Phong Cốt - Nhất Chích Tiểu Hỏa Thối

Chương 62



Trước ga tàu hỏa có người qua lại, đông đúc chật chội.

Khương Tố Oánh hạ thấp mũ nỉ, cố ý che khuất mặt, theo sau Trương Hoài Cẩn bước nhanh. Giày da cô đang mang là mới thay trên xe hơi, kiểu dáng nam, không vừa chân lắm. Bộ vest che bên ngoài sườn xám cũng hơi rộng, có lẽ do Trương Hoài Cẩn chuẩn bị gấp gáp, kích thước không vừa.

Nhưng điều đó không quan trọng.

Điều quan trọng là, cô sắp rời khỏi Thiên Tân.

Trên đường vào ga, Khương Tố Oánh không chỉ ra mồ hôi tay, mà cả đầu và lưng cũng ướt đẫm, dạ dày co thắt không nghe lời, như bị ai đó nắm chặt. Cô ước gì có thể thu mình lại thành một cái kén nhỏ, như vậy dù có chạm mặt Liêu Hải Bình, thì đối phương cũng không nhận ra.

Trong lúc rối rắm giằng co, cuối cùng tàu hỏa cũng xuất hiện trước mắt.

Trương Hoài Cẩn nhìn vào chiếc vé, xách vali nhảy lên bậc thang trước. Rồi quay lại, đưa tay về phía cô. Khương Tố Oánh nắm lấy, một chút mượn lực đã giúp cô bước vào trong toa tàu.

Toa hạng nhất thường không đầy, Trương Hoài Cẩn đã đặt một buồng riêng. Cửa vừa đóng lại, gần như cách biệt hoàn toàn với tiếng ồn bên ngoài, yên tĩnh và mát mẻ.

Trương Hoài Cẩn tháo mũ ra, ngồi xuống ghế, thở phào: “Tố Oánh, chúng ta an toàn rồi!”

Khương Tố Oánh không lạc quan như anh.

Trong lòng cô có chút hoảng hốt, chỉ lo lắng nhìn ra ngoài cửa sổ, sợ rằng trong đám đông lộn xộn và xa lạ, lại thấy hình bóng Liêu Hải Bình.

Trương Hoài Cẩn nhận ra sự căng thẳng của cô, vì vậy đã mở áo khoác, để một cái đầu chó lông xù ló ra: “Cho em xem một thứ tốt này.”

Chó poodle đột nhiên thấy ánh sáng, chớp chớp đôi mắt đen như hạt đậu. Nhìn trái nhìn phải, vẻ mặt vô tội.

Khương Tố Oánh giật mình, sự chú ý quả thật đã được chuyển hướng: “Sao anh lại mang cả Hồng Quả ra đây?”



“Anh nghĩ chúng ta sẽ ở Thượng Hải lâu, em chắc chắn sẽ nhớ nó.” Trương Hoài Cẩn cười giải thích, “Hơn nữa, khi đến nơi, những ngày đầu không thể ra ngoài, có nó cũng đỡ buồn.”

Đó chính là kế hoạch của Trương Hoài Cẩn.

Đi Thượng Hải.

Từ Thiên Tân đi tàu hỏa, mất khoảng ba ngày. Trong đó một ngày rưỡi là đến Phổ Khẩu, vì đường sắt chỉ xây đến bờ sông Dương Tử, không thể tiếp tục. Sau đó tìm chỗ nghỉ một đêm, rồi đi phà qua sông. Tiếp theo là thuê xe kéo đến ga Nam Kinh, đổi tàu mất nửa ngày, mới tính là đến nơi.

Cả hành trình rất quanh co, có nhiều biến số, nhưng cũng không có cách nào tốt hơn — nếu ở lại Bảo Định hay Yến Kinh, quá gần Thiên Tân, càng không an toàn.

Hơn nữa, khi Trương Hoài Cẩn chọn đi đến đó còn có một chút tâm tư. Đây là nơi Tố Oánh lần đầu tiên mở miệng năn nỉ anh, nói muốn đến.

Điều ước nhỏ bé này, nói cái gì cũng phải thực hiện.

“Lộ trình này có an toàn không? Liệu có bị người khác phát hiện không?” Khương Tố Oánh có chút không yên tâm.

Điều này không thể không nhắc đến sự thông minh của Trương Hoài Cẩn.

“Vé đi Phổ Khẩu lần này được đặt bằng tên thư ký của cha anh.” Anh có chút đắc ý giải thích, “Anh lại dùng tên mình đặt hai vé, là đi Hán Khẩu. Như vậy nếu Liêu Hải Bình điều tra, tất nhiên sẽ nghĩ rằng chúng ta đi Hán Khẩu.”

Khương Tố Oánh gần như ngạc nhiên — bạn học cũ lại có đầu óc như vậy, trước đó quả thật là cô đã đánh giá thấp anh.

Nhưng khi nhắc đến Liêu Hải Bình, Trương Hoài Cẩn bỗng nhiên nổi giận: “Là anh quá ngu ngốc, lúc ở nhà hàng vậy mà không nhận ra, anh ta chính là kẻ xấu mà em đã nói! Nếu không phải em để lại tin nhắn, anh đã đi điều tra một hồi, thật không dám tin những ngày qua em đã sống như thế nào!”

Nói đến đây, Trương Hoài Cẩn có chút sợ hãi: “Nếu lúc đó anh bỏ lỡ tin tức của em, em thật sự sẽ…”

Giờ phút này Khương Tố Oánh không muốn nghe tới ba chữ “Liêu Hải Bình”.