Một người từ chính trực đến suy đồi cần bao lâu?
Nói dài thì là vô hạn, nói ngắn thì chỉ trong một ý niệm. Như trong Tâm Kinh có viết: nhất niệm ngu tức bàn nhược tuyệt, tiện thị như thử, chính là như vậy.
Khương Tố Oánh dùng bài xì phé phủ lên chiếc cằm tròn trịa, móng tay sơn màu đỏ rực.
Cô nhìn Liêu Hải Bình, âm thanh khàn khàn, như đang nũng nịu: “Chơi thêm một ván nữa, chỉ một ván cuối thôi. Phải thanh toán lại những món nợ trước đó, nếu không trong lòng tôi sẽ thấy bức bối.”
Câu sau cô không nói ra, tất cả đều ở trong ánh mắt, nhưng Liêu Hải Bình đã hiểu.
“Tôi chỉ cần chút tự do như vậy, Nhị gia cũng không cho sao?”
Trong phòng, đèn dầu lung lay, tranh tối tranh sáng. Chiếu lên đôi môi tựa như củ ấu của Khương Tố Oánh, có chút màu sắc mơ hồ.
Cuộc giằng co đến hỗn loạn, kết thúc cũng nhanh chóng.
Liêu Hải Bình quay người rời đi.
Sau khi cánh cửa khép lại, mợ ba thở phào một hơi dài: “Sợ c.h.ế.t khiếp, vừa rồi suýt nữa ngất xỉu. Nhìn vẻ mặt Nhị gia, thật sự tưởng anh ta sẽ ăn thịt người!”
“Không thì vẫn phải nói cô em Tố Oánh có bản lĩnh, nếu là tôi, sẽ không dám nói chơi thêm một ván nữa trước mặt Ngũ gia.”
Bài xì phé lại rơi xuống, trên mặt Khương Tố Oánh chỉ cười, nhưng thực ra nhìn Liêu Hải Bình rời đi, trong lòng lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
Tâm trí đã ổn định, mắt cô quét ra ngoài cửa.
Xuân Hồng luôn bám sát theo chủ nhân ra ngoài, rõ ràng Liêu Hải Bình đã nhiều ngày không về, Xuân Hồng đã nén lại một bụng tình báo muốn nói. Theo quy luật trước đó, mỗi lần đến báo cáo, ít nhất cũng mất ba đến năm phút.
Giờ đây bên ngoài chỉ còn lại một lão nô lảng tai, người vô cùng chất phác.
Đây là một cơ hội ngàn năm có một.
Khương Tố Oánh nhanh chóng thu lại tâm tư, nắm bắt khoảng thời gian này, cố ý cho mợ ba một quân bài tốt. Sau một lúc, như thể mới nhận ra điều gì không đúng, lập tức muốn thu bài lại: “Ôi, tôi nhầm rồi!”
Mợ ba thấy tiền sáng mắt, sao có thể đồng ý. Chỉ chăm chăm giữ chặt lá bài, vui vẻ đến mức mặt đỏ bừng, chiếc nhẫn kim cương trên tay cũng lấp lánh: “Đã hạ xuống, sao có thể thu lại!”
Khương Tố Oánh nghe thấy câu này, buộc lòng phải buông tay.
Cô nâng một bên lông mày, lớn tiếng nói: “Thật không thú vị gì cả, không chơi với các người nữa!”
Dáng vẻ như thể thoáng cái cảm thấy chán nản.
Cảnh tượng lập tức trở nên khó xử.
Khương Tố Oánh rất hào phóng, trước đây thua liên tiếp vài ngày, cũng không nổi giận. Nhưng Liêu Ngũ gặp chuyện nợ nần, mấy cô vợ bé cũng bần cùng theo. Nếu không phải mấy ngày này thắng được không ít từ chỗ Khương Tố Oánh, mợ ba có lẽ đã phải mang cả nhẫn kim cương đi cầm.
Giờ đây, người chủ hào phóng nổi giận, mọi người xung quanh tự nhiên phải nịnh hót. Lại là “em gái rộng lượng, đừng chấp nhặt”, lại là vỗ vai xoa tay, vô cùng rộn ràng.
Khương Tố Oánh nghe những lời khen ngợi, sắc mặt cuối cùng cũng dịu lại, từ trong túi rút ra một chồng tiền mặt nhỏ, đặt lên bàn.
Mợ ba vừa nói “cảm ơn”, vừa định lấy. Khương Tố Oánh lại nâng tay lên, đầu ngón tay nhẹ nhàng ấn lên tiền giấy, không buông ra.
Thấy mọi người đều là vẻ mặt ngơ ngác, cô chờ một chút, mới nhẹ nhàng nói: “Thực ra tiền bạc chỉ là chuyện nhỏ, thắng thua dù sao chỉ là con số mà thôi. Chỉ là hôm nay tôi gặp chút khó khăn, trong lòng không thoải mái, không muốn chơi nữa.”
Mợ ba nhìn những tờ tiền giấy xanh mơn mởn, mắt như muốn rơi vào trong đó, vội vàng hỏi: “Em gái có khó khăn gì, mau nói ra nghe một chút, để bọn chị chia sẻ với em.”
Mùi phấn son theo những cử động gật đầu của phụ nữ mà tràn lên, tạo thành một làn sương thơm nhỏ.