Phong Cốt - Nhất Chích Tiểu Hỏa Thối

Chương 59



Lần đầu tiên Liêu Hải Bình cảm nhận được sự thỏa mãn. Con người thật sự nên lập gia đình, nếu không sẽ cô đơn trống trải, ngày đêm chỉ biết bận rộn. Sống và c.h.ế.t cũng không có gì khác biệt, còn gì thú vị nữa?

Những ngày u ám cuối cùng cũng sắp qua, và giờ đây cuối cùng có hy vọng, khiến hắn muốn tin tưởng một lần.

Sau một lúc lâu, Liêu Hải Bình buông Khương Tố Oánh ra, thẳng người dậy.

Những lời tâm tình hắn không nói ra được, chỉ có thể nói: “Biết rồi.”

Ba chữ nói ra lạnh lùng, nghe bên tai người khác cũng thiếu đi chút ấm áp, lạnh lẽo. Nhưng đối với Liêu Nhị gia mà nói, đã là một lời hứa hẹn như muốn lấy cả tâm can ra.

Trong xe im lặng một lúc lâu.

Khương Tố Oánh thì thào gọi hắn: “Nhị gia.”

Giọng cô bị hôn đến khàn, âm thanh bật ra rất thấp.

“Ừ.” Liêu Hải Bình nắm lấy tay cô, đáp lại.

Một lúc không ai nói gì, nhưng không khí lại hiếm khi không ngột ngạt, dào dạt như nước ấm.

Một lúc sau, Khương Tố Oánh nhẹ nhàng “Ai ui” một tiếng.

“Làm sao vậy?” Liêu Hải Bình vô tình lộ ra chút quan tâm mà chính mình cũng không nhận ra.

Khương Tố Oánh chỉ lắc đầu, không chịu nói. Bị hỏi mãi, cô mới ấp úng nói: “Bụng tôi hơi đau.”

Liêu Hải Bình ngẩn người, đưa tay sờ trán cô. Cảm thấy hơi ra mồ hôi, quả thật như bị bệnh.

Liêu Hải Bình nâng tay kéo rèm lên, ánh sáng lập tức chiếu vào. Khương Tố Oánh bị chói mắt đến mức nửa ngày không mở mắt được, phải dùng tay che nửa khuôn mặt, chỗ lộ ra thì đỏ ửng, đầu cũng không muốn nâng lên.

“Đi xem bác sĩ.” Liêu Hải Bình nhanh chóng quyết định, đang định gọi người, thì bị Khương Tố Oánh ngăn lại.



“Nhất định không được.” Khương Tố Oánh lắp bắp nói, “Tôi chỉ bị đến tháng, đau như d.a.o cắt. Đi giải quyết một chút là được.”

Bên cạnh xe chính là nhà hàng Nga mà trước đó đã đi ăn, chắc có thể mượn nhà vệ sinh.

Khương Tố Oánh kéo tay áo Liêu Hải Bình, như không dám tự ý động đậy, muốn xin ý kiến hắn trước.

Liêu Hải Bình không hiểu nhiều về chuyện của phụ nữ, nhưng cũng biết chuyện này không thể chờ. Hắn đồng ý cho Khương Tố Oánh xuống xe, bản thân cũng muốn đi theo.

Hành động này khiến Khương Tố Oánh hoảng hốt, cô dậm chân, giọng vừa xấu hổ vừa tức giận: “Anh không thể nhìn! Đừng đi theo, thật là mất mặt!”

Liêu Hải Bình dừng bước.

Lão Tôn thấy Khương Tố Oánh muốn đi một mình vào trong nhà hàng, liền hỏi: “Nhị gia, có cần phái người theo không?”

Liêu Hải Bình do dự.

Một mình Khương Tố Oánh đi dưới ánh sáng chói chang, ánh nắng ấm áp tươi sáng rọi lên mặt mày của cô, đẹp như giấc mơ sắp tan biến, gần như không thể với tới.

Còn hắn vẫn ở lại trong xe, rèm thì đen, bên trong xe thì tối, trần xe bằng gỗ đàn hương nặng nề đè xuống, khiến người ta khó thở.

Liêu Hải Bình vốn đã quen với điều này, nhưng loại cảm giác ở trước mắt này lại khiến hắn không thoải mái.

Nhưng ngay lúc đó, Khương Tố Oánh như có linh cảm, quay lại vẫy tay với hắn: “Yên tâm, tôi sẽ quay lại ngay!”

Giòn tan trong trẻo, ngọt ngào như mật.

“Nhị gia?” Lão Tôn gọi hắn.

Liêu Hải Bình hồi tỉnh, cuối cùng nói: “Không cần vào theo, chỉ cần đứng giữ ở cửa là được.”



Nếu là trước đây, dù hắn không đi, cũng nhất định sẽ phái người vào theo, thậm chí còn phải theo vào trong buồng vệ sinh.

Nhưng bây giờ thì khác.

Nụ hôn trong bóng tối kia khiến hắn cảm thấy, Khương Tố Oánh xứng đáng được tin tưởng một chút. Hơn nữa, người của hắn chỉ đứng ở cửa nhà hàng, nếu đối phương thật sự có động tĩnh khác lạ, e rằng cũng không chạy thoát.

Liêu Hải Bình đa nghi, khi có nhiều thời gian suy nghĩ, gần như muốn lập tức phái người bắt Khương Tố Oánh trở về, vì vậy hắn quyết định chuyển sự chú ý sang hai tấm vé phim nhăn nhúm, để phân tán bớt năng lượng.

Khi nãy hai người ôm nhau quá chặt, khiến giấy đã bị vò nát. Giờ đây vé phim trải trên đùi, lại phải từ từ duỗi thẳng các góc, khá là tốn công. Nếu làm cẩn thận hơn, còn thử thách cả thị lực.

Trong lúc làm động tác này, thời gian cũng đang trôi đi.

Năm phút, tám phút. Lão Tôn đã đến hỏi một lần, xin ý kiến có cần vào xem không.

“Cho dù có đau bụng thì cũng không phải quá lâu rồi sao?” Ông ta lớn tiếng kêu lên, bị Liêu Hải Bình giơ tay ngăn lại.

“Không gấp, chờ thêm chút nữa.” Liêu Hải Bình nói, muốn cho niềm tin một chút thời gian.

Mười lăm phút trôi qua.

Bất kể thế nào, đúng là quá lâu.

Trong lòng Liêu Hải Bình nảy sinh một số ý nghĩ mà hắn không muốn đoán, cuối cùng khẽ ho khan một tiếng. Lão Tôn nghe thấy liền hiểu ý, lập tức nhận lệnh vào trong nhà hàng.

Hồi lâu sau, lão Tôn trở lại.

Ông ta chạy đến trước xe, mặt mày tái mét. Môi run rẩy, mãi không thốt ra được lời nào.

Liêu Hải Bình thấy ông ta trở về một mình, đã đoán được chuyện gì xảy ra, nhưng vẫn lạnh giọng hỏi lại: “Người đâu?”

Lão Tôn quỳ xuống đất: “Cô Khương… không thấy người đâu nữa!”