Phong Cách Của Mọi Người Đều Không Đúng

Chương 33



Dáng vẻ lúc bình thường của Mộc Phong vốn đã hung hãn hơn người bình thường, lúc này mặt trầm đến mức có thể chảy ra nước, vì vậy mọi người đều bị khí thế của hắn làm cho sợ hãi, im thin thít!

“Phát bóng.” Mộc Phong sẳng giọng dán mắt nhìn nam sinh đối diện.

Nam sinh chân run một cái, suýt tý nữa đã quỳ xuống.

Bởi vì Mộc Phong thoạt nhìn thật sự không giống như tới để đánh bóng chuyền, ngược lại giống như tới để bắt kẻ thông dâm!

Mắt Tiểu Diệp đảo một cái, cười khan hai tiếng hỏi Giang Hàn: “Hàn ca, người này là bạn anh?”

Giang Hàn khẽ cắn môi, nhắm mắt nói: “Bảo mẫu nhà anh.”

Khóe miệng Mộc Phong giật một cái, mặt càng đen hơn.

Tiểu Diệp ngẩn ra, nghĩ thầm nhất định là mình nghe lầm, thế là xác nhận lại: “Là bảo vệ?”

Giang Hàn gằng từng chữ vô cùng rõ ràng, nói: “Bảo — mẫu.”

“Ha hả.” Mộc Phong cười lạnh gật đầu, “Được, tôi là bảo mẫu.”

Tiểu Diệp thấy không khí kỳ quái giữa hai người này, nhìn thế nào cũng cảm thấy quan hệ bọn họ không đơn giản, nhưng Giang Hàn vừa rồi khoe khoang một trận khiến hắn rất động tâm, hơn nữa nhìn bọn họ giương cung bạt kiếm cảm tình chắc cũng không tốt lắm, thế là muốn thử xem có thể ôm đùi đại thiếu gia nhà giàu hay không, lập tức giả ngu, bắt chuyện với phía đối diện: “Vậy chúng ta phát bóng đi! Đang lo cái gì đó?”

Đối diện há miệng run rẩy phát banh qua.

Mộc Phong nâng tay phải lên nhanh-chuẩn-độc mà đánh banh trở lại, ngoại trừ cánh tay phải thì toàn thân không nhúc nhích, giống như đoán chắc được quỹ đạo di chuyển của trái bóng, đáng thương quả bóng chuyền bị đập một tiếng vang dội, hơn nửa quả bóng lún vào trong cát, còn xoay thêm mấy vòng trong cát mới thôi, cảm giác hạt cát nóng đến mức sắp bốc khói xanh!

“…” Ba nam sinh đối diện nhất thời rất muốn khóc huhu!

Đường banh này chúng tui không có cách nào đỡ được! Anh nghĩ anh đang diễn Hoàng tử Tennis sao!

“Tiếp tục.” Mộc Phong hoạt động cổ tay, khớp xương vang lên răng rắc, “Vừa rồi không khống chế được sức, ném nhẹ một chút.”

Đối diện khổ tâm không muốn yêu nữa phát bóng qua, Mộc Phong lại trong chớp mắt đánh về.

Mỗi một lần đều là sát chiêu!

Giang Hàn và Tiểu Diệp hoàn toàn không tìm được cơ hội ra tay, đứng tại chỗ lúng túng phơi nắng.

Cứ chơi trong bầu không khí quỷ dị một hồi, ba nam sinh rốt cục không chịu nổi áp lực to lớn trong lòng, nhao nhao biểu thị ai nha nắng quá tụi tui có hơi mệt hay là nghỉ chút đi, thế là cuộc thi chênh lệch điểm số 10-0 cứ kết thúc hòa bình như thế, chỉ là trái banh có hơi biến dạng, có thể là bị xì hơi chỗ nào đó, bất quá cũng không ai để ý tới chuyện đó, dù sao người không sao là tốt rồi!

Tuy Mộc Phong khiến bầu không khí vô cùng đáng sợ, nhưng Giang Hàn hôm nay chính là không muốn thể hiện sự sợ hãi trước mặt hắn, ôm lý do “Là muốn cho anh biết anh không phải bạn trai tôi nên cơ bản anh không có tư cách quản tôi” cắn răng giậm chân một cái, thân mật vỗ vỗ mông Tiểu Diệp nói: “Đi, chúng ta đi nghỉ một chút.”

Tiểu Diệp mặt đỏ lên, gật đầu nói được, cùng ba đồng bọn đi về phía lều vải.

Bọn họ đi rồi, Mộc Phong đằng đằng sát khí học theo vỗ mông Giang Hàn một cái.

“Anh lại đánh mông tôi làm cái gì!” Giang Hàn đau đến híc-hà liên tục, bưng cái mông như bị lửa đốt như nhảy sang một bên.

“Vậy cậu đánh hắn làm gì?” Mộc Phong chỉ chỉ bóng lưng Tiểu Diệp.

Máu nóng Giang Hàn bốc lên, tức giận nói: “Ông đây đang ăn đậu hủ!”

Mộc Phong lạnh lùng nói: “Tôi cũng vậy.”

“Rắm! Có ai đánh ác như anh sao!” Giang Hàn bi thảm mà xoa xoa cho chính mình, thậm chí có ảo giác cái mông bị đánh lỏm vào luôn!

Mộc Phong nén giận mím môi một cái: “Lần sau tôi sẽ nhẹ nhàng.”

“Không có có lần sau!” Giang Hàn tức giận giơ ngón giữa lên, “Tôi muốn hẹn! chịch! rồi! Anh đừng đi theo!”

Mộc Phong kìm cổ tay cậu lại, lôi cậu vào trong lòng ôm chặt, trong mắt lóe lên lóe lên ánh sáng nguy hiểm, trầm giọng nói: “Không cho phép chịch.”

“Anh có tư cách gì quản tôi?” Giang Hàn ra sức kiềm chế để không kêu gào, một bên treo ngược tiểu tiện nhân trong lòng lên quất mấy cái để khỏi hứng đến mức chảy thành nước trong lồng ngực Mộc Phong một bên châm chọc nói, “Anh cũng không phải bạn trai tôi, tôi thích ngủ với ai thì ngủ, anh quản được sao?”

Mộc Phong thở dài, thanh âm trầm thấp mà dịu gàng: “Vậy để tôi làm bạn trai cậu!”

“Tôi từ chối, anh không phải kiểu mà tôi thích.” Giang Hàn lập tức gạch dấu X, đẩy Mộc Phong ra, đi về phía bốn nam sinh kia.

Mộc Phong siết chặt nắm đấm rồi lại buông ra, cuối cùng vẫn đi theo, giống như con sói cô độc bên cạnh Giang Hàn, sắc mặt lạnh lùng, trầm mặc không nói. Giang Hàn cùng Tiểu Diệp hỉ hả liếc mắt đưa tình hắn cũng chỉ là lẳng lặng nhìn, trong ánh mắt mang theo chút thăm dò, Giang Hàn dứt khoát xem hắn là không khí, mà mặt khác ba nam sinh kia cũng không dám nói gì.

Cứ căng thẳng như thế mà vượt qua cái nắng trưa trên bãi biển cùng không khí hắc ảm tỏa ra từ Mộc Phong!

Bên kia Lâm Sở rốt cục cũng được như ý nguyện cùng vợ trải nghiệm thế giới hai người, hai người nắm tay tạo dấu chân trên bờ cát, vẽ một bức tranh, nhặt vỏ sò, Mai Thu bóng đèn hình người vốn đi cùng bọn họ, nhưng mà Mộc Thần hầu như chưa từng để ý đến hắn, vô tình hay cố ý cùng Lâm Sở show ân ái, hai người ở trên bờ cát vẽ hình chibi cho nhau, còn viết lời tỏ tình phía dưới! Dưới sự công kích cẩu FA cực kỳ tàn nhẫn Mai Thu đành lựa chọn bỏ đi, lúc hắn sắp đi còn xoa xoa tóc Mộc Thần, bất đắc dĩ nói: “Cùng bạn trai chơi đi, tớ đi trước.”

“Bye bye.” Mộc Thần nhanh chóng vẫy tay, sau đó hết sức phấn khởi kéo Lâm Sở nói, “Chúng ta đi thả đèn Khổng Minh được không?”

“Được!” Lâm Sở hôn nhẹ bàn tay nhỏ bé trắng muốt của vợ.

Mai Thu thở dài, lắc đầu đi.

“… Cậu còn không vui không!?” Mai Thu đi rồi, Mộc Thần dè dặt hỏi Lâm Sở, “Cậu ấy hôm nay còn cố ý chạy tới đây, quá đáng.”

“Thì sao chứ.” Lâm Sở lấy môi cụng cụng trán cậu, “Cục cưng tốt với tớ như vậy mà.”

Mộc Thần thở phào nhẹ nhõm, rũ mắt nhìn xuống hình chibi Lâm Sở mình vẽ dưới chân: “Tớ cảm thấy… Biểu hiện hôm nay của tớ đã rất rõ ràng, nếu như lần sau cậu ấy còn làm gì nữa, tớ sẽ trực tiếp nói rõ với cậu ấy.”

“Ừ, tớ biết rồi.” Lâm Sở cùng cậu cụng trán, thân mật cọ cọ, trong lòng vô cùng mềm mại.

Thời gian trôi qua rất nhanh, mặt trời ngã về tây, nước biển bắt đầu lạnh đi, người trên bãi cát ngày càng ít. Hai người dùng ánh chiều tà trên biển làm background tự sướng vài tấm, sau đó đi thu dọn đồ đạc chuẩn bị đi ăn.

Lâm Sở dồn rác vào trong một túi nilon, nhìn xung quanh một vòng, không tìm thấy bóng Giang Hàn và Mộc Phong, lẩm bẩm: “Hai người kia đi đâu rồi?”

“Tớ đi hỏi.” Mộc Thần đi ra gọi điện thoại cho Mộc Phong, chỉ chốc lát sau thì về, thoải mái nói, “Bọn họ có việc, không đi cùng chúng ta, kêu chúng ta đem đồ về trước.”

“Ừ, buổi tối muốn ăn cái gì?” Lâm Sở nhìn số chìa khóa số, xác nhận hai chiếc chìa còn lại hai người họ đã cầm đi.

Mộc Thần xoa xoa cái bụng, kêu đau nói: “Đói chết đói chết, đồ nướng được không?”

Thịt dê xỏ xâu gì gì đó, sói thích nhất.

“Đương nhiên được.” Lâm Sở cưng chìu bóp bóp mặt vợ, “Thay quần áo đi.”

Ngày hôm nay quyết tâm muốn đối nghịch với Mộc Phong và tiểu tiện nhân trong lòng, Giang Hàn gánh áp lực cực lớn dẫn Tiểu Diệp đi vào nhà nhà hàng Tây.

Mộc Phong vẫn cố định bám bên cạnh Giang Hàn, quét mắt nhìn bàn tiệc, mặt lộ vẻ khinh thường nói: “Ăn ngon không?”

“Ăn ngon.” Giang Hàn ăn vài miếng liền buông nĩa, “Thế nhưng tôi không đói bụng.”

Mộc Phong từ trong mũi phát ra một tiếng giễu cợt.

Da mặt của Tiểu Diệp cũng dày không kém gì sắt, ánh mắt nhìn Mộc Phong như muốn ăn tươi nuốt sống, rồi lại ra vẻ không có chuyện gì xảy ra bồi Giang Hàn ăn cơm, đôi mắt khôn khéo cứ lưu luyến tới lui trên người Giang Hàn.

“Hàn ca cái đồng hồ này của anh đẹp quá.” Tiểu Diệp đem tay Giang Hàn kéo về phía mình nhìn cẩn thận, ra vẻ ngây thơ le lưỡi, “Em từng thấy trong tạp chí, chính hãng phải tới mấy vạn đó.”

“Cái này có là gì.” Giang Hàn dửng dưng, “Thích thì hôm nào anh tặng em một cái.”

Mắt Tiểu Diệp keng một cái sáng quắc: “Thật sao, chúng ta như vậy chẳng phải là đồ đôi rồi sao?”

“Tình nhân thì phải dùng đồ đôi.” Giang Hàn thuận miệng nói.

Mộc Phong phát ra một tiếng cười nhạt khinh miệt, tay ở dưới mặt bàn chơi với cái nĩa kim loại, đem từng cái răng trên nĩa bẻ xuống.

“Hàn ca chúng ta bây giờ làm gì?” Tiểu Diệp ở dưới mặt bàn mặt nhẹ chạm chân Giang Hàn.

Giang Hàn kéo cằm của hắn, cười: “Mướn phòng, đi không?”

“Ai nha, Hàn ca anh sao lại như vậy.” Tiểu Diệp nũng nịu một cái, sau đó bình tĩnh nắm lấy cơ hội! “Đi!”

Quản việc trên dưới làm gì, kiếm được cái đồng hồ cũng được rồi! Tiểu tiện nhân nam phụ suy nghĩ vô cùng đơn giản.

Giang Hàn lấy ra mấy tờ tiền mặt đưa cho Mộc Phong, sai khiến nói: “Anh đi tính tiền.”

“Muốn đuổi tôi đi?” Chịu kích thích cả một buổi chiều, Mộc Phong giờ phút này nhìn qua trái lại cực kỳ bình tĩnh, nhất định là sự yên lặng trước bão táp.

Nhưng mà Giang Hàn không nhận thấy được sự nguy hiểm, tiếp tục tìm đường chết. “Biết còn không mau đi?”

Mộc Phong chậm rãi nhận tiền, chậm rãi đứng dậy đi về phía bục phục vụ, vậy mà lại thực sự đi tính tiền.

Giang Hàn đứng dậy cực nhanh nắm tay Tiểu Diệp, giống như kẻ gian thấp giọng nói: “Chạy mau.”

Tiểu Diệp dường như cảm thấy rất thú vị, hi hi ha ha kéo Giang Hàn chạy như bay ra khỏi nhà hàng, chạy một mạch thật xa rồi hai người mới dừng lại thở hổn hển, Tiểu Diệp ha ha cười nói: “Hàn ca, hai chúng ta sao giống như đang lén lút yêu đương, người đó thật sự không phải là bạn trai anh?”

Giang Hàn xụ mặt chắc chắn nói: “Là bảo mẫu.”

Quán rượu gần nhất đi chỉ cần ba phút, chọn chỗ này ăn cũng là nằm trong kế hoạch của Giang Hàn, có thể thuận lợi cắt đuôi Mộc Phong, không cần dùng taxi, không thể hoàn mỹ hơn nữa!

Dọc đường đi tiểu tiện nhân trong lòng Giang Hàn không ngừng nghiêm túc khuyên bảo Giang Hàn mau dừng hành vi tìm đường chết mau nhanh trở lại trong ngực ông xã! Thế nhưng Giang Hàn không chút dao động không thèm để ý giọng nói thấp thoáng dưới đáy lòng mình!

Cầm chìa khóa phòng, hai người vào phòng đóng cửa một cái Tiểu Diệp liền vô cùng nhiệt tình nhào tới muốn hôn Giang Hàn, Giang Hàn ngẩn ra, trong chớp mắt hoảng sợ, vèo một cái lui về phía sau trốn, Tiểu Diệp hôn phải không khí.

“Hàn ca anh né cái gì?” Tiểu Diệp nở nụ cười, “Anh thích chơi thế nào?”

Giang Hàn vẻ mặt quang minh chính đại nói: “Không bằng tắm trước?”

Tiểu Diệp kéo cậu đi vào nhà tắm: “Đi nha, chúng ta cùng tắm.”

Giang Hàn kinh hãi đẩy tay Tiểu Diệp ra: “… Vẫn là tắm riêng đi!”

Mẹ nó, một chút cảm giác cũng không có, chả lẽ thừa lúc cậu ta tắm chạy ra ngoài mua hộp Kim Qua [1]? Giang Hàn do dự nghĩ.

[1] Kim Qua: thuốc có thể giúp nam giới tráng dương, hơn nữa có thể kéo dài thời gian và sức lực của phái nam.

“Phì…” Tiểu Diệp ám muội nhìn Giang Hàn, “Hàn ca sao anh vừa bước vào cửa là lập tức biến thành người khác vậy?”

Giang Hàn khổ tâm nhìn Tiểu Diệp trước mắt, đột nhiên nhớ tới một truyện cười không đúng lúc — Có hai tiểu thụ đi mướn phòng, dạo đầu xong đến lúc lâm trận, hai người cùng lúc cởi quần chổng mông lên mong chờ nhìn đối phương!

— Anh trên anh trên.

— Không không không, vẫn là cậu lên đi.

“Anh kể chuyện cười cho cậu nghe?” Giang Hàn kéo Tiểu Diệp ngồi xuống, thoạt nhìn vô cùng giống một cặp khuê mật.

“Cái gì?” Tiểu Diệp khó hiểu, lúc này chẳng phải chịch luôn sao, sao lại muốn kể truyện cười?

Lúc này, ngoài cửa đột nhiên truyền đến một tiếng vang thật lớn.

Linh hồn nhỏ bé của Giang Hàn suýt chút nữa bay ra ngoài, vội vã đeo dép chạy tới cửa nhìn.

Chỉ thấy Mộc Phong không nói một lời trầm mặt đi vào phòng khách, dưới cánh tay mang theo một cánh cửa!

“…” Giang Hàn khiếp sợ đến nói không ra lời, Tiểu Diệp cũng trong nháy mắt  cũng quỳ luôn!

Mộc Phong liếc mắt nhìn bọn họ, đôi mắt lạnh lẽo như có thể đóng băng được một mặt hồ, hắn bình tĩnh gác cửa xuống đứng bên cạnh TV, nhìn Tiểu Diệp nâng cửa lên hạ xuống, lạnh giọng nói: “Còn chưa cút, chờ chết sao?”

Tiểu Diệp run rẩy nhìn hành lang bên ngoài xuyên qua lỗ thủng lớn, lại nhìn Mộc Phong đứng ở cạnh cửa, chịu thua, cầm lấy đồ đạc đi ngay.

Giang Hàn lại giống như gà chọi xù lông lên, hùng dũng khí thế hiên ngang ưỡn ngực đứng trước mặt Mộc Phong, chất vấn: “Anh làm cái gì vậy? Sao lại tháo cửa ra?”

Mộc Phong không nói hai lời, chặn ngang ôm Giang Hàn quẳng lên giường, ngay sau đó lấy thân mình đè lên.

Tình tiết xảy ra quá nhanh, Giang Hàn còn chưa kịp phản ứng Mộc Phong đã hôn xuống, hắn mang theo một chút thô bạo một chút tức tối nghiền nát môi Giang Hàn, không ngừng mút cắn, cái lưỡi linh hoạt cố gắng luồn vào trong miệng Giang Hàn, Giang Hàn chỉ có thể đỏ mặt cắn chặt hàm răng, Mộc Phong bèn lấy tay bóp mặt Giang Hàn buộc cậu hé miệng ra, sau đó không cho phép phản kháng mà quấn lấy lưỡi cậu.

Tiếng nước chậc chậc triền miên ám muội, hòa lẫn tiếng hít thở dần trở nên nặng nề của hai người, vừa lâu vừa sâu, dần dần xấu hổ mở miệng chấp nhận. Cứ thế mà trở thành sự thật, Giang Hàn kích động đến không kịp thở, tim đập kịch liệt như muốn nổ lồng ngực, cậu huy động một chút lý trí cuối cùng đẩy Mộc Phong ra.

“Sao hả? Tôi không có tư cách quản cậu phải không?” Mộc Phong thở dốc, cố gắng kiềm chế sự xúc động muốn biến thành sói trong người, môi chạm môi Giang Hàn một phút cũng không rời. Giang Hàn có thể cảm nhận được hình dáng môi Mộc Phong khi nói chuyện, bị ép hít vào hơi thở ấm áp của đối phương, còn chưa kịp nói, Mộc Phong lại tàn nhẫn hôn cậu một trận, một đôi mắt sắc bén lóe sáng như sói, lớn tiếng nói, “Hiện tại có tư cách rồi đúng không?”

Toàn thân Giang Hàn như sắp phát nổ, cậu có thể cảm nhận được độ nóng cơ bắp săn chắc của Mộc Phong đang áp đảo xâm chiếm khóa cậu vào trong lòng, hoàn toàn thỏa mãn những tưởng tượng xấu hổ mỗi đêm khuya vắng người của mình, tuy thỏa mãn, nhưng Giang Hàn vẫn xấu hổ, nên Giang Hàn gian nan ngập ngừng nói: “… Không.”

Mộc Phong cười lạnh, tư thế như muốn khảm Giang Hàn vào ván giường hung hăng hôn xuống lần nữa, lúc này ngay cả sức ngậm miệng Giang Hàn cũng không có, chỉ có thể há miệng mặc cho Mộc Phong muốn làm gì thì làm, đầu lưỡi non mềm bị Mộc Phong mút vào trong miệng, giống như trong miệng chứa một viên kẹo nuốt mãi không được, nước bọt không kịp nuốt xuống chảy xuống khóe miệng Giang Hàn, vẽ ra một đường ánh sáng màu bạc trên cần cổ trắng muốt của cậu, lúc Giang Hàn cảm giác mình sắp bị Mộc Phong hôn đến chết, Mộc Phong rốt cục từ bi thả cậu ra, bàn tay thô ráp đặt trên ngực Giang Hàn, giọng nói khàn khàn: “Anh nhìn em cả buổi chiều, nghe tim em cả buổi chiều, chỉ có lúc đối mặt anh tim em mới đập rộn lên, em tại sao lại không thừa nhận?”

“Tôi…” Giang Hàn gần như sắp khóc lên, hai gò má của cậu đỏ như rặng mây, trong mắt dâng lên một tầng hơi nước thật mỏng, môi bị chà đạp. Cảm giác mềm rục cùng sưng lên.

“Xem ra em rất có cảm giác.” Bàn tay nóng hực hừng của Mộc Phong tìm xuống thân dưới Giang Hàn. Không nhẹ không nặng sờ một cái.

“Ư a…” Giang Hàn toàn thân tê liệt.

“Bây giờ anh có phải bạn trai của em chưa?” Chóp mũi cả hai chạm vào nhau, môi từ đầu đến cuối vẫn không tách rời.

Giang Hàn hãy còn mạnh miệng: “Không phải…”

Thế là Mộc Phong không nói hai lời tiếp tục hôn, nụ hôn này duy trì cực lâu, mãi cho đến khi Giang Hàn chảy nước mắt mới thả ra thở dốc, môi hai người vừa tách ra, Mộc Phong lại ép hỏi tiếp: “Có phải hay không? Không phải liền hôn đến khi phải mới thôi.”

“Ưm…” Giang Hàn đáng thương dùng một tay lau nước mắt, muốn cho mình nhìn qua còn nam tính một chút! Mắt thấy Mộc Phong lại sắp hôn, Giang Hàn cuống quít mang theo tiếng nức nở cùng không cam lòng nói, “Phải… Anh phải.”