khắp nói, làm ướt thảm trải sàn. Hai cái chân đang dang rộng cũng không thành thật mà rung rung, ngón chân không an phận mà cuộn lại, thỉnh thoảng lại co giật một cái.

Uông Lẫm đứng dậy, sau đó ngồi xổm trước mặt anh chàng đang hứng tình. Hạ Vũ thấy hắn lại gần thì càng có cảm giác hơn, miệng lỗ thít chặt ọc ra nhiều chất dịch trắng hơn, vô cùng giống với dáng vẻ bị bắn vào bên trong. Uông Lẫm đã cương cứng từ lâu, nhìn thấy cảnh này thì nắm lấy hai chân của Hạ Vũ kéo qua, mở dây lưng trực tiếp xông vào trong.

Cách giao hợp thô lỗ dã man như thế vừa nhanh lẹ vừa vui sướng.

"Aa...anh, anh Uông Lẫm, anh nhẹ một chút...ưm..." Hạ Vũ bị vật to lớn kia của Uông Lẫm làm cho cơ thể lắc lư, hai chân không kịp vòng chặt lấy eo của hắn, hai mắt ướt đẫm vừa nhìn là biết bị làm đến khóc vì sướng.

"Đồ đĩ, mông uốn éo như vậy rồi mà còn kêu ông đây nhẹ một chút." Uông Lẫm tát một phát lên cái mông trắng nõn kia, y hệt một khách làng chơi thô bạo. Một cái tát này đánh cho Hạ Vũ run rẩy một trận, lỗ thịt cắn chặt hơn, kẹp hắn lại giã mạnh vào trong vài lần, sau đó banh hai chân của anh ra rộng hơn.

"Không phải mà, em không có...anh Uông Lẫm, nhẹ chút...sẽ hỏng mất..." Hạ Vũ rên càng ngày càng hăng, diễn càng ngày càng sâu, cây dùi phía trước ngẩng cao đầu, theo sự ra vào mạnh mẽ mà thỉnh thoảng phun ra nước dâm.

"Con mẹ nó, thứ đĩ điếm bị bao nhiêu người làm rồi mà biết rên như thế!" Uông Lẫm nắm phần đùi trong mềm mại kia rồi tức giận nói.

"Em không có, không có..." Hạ Vũ khóc lên vì vừa đau vừa tủi thân, sau đó vì Uông Lẫm chửi phối hợp theo khích động mà co giật, "Em chỉ, bằng lòng...để mình anh làm thôi..."

"Lời nói suông mà nói trơn tru như thế, mẹ nó, chẳng trách một đêm lại đắt như thế," Uông Lẫm tiếp tục tát lên cặp mông uốn tới ẹo lui kia, Hạ Vũ kẹp cho hắn càng sướng thì hắn càng làm mạnh bạo hơn, trên miệng cũng càng nhập diễn càng ác độc, "Hôm nay ông đây phải làm chết thứ đĩ điếm này!"

"Không muốn, anh ơi đừng mà..." Khoái cảm của Hạ Vũ tuôn ra mãnh liệt như nước mắt, lúc bị bắn vào trong anh khóc nghẹn ngào run rẩy đến nỗi nói chuyện không rõ ràng.

Ở trong tình huống không có bất kỳ sự yêu thương vỗ về nào, anh đã bắn tung tóe một mảng trắng đục trước ngực của Uông Lẫm.

Uông Lẫm lấy tay lau tinh dịch của Hạ Vũ xuống, sau đó cạy miệng đối phương ra, "Nếm thử."

Hạ Vũ không ngậm hết vào, mà là duỗi đầu lưỡi ra liếm một cách khêu gợi, vừa liếm vừa nhìn Uông Lẫm, khóe mắt mang theo nụ cười.

"Em giỏi quá đi, Tiểu Lẫm."

"Ồ, không diễn nữa?"

"Bởi vì...sắp đến không giờ rồi, em có nghe thấy tiếng pháo nổ ở bên ngoài không?"

Sau khi kết thúc làm tình, tai Uông Lẫm rốt cục cũng có thể nghe thấy âm thanh khác, xa xa thực sự có tiếng pháo nổ thấp thoáng.

"Ra ngoài xem thử có được không?"

Uông Lẫm suy nghĩ một chút, năm mới không ra ngoài lộ mặt hình như cũng không hợp lý cho lắm, thế nên đã gật đầu đồng ý.