Kỳ lạ, chết rồi vẫn có cảm giác tác động trên cơ thể... chẳng lẽ là thật? Nàng còn sống?
Bỏ đi, sống cũng được, chết cũng chẳng sao... nhưng mà rốt cuộc đây là nơi khỉ ho cò gáy nào vậy? Khắp nơi đều bao phủ bởi băng tuyết giá lạnh, không có lấy một sự sống vốn dĩ không phải nơi dành cho người ở. Hơn nữa, chẳng phải nàng đang ở tòa đại sứ của Tịch thị ư? Từ khi nào lại biến đổi địa điểm rồi?
"Tương Du... ta tên Quy Hải Tương Du."
Một tiếng nói nhỏ nhẹ vương vẩn bên tai, Tịch Ngạn Tử phát giác liền phản ứng mạnh: "Kẻ nào? Mau ra đây!!"
"Ta vẫn ở bên cạnh cô, chỉ là cô không thấy thôi." Trong hư không, giọng nói kia lại tiếp tục vang lên giải thích.
Tịch Ngạn Tử không hài lòng, mặt nàng biến sắc, tính khí thất thường chẳng mấy chốc mà lộ ra, nàng nghiến răng gằn giọng đe dọa: "Giả thần giả quỷ cái gì chứ? Ta mà bắt được ngươi thì đừng trách sao ta độc ác."
Nghe thấy Tịch Ngạn Tử đe dọa, tiếng cười bỗng vang lên giễu cợt: " Haha, cô đang dùng thân thể của ta mà ta bây giờ chỉ là một hồn thể sắp tan biến, cho dù cô đe dọa ta thế nào cũng không thể được đâu."
Bấy giờ cơn tức giận trong lòng mới được nguôi đi, trong đầu bây giờ tràn ngập những nghi vấn khó hiểu. Quy Hải Tương Du... nàng ta nói nàng đang ở trong thân thể nàng ta... rốt cuộc là thế nào?
Không lẽ... nàng xuyên không rồi?
"Chính xác như những gì cô đang nghĩ đấy." Quy Hải Tương Du lên tiếng đánh thức tri giác của Tịch Ngạn Tử, nàng ta điềm đạm nhắc nhở: "Muốn nhìn thấy ta, cô hãy nhắm mắt lại đi."
"Tại sao ta phải nghe cô?" Tịch Ngạn Tử kiêu ngạo phản bác lại, với tính cách của nàng thì từ trước đến nay ghét nhất là phải nghe lời người khác. Bản thân nàng tùy hứng đã quen, bây giờ bị kẻ khác dắt mũi thực sự rất khó chịu.
Quy Hải Tương Du không giận, nàng ta vẫn rất nhẹ nhàng đáp lại: "Ý của ta là nếu cô muốn gặp ta thôi, không phải rất muốn nhìn thấy ta sao? Và cả hiện tại cô đang ở chính xác là thời đại nào."
Mỗi một lời nói, một câu chữ của Quy Hải Tương Du đều nhắm vào chỗ hiểm của Tịch Ngạn Tử mà đánh. Nàng ta đã thành công trong việc khơi dậy cái hứng thú tò mò của nàng rồi, rất thông minh. Lại nói không theo cũng được mà làm theo cũng được, dù sao cũng chẳng mất mát gì cả, càng huống hồ Tịch Ngạn Tử nàng còn muốn xem thử xem bản thân đang ở cái thời đại quái quỷ nào.
Tịnh Ngạn Tử mang trong lòng bán tín bán nghi nhắm mắt định thần. Trong tiềm thức của nàng nổi dậy biến động.
"Được rồi, cô mau mở mắt ra đi..."
Đồng tử mở ra, mơ hồ nhìn xung quanh. Bốn bề trong cái nhìn của Tịch Ngạn Tử đều là hư vô, dài bất tận không thể nhận biết được giới hạn. Trước mắt nàng là một nữ tử đang lơ lửng... ngầm đoán nàng ta hẳn là Quy Hải Tương Du đi.
Bỗng chốc trên khóe miệng Tịch Ngạn Tử cười giễu cợt. Quy Hải Tương Du... nàng thấy rồi, khi nãy nói chuyện thấy nàng ta thông minh còn có chút mưu mô giảo hoạt vốn nghĩ nàng ta là một thiếu nữ trưởng thành trong độ tuổi hai mươi lăm. Thật không dám nghĩ tới nàng ta lại nhỏ như vậy, nhìn hình hài ấy cũng chỉ khoảng mười ba mười bốn thôi.
Quy Hải Tương Du lại gần, ngẩng đầu lên nhìn nàng, khuôn miệng nàng ta mỉm cười ngọt ngào: "Sao lại không nói gì nữa rồi? Thấy ta cô không hài lòng ư?"
Bấy giờ, Tịch Ngạn Tử đã chứng kiến được ngũ quan của Quy Hải Tương Du. Nhìn vào gương mặt ấy nàng cũng phải sửng sốt đến kinh hồn. Không phải vì xấu xí mà ngược lại còn là mĩ nhân sắc nước hương trời... nhưng vì sao dung mạo của nàng ta lại giống nàng tới vậy? Tựa như tạc từ một khuôn mà thành. Duy chỉ có đôi đồng tử của nàng là không giống, mắt trái của nàng ta là màu xanh lục của ngọc, bên còn lại là màu vàng hổ phách.
"Xem ra là ta dọa cô đến kinh hồn bạt vía rồi, vẻ ngoài này của ta cũng có rất nhiều người không thích mà, thậm chí đã dọa rất nhiều người." Quy Hải Tương Du quan sát phản ứng của Tịch Ngạn Tử rồi cười khổ, nàng ta cảm thán trong uất ức.
Dọa nhiều người? Tịch Ngạn Tử ngẩn ngơ... dung mạo của Quy Hải Tương Du không phải xú nữ cũng không phải xú bát quái lí nào lại dọa người được? Mà cho dù là thật thì không phải ở thế giới kia nàng đã dọa chết người rồi sao?
Tịch Ngạn Tử mơ hồ không nói gì, qua đi một lúc nàng mới nghiêm túc tra hỏi: "Ta vì sao lại ở trong thân thể của cô? Hơn nữa đây là thời đại nào?"
"Bởi vì ta chết rồi..." Quy Hải Tương Du cười nhàn nhạt: "Mà cùng lúc cô ở thế giới kia cũng phát sinh sự cố, có lẽ mạng cô chưa tận nên linh hồn được đưa tới nơi này và nhập vào thân xác còn chưa lạnh của ta."
Mỗi một chữ, mỗi một lời mà Quy Hải Tương Du nói ra giọng lại nhỏ dần đi. Tựa như trong lòng nàng ta đang có một nỗi khổ, khúc mắc đè nén lên.
"Chết sao?" Tịch Ngạn Tử nói trong họng, vẻ đầy nghi hoặc, nữ tử này về căn bản rất thông minh giảo hoạt, nàng ta là người hiểu biết nên chắc chắn không thể để bản thân mình chết như vậy.
Trong lúc Quy Hải Tương Du chìm đắm trong u uất của bản thân, thì Tịch Ngạn Tử điềm đạm hỏi một câu khiến cho nàng ta giật thót: "Ai hại chết cô?"
Quy Hải Tương Du bất ngờ bị tra hỏi, trong lòng không ghìm được cảm xúc, nước mắt nàng ta tuôn rơi: "Ta có một tỷ tỷ, tình cảm của bọn ta như ruột thịt, ta rất mến nàng... nhưng mà nàng ta lại..."
Tiếng khóc thút thít khiến Quy Hải Tương Du ứ nghẹn trong họng không thể nói thành lời. Nhưng dù không nói thì Tịch Ngạn Tử cũng đã nhận ra được. Thân như tỷ muội ruột... vậy người tỷ tỷ kia của Quy Hải Tương Du không phải thân thích rồi. Không thù không oán, nhưng một lòng đối xử chân thành vậy mà lại bị diệt khẩu. Tư vị này thật không thoải mái nhỉ? Hơn nữa, nàng ta với nàng hoàn cảnh cũng có phần tương đương.
"Được rồi, đừng khóc nữa... ta sẽ giúp cô báo thù." Tịch Ngạn Tử trầm giọng, khuôn sắc lạnh tanh trấn an Quy Hải Tương Du. Thành thực mà nói nàng không giỏi an ủi dỗ dành gì cả, ngoài câu này ra thì không biết nên nói sao cho đúng, dù sao coi như nàng đang báo ơn vì nàng ta đã cho nàng thêm cơ hội được sống tiếp.
Tịch Ngạn Tử mỉm cười, nụ cười ấy dịu dàng ôn thuần lại ấm áp biết bao. So với cái lạnh băng ruồng rẫy thì mặt khác này của nàng... dễ gần hơn rất nhiều.
"Khóc nhiều sẽ không đẹp nữa." Tịch Ngạn Tử vươn tay xoa nhẹ bên má của Quy Hải Tương Du, nhẹ nhàng dùng hành động để an ủi.
Không hiểu thế nào, nàng ta bất ngờ ôm chầm lấy Tịch Ngạn Tử, nước mắt đọng lại trên mi, khuôn miệng mỉm cười mãn nguyện.
Hồn thể của Quy Hải Tương Du bắt đầu phản ứng mạnh, cả người chập chờn phát sáng, điều này khiến Tịch Ngạn Tử chú ý. Nàng cúi xuống nhìn dưới chân của Quy Hải Tương Du, phút chốc kinh ngạc đến mơ hồ. Bởi vì, nàng ta đang dần dần tan biến, hồn thể của nàng ta bây giờ tựa như tấm kính có thể nhìn xuyên thấu vậy.
Quy Hải Tương Du vội buông, nàng ta đứng đối diện Tịch Ngạn Tử điềm nhiên nói: "Từ giờ cô chính là ta, là Quy Hải Tương Du, đích nữ chính thống của tộc Quy Hải. Ta sẽ đem toàn bộ kí ức của ta giao lại cho cô, giúp ta sống thật tốt..."
Lúc này đây Tịch Ngạn Tử vẫn không hết mơ hồ, nàng thoáng nhẹ ưu sầu trên gương mặt, tay phải đưa lên định chạm vào hồn thể đang tan biến trước mắt. Đáng tiếc, hồn thể ấy giờ đây tựa như không khí tan dần trong hư vô khiến nàng không cách nào cầm nắm được. Nàng ta như tách rời hóa thành tán hoa cuốn theo chiều gió, lặng lẽ bay trong hư vô. Trước khi hoàn toàn tan biến, tiếng vọng của nàng ta bỗng vang lên, nhẹ tựa lông hồng nhưng thập phần cảm kích: "Cô là người đầu tiên khen tôi đẹp... tôi rất vui..."
[...]
Đồng tử dần mở, hé lộ ra đôi ngươi khác màu nhưng chứa đầy suy ngẫm sâu xa. Nàng đứng dậy, ngẩng đầu ngắm nhìn bầu trời xanh phía trên cao kia. Bản thân không kìm được mà nở nụ cười cợt nhả.
Gia thất như loạn, dưỡng nữ mưu mô giết người diệt khẩu, thiếp thất cầu vinh vô độ, lòng tham không đáy.... Nhị gia giống như diệt cả hộ, kẻ vô năng người tàn phế... Bản thân cũng không gì tốt hơn, thân tàn ma dại, chỉ vì đồng tử có hai màu mà bị coi là quái vật... hèn gì mà nàng ta không có cuộc sống gì tốt đẹp, cái gắng gượng duy nhất chỉ là hơi tàn.
Quy Hải gia tộc, từ giờ là họ của ta, quận chúa khác họ duy nhất của Nam Chiếu Quốc - Quy Hải Tương Du.