Phồn Cẩm

Chương 12



Chương Phồn mang giày chạy ra. Trên đường người đến rồi đi, duy độc không có Trình Cẩm, không có vợ hắn.

Đi ngang qua rạp hát, đội phá dỡ đã giày xéo xong, cái gì cũng không còn.

Ầm vang, thế giới của hắn vỡ vụn.

Ngày qua ngày, thời gian còn lại càng ngày càng ít. Lá cây đổi màu, đảo mắt thế mà đã đến ngày 9.

Chương Phồn không nghe phản đối của Trình Cẩm, bướng bỉnh xin nghỉ, cũng để lại tờ giấy cho Chương Hồng, bảo bà ta tự lo ăn, ở, mặc; hắn vùi mình trong phòng trọ của Trình Cẩm, giống như động vật thân mềm ôm chặt lấy Trình Cẩm.

Bọn họ không ngừng làm tình, giống như ngày mai là tận thế.

Chương Phồn rất thích mút da thịt Trình Cẩm, chỉ khi ra dấu đỏ tươi mới chịu tha. Lúc làm tình rất mạnh, mỗi lần thúc đều thúc đến nơi sâu nhất, đâm đến Trình Cẩm khóc kêu cũng không tha.

Trình Cẩm bị thao đến nhuyễn, mặt sau chảy nước. Làm đến cao trào, Trình Cẩm còn mặc vào quần tất với nữ trang, tóc đen rơi rụng trên thân thể trắng nõn, xinh đẹp như kỹ nữ.

Chương Phồn cũng rất điên rồ, như mắc bệnh sợ chia li, hắn để cho Trình Cẩm cưỡi lên người, giống kỹ nữ mà lắc mông xoay thắt lưng, miệng kêu rên ngọt nị; thậm chí có lúc nhét vật kia vào động khẩu, hắn còn chen thêm hai ngón tay.

Trình Cẩm mắt trắng dã khóc kêu, chống vai muốn tránh, nhưng lại không dậy nổi. Hai chân y bị Chương Phồn kéo ra, như cá nằm trên thớt chờ người xử lý. Y lắc đầu bò đi, lại bị Chương Phồn túm chân kéo về lồng ngực, không nói mà đâm rút tiếp.

Trình Cẩm cảm thấy y sắp bị làm chết trên giường. Chương Phồn giống như cái động cơ vĩnh viễn, lúc nào cũng hoạt động, cũng bắn ra vô số tinh dịch. Hắn si mê liếm cắn thân thể Trình Cẩm, ánh mắt ánh vẻ cuồng hoan bệnh trạng, lời tình cảm thốt ra liên tục. Chương Phồn không bình thường, Trình Cẩm không sợ, chỉ cảm thấy an toàn, càng ngày càng nhiều, càng ngày càng sâu.

Y bị thao tới nghe lời, chỉ càm thấy huyệt sau trống trải muốn chết. Y cầu Chương Phồn mau thao y, da thịt như xé rách, hung khí đâm vào cơ thể y làm nở những đóa hoa đỏ tươi.

(Tui: ở đây có thể hiểu là ẻm bị làm tới mặt sau sưng đỏ lên như hoa, hoặc là bị làm tới chảy máu, máu rớt xuống giường như hoa)

Bọn họ giống như hai dã thú không biết mệt. Máu hòa với nước mắt chảy ra lúc bọn họ giao hợp, tựa như muốn đem đối phương nhập vào trong thân thể.

Trình Cẩm cảm giác được cảnh nước mắt của Chương Phồn rơi xuống lưng y, nóng bỏng cháy, giống như làm bị bỏng vậy. Y không biết nước mắt Chương Phồn nóng cháy như vậy, y nghe được hơi thở thô của Chương Phồn, thứ hung khí phía dưới như đem y xé toạc, y ôm cổ Chương Phồn uyển chuyển than nhẹ.

– Chơi hỏng cũng không sao, em yêu anh.

Khoái cảm và đau đớn lúc nào cũng là sự bắt đầu của tình ái. Trình Cẩm mở to hai chân ôm lấy thắt lưng Chương Phồn, huyệt đằng sau tự giác phun ra nuốt vào tính khí của Chương Phồn. Sự rụt rè thanh cao của y tựa như khoảng cách giữa hai người vậy, không còn sót lại gì cả, chỉ còn sự phóng túng cùng thần phục.

Bọn họ không uống rượu, lại say đến mơ hồ.

Thấp thoáng nghe thấy một bài ca, do một ca sĩ nổi tiếng hát.

Mượn một tia sáng từ buổi chiều tà lúc chia ly.

Thêm chút ánh sáng cho quãng đời còn lại.

Mượn một câu khắc cốt ghi tâm ngày sau còn dài.

Nếu không thể không chia xa.

Chương Phồn rốt cục cũng hỏng mất, hắn cắn quần áo Trình Cẩm nén tiếng khóc trong cuống họng. Âm thanh mơ hồ làm cho tâm Trình Cẩm như bị dao cắt, từng miếng từng miếng.

– Anh không muốn em đi… không muốn em đi.

Hắn dù sao cũng mới hai mươi, vẫn là đứa nhỏ choai choai.

Trình Cẩm một chút lại một chút xoa đầu hắn, cuối cùng vẫn chỉ có thể làm vài động tác phóng đãng lấp đầy khoảng trống nội tâm. Y ôm cổ Chương Phồn, nói vào tai:

– Càng tàn nhẫn càng đau đớn, em lại càng yêu anh.

Đó là một buổi tối rất điên cuồng lại bừa bãi.

Lúc Chương Phồn tỉnh lại, bên người đã trống trơn. Trình Cẩm để lại cho hắn một tờ giấy, bên trên có một địa chỉ, hẳn là nhà Trình Cẩm.

Trừ đó ra, cái gì cũng không còn. Chương Phồn lòng như lửa đốt, mặc xong quần áo, đứng lên phát hiện cái gì của Trình Cẩm cũng không thấy. Cái chìa khóa nằm im trên cửa sổ, im lặng nhờ hắn trả lại cho chủ nhà trọ.

Vợ hắn vẫn bướng bỉnh, đưa tiễn cũng không cho.

Chương Phồn mang giày chạy ra. Trên đường người đến rồi đi, duy độc không có Trình Cẩm, không có vợ hắn.

Đi ngang qua rạp hát, đội phá dỡ đã giày xéo xong, cái gì cũng không còn.

Ầm vang, thế giới của hắn vỡ vụn.

Cái gì cũng không còn, nơi hắn sơ ngộ Trình Cẩm, lê viên nho nhỏ của bọn họ sụp đổ, chỉ còn lại hắn, lẻ loi với kí ức buổi tối hôm qua.

Hắn quỵ trước phế tích, tay chống đất. Đá cắt vỡ lòng bàn tay đâm vào da thịt. Hắn nhớ đến thân thể hoa ngọc của Trình Cẩm, từ hôm nay trở đi, chỉ còn trong mộng thôi.

Không biết quỳ bao lâu, đến lúc đầu gối mất cảm giác, hắn mới chậm rãi đứng lên. Bái thật sâu với phế tích, cũng quay đầu tiêu sái.

Từ ngày đó, Chương Phồn ngày càng trầm mặc ít lời. Hắn không nghe xướng, mỗi ngày đều ngâm mình trong sách vở. Chương Hồng mắng hắn không tiền đồ, mất vợ liền mất cả hồn; hắn không giận, giống như không nghe được.

Học bổng quốc gia, giải thưởng lớn ùn ùn mà tới, Chương Phồn trở thành nhân vật thần thoại của đại học hạng hai bọn họ. Nhưng hắn không vui, không buồn. Giáo viên khen hắn nội liễm trầm tĩnh, nhưng không ai hiểu tại sao hắn lại liều mạng như vậy.

Cho đến một ngày, hắn từ trong TV thấy được gương mặt quen thuộc ấy.

Người nọ diện mạo rất đặc biệt, thanh âm cũng vậy. Tim hắn giống như ngừng đập.

Trình Cẩm nói chuyện với màn hình, ánh mắt như xuyên qua khoảng cách ngàn vạn dặm, đâm vào lòng hắn.

– Vợ tôi thích nghe xướng, hắn chống đỡ tôi, trao cho tôi kiên trì. Tôi hi vọng một ngày nào đó có thể đứng ở một rạp hát thật lớn, hát hí khúc cho hắn. Hi vọng đó vẫn luôn cổ vũ tôi có được ngày hôm nay.

Bút bi trong tay Chương Phồn bị hắn nắm gãy. Hắn nhìn gương mặt Trình Cẩm trên TV, hận không thể bay tới bên cạnh người y, ôm người này vào ngực, gắt gao.