Hoa Hi Mạt sau khi sắp xếp phòng nghỉ cho Thẩm Trác Di xong xuôi,liền trở về phòng mình. Bật đèn ngủ lên, bắt đầu đọc một cuốn sách có tựa đề “ Con người ta không thể chịu đựng sự khinh thường”.Đêm tối bao trùm lấy cảnh vật, từ bên ngoài tiếng sấm rầm rầm truyền tới, Hoa Hi Mạt bỏ sách xuống đứng dậy đóng cửa sổ. Thế nhưng trong lòng lại nảy sinh một cảm giác không an tâm, cô quyết định ra khỏi phòng rón rén đến mở cửa phòng bên cạnh. Ngạc nhiên, trên giường không có người mà thay vào đó là một “ quả núi nhỏ” đang cuộn tròn trong chăn co quắp run rẩy dưới gầm giường...
“Cô sợ sấm sao?” Hoa Hi Mạt ngồi trên giường, cố gắng liên hệ với người nằm bên dưới.
“Ừm” Thẩm Trác Di thật sự rất rất sợ, thấy Hoa Hi Mạt đến, hai mắt cô như sáng lên ló ra nhìn. Mặt cô lúc này thực sự là nóng đến cực điểm rồi. Đây không phải lần đầu cô nhìn thấy bộ đồ ngủ của Hoa Hi Mạt, nhưng trong trường hợp đêm tối như thế này, rất dễ gây ra cho người ta những liên tưởng sâu xa...
Trên thực tế, bộ đồ của Hoa Hi Mạt cũng không được tính là đồ ngủ, cô chẳng qua là mặc một chiếc áo sơ mi nam hơi rộng so với thân thể. Hoa Hi Mạt kì thực không thích mấy loại váy ngủ gì gì đó, nó không đem lại cho cô cảm giác thoải mái như chiếc áo sơ mi cô đang mặc hiện giờ...
Không biết có phải lúc ra khỏi phòng cô đã quá vội vàng hay không mà hai cúc trên của áo sơ mi chưa được cài lại, khiến cho khi cô nghiêng người về phía trước, tất thảy những gì đẹp đẽ nhất gần như phơi bày hết trước mặt Thẩm Trác Di.
Hoa Hi Mạt nhận thấy một ngọn lửa đang cháy hừng hực trong mắt người kia, cô cúi xuống xem thử...
“Nhắm mắt lại” Cô ra lệnh.
Thẩm Trác Di như nhận ra “ cái sai” của mình, ngoan ngoãn nhắm mắt lại...
“Không phải tôi cố ý đâu, là do cô... Chúng ta đều là con gái, những gì cô có, tôi cũng có”
Hoa Hi Mạt kỳ lạ nhìn Thẩm Trác Di, mỉm cười:“ Tôi có cô cũng có? Cô có chắc không?”
“Cô!” Thẩm Trác Di nghe ra được ý cười nhạo trong câu nói của Hoa Hi Mạt, cô muốn đáp trả lại nhưng hiển nhiên là bất khả thi. Bởi có những thứ cô không thể nào so sánh được với cô ấy.
Về gia thế, một người phú quý một người bần cùng; về tài năng: một người được biết đến là tác giả của cuốn tiểu thuyết triệu bản người kia chỉ là một phó tổng biên tập của một tạp chí nhỏ; về khuôn mặt cùng thân thể, cô ấy bất luận thế nào cũng vẫn rất xinh đẹp, còn cô...
Việc gì đến nó sẽ vẫn đến, một tiếng sấm vang lên, Thẩm Trác Di lao ra khỏi gầm giường ôm chầm lấy người trước mặt.
“Này, cô không định ngủ sao?” Hoa Hi Mạt bất lực, dỗ dành Thẩm Trác Di như dỗ một đứa trẻ:“ Trời sắp sáng đến nơi rồi, không ngủ sẽ mệt lắm đấy, phải làm sao đây?”
Thẩm Trác Di không thể đối mặt với vấn đề này, cô đã đưa ra một quyết định ngoài dự đoán của chính mình.
“Tôi ngủ với cô!”
...
Ngày hôm sau, thời tiết rất đẹp.
Thẩm Trác Di lăn qua lộn lại trên giường, tay chân đá tứ lung tung bỗng chạm phải một vật thể bên cạnh. Cô dụi dụi mắt để nhìn cho rõ hơn, đây hình như là người. Nhìn kĩ một lần nữa, tóc này hình như là của con gái...Dường như thông suốt được điều gì, cô lật chăn ra. Bên cạnh cô lúc này là một người con gái mặc áo sơ mi nam, đang nằm nghiêng người ngược phía cô, xem chừng là ngủ rất say.
Ể, cô và Hoa Hi Mạt ngủ cùng nhau?!
Hoa Hi Mạt mơ hồ cảm thấy chăn bị ai đó kéo ra, giơ tay kéo chăn lại, yên tâm ngủ.
Hai mắt Thẩm Trác Di dần dần trợn lên, hiện giờ đã rất rõ ràng rồi, người nằm cạnh cô không ai khác cính là Hoa Hi Mạt, tim cô run lên một nhịp, một cảm giác hoảng loạn bắt đầu xông lên não. Chân Hoa Hi Mạt rất thon, dài hơn nữa cũng rất trắng. Khuôn mặt tuyệt mỹ được che dưới mái tóc rối, đôi môi được chiếu sáng từ ánh mặt trời tạo nên một chút sắc thái rất đáng yêu trên khuôn mặt người ấy.
Thẩm Trác Di vỗ vỗ mặt mình.
Tỉnh táo lại đi nào...
Cuối cùng vẫn là nhịn không được quay sang nhìn Hoa Hi Mạt đang ngủ rất say.
Trời ạ... Quả đúng là yêu nghiệt mà....
Bức tường phòng bị mà Thẩm Trác Di vất vả xây dựng nên trong lòng cô đã dần dần bị công phá, mỉa mai thay, người kia gần như chẳng làm gì cả, trái tim cô đột nhiên muốn tha thứ cho tất cả những gì người ấy đã làm.
Ý thức được mình không nên tiếp tục như thế, quyết định nhanh chóng đứng lên, nhưng động tác lại phi thường nhẹ nhàng. Khi ngang qua phòng bếp không nhịn được liền đi vào, một lát sau mới thấy cô ra ngoài. Sau đó Thẩm Trác Di nhanh chóng ra khỏi biệt thự.
Cùng lúc đó, ở trong phòng Hoa Hi Mạt mở mắt, khóe miệng khẽ nhếch lên, ngồi trên giường ôm lấy hai chân nghiêng đầu nhìn xuyên thấu qua tấm rèm cửa được ánh mặt trời chiếu rọi. Có ánh mắt quét qua, rèm cửa tự động được kéo sang hai bên, tầm mắt cô nhanh chóng rơi vào một bóng lưng nho nhỏ cách đó rất xa.
Triều Tịch...
Cô không muốn tiếp tục như thế này nữa, đứng lên đi đến trước bàn ăn, phát hiện trên đó có một cái bánh trứng hãy còn nóng và một ly sữa bò đã được hâm qua.
Triều Tịch, em không nghĩ đến kiếp này chị lại vì em mà làm bữa sáng.
Vừa nghĩ tới Triều Tịch đại tiểu thư năm đó sống chết không chịu xuống bếp, Hoa Hi Mạt lơ đãng cười. Vốn là muốn ăn ngay lúc còn nóng, nhưng trong miệng hãy còn kem đánh răng, bất đắc dĩ lại phải tiếp tục sự nghiệp vệ sinh các nhân.
Quay về gương thình lình phát hiện sau lưng có người.
“Tôi thật nên đeo cho anh một cái chuông trên cổ, để tránh cho lần sau anh lại đến trong yên lặng một cách đáng sợ như vậy.”
“Nếu là lúc trước, cô nhất định sẽ cảm nhận được có người đến, dù cho động tác của tôi có nhẹ nhàng thế nào đi chăng nữa cũng không thể giấu được cô.”
“Vậy ư?” Hoa Hi Mạt vẫn chưa quay người lại mà là tiếp tục nhìn qua gương nói chuyện cùng người đàn ông kia “ Rốt cuộc anh muốn gì, Đoàn Dữ Thành. Mới có mấy ngày không gặp mà anh đã thành ra như thế này, thật đáng tiếc cho một khuôn mặt tuấn tú.”Đoàn Dữ Thành cười lạnh:“ Còn không phải món quà do cô tặng sao? Cô ở đây thảnh thơi ăn sáng còn tôi ở bên kia phải đối mặt với một chiến trường đầy máu.”
“Đây đều là thỏa hiệp của chúng ta, không phải sao?” Hoa Hi Mạt không để ý lắm, mở vòi nước, chà xát hai tay:“ Có thể đem anh biến thành bộ dạng này trên thế giới không có mấy người, là ai, cần hỗ trợ không?”
“Không cần” Vẫn là giọng nói lạnh nhạt đó “ Cứ quản bản thân cô cho tốt là được. Còn nữa, tôi nhắc nhở cô tránh xa Thẩm Trác Di một chút, cô ta không phải người tốt đẹp gì đâu. Huống hồ cô tới gần cô ta lại càng nguy hiểm, trải qua sự kiện bắt cóc lần trước cô hẳn rất rõ ràng, đối phương có lẽ biết cô cùng cô ta có quan hệ.”
“Chiếu theo cách nói của anh vậy hẳn bọn chúng phải không buông tha cho cô ấy mới đúng.” Hoa Hi Mạt nói.
“Cô kiêu căng như vậy lại chấp nhận lên TV không phải là để truyền cho bọn chúng một tin tức --- Hoa Hi Mạt đối với cô bé này không có hứng thú. Vì lẽ đó bọn chúng mới thả cô ta, sao?” Đoàn Dữ Thành hai tay khoanh lại trước ngực, lưng dựa vào tường ” Nhưng thân phận của cô đã bị bại lộ, tôi hi vọng cô sẽ không có bất cứ hành động khinh xuất nào nữa, những thứ rác rưởi còn lại để tôi giải quyết.”
“Có một câu nói rất hay: Là phúc cũng là họa. Nếu đã là họa tránh cũng không được.”
“Nếu cô đã biết đạo lý này, vì sao lại muốn miễn cưỡng chính bản thân mình. Cô ta căn bản không phải Triều Tịch, Triều Tịch chết rồi, cô hiểu không?”
“Anh có thể đi rồi.” Hoa Hi Mạt xoay người, mỉm cười:“ Nếu không đi, đừng trách tôi động thủ. Anh cũng không muốn nhìn thấy cảnh tượng đó mà, phải không?”
Đoạn Dữ Thành cắn răng, hai tay nhét trong túi quần, kéo cửa phòng tắm bước ra ngoài.
“Bất luận thế nào, cô cũng đừng gần cô gái kia nữa.”
“Cảm ơn.” Hoa Hi Mạt phun ra hai chữ này một cách lạnh lùng, sau đó nghe thấy tiếng đóng cửa, Đoàn Dữ Thành đã đi rồi.
Thẩm Trác Di đi tới bên cửa sổ, nhìn thấy rất ra bên ngoài là hàng dài phóng viên đang vừa đứng vừa ngồi bên lề đường. Cô vội vã trở người đi vào trong, dựa lưng vào tường thở dốc.
Những người này không cần ngủ sao, trời vừa mới hửng sáng đã đến đây gác rồi? Độ hot của cô quả thực rất cao, nếu không phải khu vực này an ninh tốt, toàn bộ cảnh tối qua nhất định đã bị chộp được rồi.
Thẩm Trác Di nghĩ lại cảnh tượng ban sáng, mặt có chút đỏ.
“Lần này làm sao có thể đi ra ngoài được đây?” Cô vừa nghĩ tới sáng nay còn phải đến bệnh viện đón Vân Phi xuất viện, trong lòng không khỏi lo lắng. Đang suy tư bất chợt có một chiếc Ferrải màu đỏ đậu ngay trước mặt cô, người ngồi trong hạ cửa kính xuống, duỗi tay về phía Thẩm Trác Di ngoắc ngoắc.
“Lên đi, đại ngốc.” Là Hoa Hi Mạt.
Thấm Trác Di do dự một chút, vẫn là tới bên kia mở cửa xe ra ngồi vào. Dưới tình huống này ngồi xe của Hoa Hi Mạt để ra ngoài cũng không phải là phương án tồi, dựa vào tốc độ xe của cô ấy có thể nhanh chóng thoát khỏi đám phóng viên kia.”Đợi lát nữa tôi sẽ cố gắng đưa cô ra ngoài. Cô muốn đi đâu, tôi đưa cô đi.” Hoa Hi Mạt một bên đánh tay lái một bên nói chuyện với Thẩm Trác Di.
“Bệnh viện đa khoa thành phố.”
Đáng thương cho đám nhà báo phóng viên bên ngoài khu biệt thự kia, vốn là đã phục ở đây từ hôm qua, nhưng đợi mãi lại chẳng thấy Hoa Hi Mạt. Đêm qua sấm chớp như vậy, ngoại trừ một cô gái tầm thường đi ra ngoài thì không còn người nào nữa. Thật vất vả cho bọn họ, vừa đói vừa lạnh cả đêm, thế nhưng kết quả nhận lại từ Hoa Hi Mạt chỉ là --- nhanh chóng rời đi.
Cả đám người nhìn chiếc Ferrari đỏ lao ra khỏi khu biệt thự, thở dài, một phóng viên phẫn nộ vỗ vỗ vào chiếc xe mà nhà đài cho anh ta mượn để đến đây săn tin “ Chúng ta thế này làm sao mà đuổi được Ferrari kia!”
Một âm thanh khác đằng sau hắn nhẹ nhàng lên tiếng, giọng nói cũng không kém phần u oán
“Anh còn tốt chán, ít nhất còn có chiếc 4 bánh này. Thử nhìn lại chúng tôi xem, đến cái lốp xe còn chẳng có...”
“..........”
Chiếc Ferrari đỏ dừng lại trước cửa bệnh viện đa khoa của thành phố, chiếm lấy không ít ánh nhìn tò mò của những người xung quanh. Cửa mở ra, một cô gái trẻ bước xuống, một số ít người đứng đó dường như biết được chiếc xe kia đắt cỡ nào trong lòng không khỏi dấy lên sự đố kị đồng thời suy diễn cô gái kia nhất định là tiểu tam. Mấy tháng nay trên truyền hình có một bộ phim rất nổi có tên “ Ký sự báo thù của vợ cả” câu chuyện trong phim nói cho chúng ta biết, làm tiểu tình nhân nhất định sẽ không nhận được kết quả tốt.
Thẩm Trác Di rất nhạy cảm, cô cảm thấy xung quanh có rất nhiều ánh mắt không thích hợp nhìn mình, tất cả nhờ hồng phúc của Hoa Hi Mạt. Đang muốn cùng cô ấy xuống xe giải thích một chút, Thẩm Trác Di giật mình nhớ ra, Hoa Hi Mạt tốt xấu gì hiện thời cũng đã là người nổi tiếng, lần trước ở nhà hát sự xuất hiện của cô ấy đã kéo theo không ít rắc rối, bây giờ mà để cô ấy xuống xe ở đây rất có thể sẽ lại gặp họa.
Thẩm Trác Di nhíu nhíu mày, quay người hướng Hoa Hi Mạt dựng thẳng ngón tay giữa tỏ vẻ bất mãn. Không chờ người kia phản ứng, liền nhanh chóng xuống xe tiến vào bệnh viện.
...
Bên trong xe Hoa Hi Mạt ngẩn người, ngón tay giữa, ám hiệu gì sao?!
( E nên nói là c ngây thơ hay là quá ngốc đây T_T!!!)
“Bíp...bíp...”
Xuyên qua gương chiếu hậu Hoa Hi Mạt thấy một chiếc Audi R8V10, người ngồi ghế tài xế xem ra rất quen thuộc, tóc hơi xoăn, đeo kính râm, kiểu ăn mặc này chỉ có một người - Triều Hề Nhiên.
“Bíp...bíp...” Hoa Hi Mạt cũng đáp trả lại hai tiếng, không biết đối phương muốn gì.
Điện thoại di động vang lên, là một bản nhạc Waltz.
“Alo, Triều tiểu thư, cô đến đây làm gì?” Hoa Hi Mạt nói rất hình thức, trực giác mách bảo cô, Triều Hề Nhiên gần đây hình như rất hay xuất hiện khu vực xung quanh cô, lần trước là ở nhà hát lần này lại ở bệnh viện.
“Hoa tiểu thư, có hứng thú đua xe với tôi không?”
“Không.” Hoa Hi Mạt không khách khí từ chối:“ Xe của cô là hàng cực phẩm...”
“Như vậy đi, tôi với cô các cược một phen, nếu cô thắng tôi sẽ nói cho cô một tin tức rất thú vị, nếu cô thua sẽ phải làm một chuyện vì tôi.”
“Không hứng thú.” Hoa Hi Mạt đang muốn tắt máy.
“Tôi biết ai đã bắt cóc Thẩm Trác Di, cái người mà vừa rồi đi chung xe với cô ấy.” Triều Hề Nhiên từ đằng sau nhìn bóng lưng Hoa Hi Mạt cười cười.
“Rất xin lỗi, tôi không hiểu cô đang nói gì.”
“Cô không cúp điện thoại coi như đã tiếp nhận lời khiêu chiến, vậy thì, bắt đầu từ Dương Phổ Đại Kiều đến đối diện sông Hoàng Phổ, ai đến trước người đó thắng.”
Triều Hề Nhiên nói xong, nghe thấy tiếng tút...tút trong điện thoại, biết là đối phương đã cúp máy. Thời điểm cô còn đang nghi hoặc đã thấy tiếng khởi động xe của Hoa Hi Mạt, âm thanh mạnh mẽ nhanh chóng rời đi khiến người sau càng lúc càng cảm thấy thú vị.
Cô từ từ lái, cùng Ferrari song song bên đường đi bộ, lấy người đi đường làm vạch, Triều Hề Nhiên hạ cửa kính xuống, hướng Hoa Hi Mạt nói:“ Vậy thì, bắt đầu thôi!”