Sau cuộc nói chuyện với tam đệ - Quy Hải Quán Việt. Quy Hải Tương Du có ngỏ lời muốn dùng bữa cùng các đệ đệ và mẫu phi, dĩ nhiên không thể thiếu ca ca Quán Tường. Cũng nhờ vậy mà mấy mẹ con cũng được dịp vui vẻ. Đến xế chiều, lễ phục của Quy Hải Tương Du đã được đưa tới tiểu viện.
Y phục mang màu cam dát vàng, lấp lánh như ánh mặt trời, hoa văn mẫu đơn thêu chim hạc, cao quý, xinh đẹp. Đi kèm theo bộ lễ phục là một bộ trang sức gồm trâm mẫu đơn kim bộ, hai chiếc trâm hoàng hạc, một đôi bông tai mẫu đơn, một chiếc vòng cổ đính ngọc hoàng phỉ, và một ngọc đeo 'Dạ quang cấm bộ'. Những món này đều là đồ cực tốt, đến cả hoàng phỉ thường thấy chỉ mang một màu đục mà lại có thể lấp lánh, nhẵn nhụi không tì vết thế này. Rốt cục có thể đáng giá đến thế nào đây?
Mặc lễ phục trên người, ngắm nhìn bản thân trong gương lại là một nữ tử hồng trần xinh đẹp, đoan trang, kiều diễm nhưng lại không lấy một bộ dạng khoa trương. Nhìn lại bản thân từng là một sát thủ hình như cũng chưa từng chăm chút cho bản thân xinh đẹp như vậy.
Nghĩ lại, hôm nay tiến cũng thiết nghĩ sẽ còn gặp cả trưởng công chúa. Song nàng mới nói: "Quế Chi, ngươi lấy vòng ngọc tử la lan cho ta."
Quế Chi nghe lời lấy ra chiếc vòng rồi đeo cho nàng, nàng nhìn chiếc vòng chỉ cười nhẹ. Thân là một sát thủ như nàng, ấy vậy mà cũng có ngày phải suy tính trước sau, lại còn nghĩ cách hòa nhập với người khác. Nàng... thay đổi rồi... hoặc có thể trước nay nàng luôn như vậy nhưng lại tự tách mình ra khỏi mọi người, biến bản thân thành kẻ lập dị.
"Tỷ Tỷ."
Một tiếng gọi từ bên ngoài cửa, Quy Hải Tương Du xoay người lại thì nhìn thấy hai tiểu đệ đệ đang đứng ngoài cửa. Vừa vặn bản thân đã chỉnh trang xong nàng liền đứng dậy đi đến trước mặt hai đệ.
"Việt ca nhi, Kỳ ca nhi tìm ta có chuyện gì?"
"Tỷ tỷ, bọn ta không thể đi sao?
"Không thể." Nàng gật đầu đáp lại đồng thời cũng giải thích thêm: "Hai đệ còn chưa học lễ nghi mà, đợi hơn một tháng nữa chúng ta sẽ tham dự lễ Quốc Khánh, hôm đó gia đình sáu người chúng ta sẽ cùng đi."
"Ừm, chắc chắn. Nhưng mà, không phải lúc nãy hai đệ muốn đến chỗ ca ca hỏi bài tập sao?"
Nhắc đến đây, hai đứa trẻ liền nhớ tới lời thỉnh cầu của bản thân với Quy Hải Quán Tường trong bữa ăn. Hiện tại hai đứa trẻ bỗng rối rắm hết cả lên. Quy Hải Tương Du đứng đó bỗng bật cười. Tính cách của bọn trẻ... thực đáng yêu.
"Chu Tây, Đán Ngũ." Nàng nín nhịn lại gọi hai nam phu ra phân phó: "Hai ngươi đưa hai vị thế tử đến Phù Uyển đi."
"Vâng."
Song, hai đứa trẻ liền được đưa đi khỏi tiểu viện. Cũng vừa vặn, hiện tại nàng và mẫu phi cũng đến lúc phải đi rồi.
[...]
Ngọ Môn.
"Cẩn thận chút, nào Viên Viên, mẫu phi đỡ con."
Xuống khỏi xe ngựa, Quy Hải Tương Du chỉnh trang lại y phục một chút. Cũng muốn nói rằng y phục mặc nhiều lớp, khá cầu kì kết hợp với cái xe ngựa đi xóc cả dọc đường nên không tránh khỏi việc bị lộn xộn tư trang.
Tư Khấu Thanh Hạm nhìn nữ nhi rồi nhắc nhở: "Viên Viên, hoàng cung không giống như ở nhà, con nhớ cẩn thận chút. Kết giao được với ai thì kết giao, còn không thì thôi đừng gượng ép."
"Vâng, con nhớ rồi."
"Được rồi, mẫu phi phải đi thỉnh an thái hậu. Con ở lại chơi một chút, khi cung yến bắt đầu các thái giám sẽ đi thông báo."
"Dạ, mẫu phi gửi lời hỏi thăm của con tới thái hậu và di mẫu."
Tư Khấu Thanh Hạm gật đầu rồi người theo chỉ dẫn của cung nhân đi một mạch tới Gia Minh cung. Còn Quy Hải Tương Du, nàng đi qua Ngọ Môn mần mò đi dọc theo con đường đông người qua lại. Hoàng cung vốn rộng lớn, hướng đi lối bước càng nhiều vậy nên cách tốt nhất để không bị lạc và không cần dùng cách nhảy lên mái nhà dò đường là đi vào nơi đông người, đặc biệt là những nơi có những nữ tử ăn mặc sang trọng. Đây là đặc điểm của khuê nữ nhà quan, đi cùng họ nhưng không dây dưa thì sẽ ổn cả.
Đi cả chặng đường, kết quả Quy Hải Tương Du tự mình có mặt ở Ngự Hoa Viên. Nàng đưa mắt nhìn xung quanh, phải nói cái cảnh này không khác trên màn ảnh phim cổ trang chút nào. Nữ tử tụm năm tụm ba lại nói chuyện với nhau, cười cười trên mặt tựa hồ vui vẻ nhưng lại không biết được mấy phần là thật.
"Tương Du! Tương Du!"
Quy Hải Tương Du từ trong suy nghĩ giật mình, đến khi nàng phản ứng lại thì có có một nữ tử đã nhào vào ôm lấy nàng rồi. Nàng kinh ngạc nhìn xuống thì nhận ra. Là nàng ấy - Mục Hoan Nhi.
"Thật trùng hợp nha, chúng ta lại gặp nhau rồi."
"Ừm, đúng là trùng hợp." Mới gặp vào sáng hôm qua thôi, hôm nay đã gặp lại. Yến tiệc hoàng cung đúng là một cơ duyên lớn mà.
"Hoan Nhi, ngươi thật là, chạy nhanh như vậy."
Kế sau Mục Hoan Nhi thì lại có thêm hai nữ tử chạy tới, bọn họ đến trước mặt nàng thì dừng lại thở dốc. Mục Hoan Nhi thấy họ thì chỉ cười: "Ta gặp được tiên nữ muội muội thì phải nhanh chóng gặp chứ."
"Tiên nữ muội muội?"
"Đây a, hai ngươi thấy sao?"
Hai người họ liền gắn chặt mắt lên người nàng quan sát một hồi lâu, đến cuối cùng cũng không thể không kích động. Thậm chí trong ánh mắt lại còn toát lên vẻ ngưỡng mộ. Chỉ riêng nàng vẫn mơ mơ hồ hồ vì không biết họ là ai nên chỉ đành kéo tay áo Mục Hoan Nhi cầu cứu.
Mục Hoan Nhi hiểu ý liền giới thiệu: "Thất lễ quá, Tương Du muội muội đây là Chiêm Ly Nhạn, nữ nhi của phủ Nam quốc công. Còn đây là Tư Khấu Ân Huyên, nữ nhi của phủ Vận Khinh vương."
Quy Hải Tương Du trấn kinh trong lòng. Đây há chẳng phải bộ nữ quý của giới quý tộc sao? Trong cả kinh thành có ba vị huyện chủ. Trong đó có Minh Chiêu huyện chủ là chỉ Mục Hoan Nhi, Thường Nguyên huyện chủ là chỉ Tư Khấu Ân Huyên và Thiệu Hoàn huyện chủ là chỉ Chiêm Ly Nhạn. Nào dám nghĩ tới bọn họ lại ở cùng một chỗ. Hơn nữa Tư Khấu Ân Huyên, nữ nhi của Chân Hầu - nhi tử của Vận Khinh vương đồng thời là ca ca của mẫu phi nàng. Xét theo vai vế nàng nên gọi nàng ta một tiếng biểu tỷ. Không chỉ nàng ta, ngay cả Chiêm Ly Nhạn nàng cũng phải gọi vậy, bởi mẫu thân của nàng ta - Quy Hải Ngưng Lan là muội muội của phụ vương nàng.
Cái mối quan hệ cũng rộng quá cơ!
"Rất vui được gặp các tỷ tỷ, ta tên Quy Hải Tương Du, sau này gọi ta Tương Du là được."
Ngay khi nàng vừa nói xong thì hai người Chiêm Ly Nhạn và Tư Khấu Thanh Hạm đã đưa mắt nghi hoặc nhìn nhau. Biểu cảm trên gương mặt lộ rõ ba chữ 'Không dám tin!'
Nàng nhìn sơ qua thì liền biết ý nhưng vẫn giả bộ ngây ngô: "Ta... ta nói gì sai sao?"
Hai người vội chối bay chối biến: "Không... không có."
Chiêm Ly Nhạn ái ngại xung phong hỏi: "Chỉ là mắt của muội không sao chứ?"
Quy Hải Tương Du chớp chớp mắt giả ngốc hỏi lại: "Mắt ta làm sao chứ? Vẫn luôn như vậy mà, mẫu phi nói mắt ta giống phụ vương."
Tư Khấu Ân Huyên vốn thẳng tính liền trực tiếp nói ra nghi vấn: "Mọi người đều nói mắt ngươi có hai màu."
"Hai màu sao? Ừm, cũng không sai, nhưng mà lúc đó ta bị trúng độc, vì giữ mạng nên độc tố tạm thời phong ấn trên nhãn cầu. Bây giờ độc đã giải rồi tự khắc sẽ trở lại bình thường."
Nàng giải thích một tràng cho hai người chị họ hiểu. Đến cuối họ liền kéo nàng tới một cái đình trong hoa viên để ngồi.
Ở trong đình, Chiêm Ly Nhạn hai tay nắn gương mặt nàng, nàng ta săm soi rất kỹ: "Da mịn màng, hồng hào, đôi mắt của muội đẹp tựa viên ngọc ấy, ta nghĩ cho dù mắt có hai màu sẽ không đến mức ghê rợn."
Tư Khấu Ân Huyên cũng tán đồng: "Ta đồng ý, nhưng nàng ta trước đó nói với ta rất đáng sợ."
"Nàng ta?" Quy Hải Tương Du nghi hoặc.
"Là cái vị được nhà muội nhận nuôi đó." Tư Khấu Ân Huyên vội đáp: "Năm đó, ta và A Nhạn có tới phủ làm khách. Vốn muốn đến gặp ngươi chơi nhưng ma ma trong viện ngươi nói ngươi bị bệnh không tiện gặp người."
Chiêm Ly Nhạn cũng tiếp thêm lời kể lại: "Đúng đó, vậy là bọn ta đành tới chỗ khác chơi, đúng lúc lại gặp An Châu. Nàng ta nói rất nhiều thứ về muội, nhưng nhiều nhất đều nói đến việc muội bị bệnh và ở trong phòng suốt. Nàng ta có nói một câu khiến ta nhớ mãi đến tận bây giờ 'Muội muội có đôi mắt dị dạng, mắt như một con quái vật, vừa nhìn vào còn tưởng rằng đang bị ăn tươi nuốt sống'. "
Quy Hải Tương Du cười mỉa mai. Cái lời đồn thất thiệt, đáng sợ được phóng đại đến mức nực cười này. Quy Hải An Châu cũng thật có tài, tài giỏi đến mức khiến người ta căm ghét.
Nàng hơi cụp mắt xuống tỏ vẻ ủy khuất, đáng thương: "Thì ra hai tỷ có đến thăm ta, vậy mà ta lại không biết. Tam tỷ của ta từ lúc ta bị bệnh luôn ở cạnh ta, mắt ta biến dạng tỷ ấy là người đầu tiên biết, tỷ ấy nói mắt của muội vẫn rất đẹp, tỷ ấy còn nói sẽ không nói cho ai biết. Không ngờ ta trong lòng tỷ ấy lại là quái vật ăn người."
Nghe đến đây, không khí thương cảm bao trùm xung quanh. Đại khái, ba người bọn họ đều cảm thấy nàng đáng thương, đồng thời cũng rất giận dữ vì lời nói dối của Quy Hải An Châu. Nếu nói một đứa trẻ có hành xử như thế cũng không quá đáng nhưng sau lưng lại làm một bộ mặt khác, còn nhỏ nà tâm cơ như vậy, đúng là loại vô ơn.
Mục Hoan Nhi nắm lấy tay nàng an ủi: "Muội đừng khóc, loại người như ả ta không có gì đáng để muội khóc cả. Ả ta đã độc ác như vậy thì sau này cũng đừng mong sống tốt."
"Đúng vậy, ả đã có ý đồ bất chính thì sau này ta cũng không khách khí với ả nữa.
Quy Hải Tương Du lau đi giọt nước đọng trên khóe mắt, bộ dạng ba phần kích động, ba phần ủy khuất, bốn phần cảm kích: "Đa tạ ba vị tỷ tỷ."
Nàng thừa biết dùng kế này, huống hồ loại này cũng thông dụng. Kiếp trước, sống cùng Tịch lão thái thái kia, bà ta cũng dùng không ít, dù sơ sài nhưng hiệu quả có thừa. Ít nhất bà ta còn có giá trị khi giúp nàng lĩnh hội được loại kĩ năng này.
"Du nhi, chúng ta đi."
Quy Hải Tương Du hơi ngờ nghệch, bất quá hiện tại vẫn chưa đến lúc yến tiệc bắt đầu.
Tư Khấu Ân Huyên nắm lấy bàn tay nhỏ của nàng kéo lên rồi mới từ từ nói: "Chúng ta đi Mịch Ninh Cung, ta sẽ giới thiệu muội với một người."