Phong Hoa Kỷ

Chương 45: Giải vây



Trong nhà máy cũ nát, chất lỏng đục đen trong cống vẫn chảy chậm, thỉnh thoảng xuất hiện vài giọt nước không rõ nguồn gốc trong những đường ống rỉ sét, những giọt nước đó rơi xuống đất, lan rộng và sau đó bị sàn xi măng hấp thụ, chỉ để lại một số vết đen.

Thẩm Trác Di đứng phía sau Hoa Hi Mạt, nhìn bóng lưng gầy gò của cô, lòng hơi đau xót, nhưng cô không thể hành động thiếu suy nghĩ, sợ  Ức Gia Tùng sẽ manh động - Triều Hề Nhiên đang ở trong tay hắn, nếu hắn tức giận móng tay đen dài và sắc bén sẽ cắm vào cổ Triều Hề Nhiên một cách không thương tiếc.

"Phải thế nào mới chịu thả cô ấy ra?" Hoa Hi Mạt hỏi.

Ức Gia Tùng trầm ngâm một lát, hỏi: "Cô nói tôi bị phản phệ? Vậy tại sao cô thì không?"

"Mặc dù chúng ta có cùng huyết thống nhưng có rất ít người có thể khống chế loại sức mạnh này, mà anh lại không thuộc trong số đó, sớm hay muộn anh cũng sẽ bị sức mạnh này nuốt chửng, đến lúc đó, dù có được trường sinh bất tử thì cũng sẽ không còn ý thức. Đã như vậy thì còn cần sức mạnh đó làm gì?"

"Đừng hòng lừa tôi, tại sao cô làm được còn tôi thì không? Nhất định phải có bí mật gì đó, cô mau nói ra đi!" Ức Gia Tùng tăng sức mạnh trong tay, Triều Hề Nhiên kêu lên một tiếng, ý thức tan rã. Từ cổ tràn ra dòng nhiệt lưu, giơ tay chạm vào thì thấy máu đỏ tươi.

“Ức Gia Tùng!” Hoa Hi Mạt mất bình tĩnh, tiến lên một bước, lại bị người sau trừng mắt nhìn lại. "Không được đâu!"

Thẩm Trác Di lặng lẽ quan sát tất cả, sau đó ngẩng đầu liếc nhìn người đàn ông trước mặt, cô gặp anh ta lần đầu là vì Hoa Hi Mạt. Nhưng cô vốn tưởng rằng Ức Gia Tùng đang ngưỡng mộ Hoa Hi Mạt nhưng sau đó cô mới nhận ra mình đã hoàn toàn sai lầm.

Ức Gia Tùng là một con dã thú không có nhân tính... Có lẽ đó là bản chất của hắn ta...

"Được," Ức Gia Tùng cười ranh mãnh, dùng đôi mắt tím nhìn chằm chằm Hoa Hi Mạt, "Lại đây, giao cho tôi sức mạnh còn lại của cô. Cho dù có bị phản phệ tôi cũng không ngần ngại thử một lần!"

"Đúng... Đúng là ngu ngốc... Ngu ngốc không ai bằng..." Triều Hề Nhiên ngắt quãng nói. "Hoa Hi Mạt... Cô đừng tới đây... Bằng không tôi sẽ xem thường cô..."

“Xin lỗi,” Hoa Hi Mạt tiến lên giơ tay lên, “Tôi không thể bỏ rơi cô được.”

“Hi Mạt!” Thẩm Trác Di làm sao có thể trơ mắt đứng nhìn người con gái của mình chịu chết như vậy được, cô tiến lên một bước tính giữ cô ấy lại, nào ngờ đối phương nhanh nhẹn nghiêng người làm cô bắt hụt.

"Chị tự biết lo cho mình." Sau khi Hoa Hi Mạt nói với Thẩm Trác Di, cô liếc nhìn phía sau Ức Gia Tùng, nhìn thấy thứ gì đó khác lạ trong thang máy trống rỗng, đôi mắt cô sáng lên đầy tự tin.

Anh ấy đến rồi.

"Tốt lắm..." Ức Gia Tùng nheo mắt lại, vẫn không buông tay phải của Triều Hề Nhiên ra, đưa tay trái về phía Hoa Hi Mạt, lòng bàn tay hướng lên trên. "Cô còn nhớ cảnh tượng ở nhà hàng xoay chứ?" Hắn đang nói về việc chai rượu tự động đổ đầy của Hoa Hi Mạt, lúc đó rất nhiều người vô cùng ngạc nhiên, đặc biệt là Ức Gia Tùng.

Hoa Hi Mạt khinh thường ngẩng đầu nhìn hắn, nhàn nhạt nói: “Không nhớ.”

"Tôi vốn bị dung mạo của cô hấp dẫn, nhưng cái ngày mà tôi uống chai rượu đó, tôi đã cảm thấy thân thể mình phát sinh biến hóa vi diệu dị thường, thực lực trở nên mạnh mẽ hơn, thậm chí có thể nhìn xuyên tường...". Hắn nhìn qua Hoa Hi Mạt rồi nói tiếp: “Sau đó, tôi tìm đọc điển tịch, thế mới biết ở thế kỷ trước có một truyền thuyết bảo rằng, có một loại thuốc có thể kéo dài tuổi thọ của con người và tăng cường thể chất nhất định đã được bí mật nghiên cứu. Thật không ngờ đó lại là sự thật, hơn nữa, đã có một người thử nghiệm thành công ngay trước mặt tôi."

"..."

"Nhưng mọi chuyện đột nhiên trở nên kỳ lạ. Tôi cũng đưa chai rượu đó cho bạn bè thử nhưng họ lại chẳng xảy ra chuyện gì. Chỉ— Chỉ có mình tôi..."

"Cho nên, anh mới đoán, là giữa chúng ta có mối liên hệ nào đó?" Hoa Hi Mạt mắt lạnh xen vào.

"Đúng vậy, hóa ra cô chính là Hoa Đoan Y, là bóng đen không thể xóa mờ của nhà họ Ức..."

Thẩm Trác Di sửng sốt, gần như ngờ rằng mình đang ảo giác.

Hoa Đoan Y...

Tên của cô gái này từng xuất hiện vô số lần trong giấc mơ của cô, thế mà lại phát ra từ miệng Ức Gia Tùng, càng ngạc nhiên hơn nữa là Ức Gia Tùng lại nói Hoa Hi Mạt chính là Hoa Đoan Y...

"Đoan Y..."

Hoa Hi Mạt đột nhiên giật mình, chậm rãi quay đầu lại nhìn Thẩm Trác Di ở phía sau, thấy cô ấy nhìn cô bằng đôi mắt ngấn lệ, trong lòng biết bao cảm xúc đan xen.

Đã bao lâu rồi em không được nghe chị gọi em như vậy, Triều Tịch...

"Đừng nói nhảm nữa!" Ức Gia Tùng đột nhiên tiến lên một bước, nắm chặt tay Hoa Hi Mạt, có lẽ vì thấy Triều Hề Nhiên quá vướng víu nên hắn đã thả cô ra. "Mau giao ra cho tôi!" Đôi mắt hung ác với con ngươi màu tím khiến hắn trông như một Shura địa ngục cực kỳ đáng sợ.

Hoa Hi Mạt chỉ khẽ mỉm cười, trên người đột nhiên xuất hiện ngọn lửa đen giống như Ức Gia Tùng, con ngươi màu tím của cô dần dần mở rộng, thậm chí đôi cánh sau lưng cũng bắt đầu mở ra.

"Anh cho rằng anh có thể khuất phục tôi bằng thứ sức mạnh nửa mùa của anh sao?"

Ức Gia Tùng không ngờ cô lại có thực lực to lớn như vậy, trong lòng run lên, sợ hãi không dám hành động thiếu suy nghĩ.

Không thể nào, rõ ràng cô ta đã bị mình bắn ở công viên giải trí, cô ta đã tốn rất nhiều sức lực để giữ chặt vòng đu quay, làm sao có thể...

Hắn liếc nhìn cô, nở một nụ cười kỳ quái: “Cô không lừa được tôi đâu, Hoa Đoan Y,” hắn vừa nói vừa bóp cổ Hoa Hi Mạt, hung hăng nói: “Nhìn xem, cô chỉ đang phô trương thanh thế mà thôi. Ức Gia Tùng tôi ở trên thương trường đánh đâu thắng đó, sao có thể không nhận ra chút mánh khóe này của cô?!"

"Hi Mạt!" Thẩm Trác Di đỡ Triều Hề Nhiên, để cô ấy nằm trong lòng cô, ngẩng đầu nhìn chằm chằm động tĩnh bên kia, nhìn thấy Hoa Hi Mạt gặp nguy hiểm, trong lòng cả kinh.

Hoa Hi Mạt chỉ có thể bất đắc dĩ quay đầu nhìn người bên kia, người mà cô ngày đêm mong nhớ...

Xin lỗi, em không bảo vệ được chị...

“Mặc dù điều này rất đau lòng, nhưng…” Ức Gia Tùng cười xảo trá, nhìn chằm chằm vào cổ Hoa Hi Mạt nói: “Tôi không thể làm khác được…”

Nói xong hắn liền nhắm vào cổ Hoa Hi Mạt cắn tới.

Cách dễ nhất để có được sức mạnh là hút hết máu của cô từ động mạch cảnh...

Đột nhiên, một cơn gió mạnh thổi qua phía sau, phía sau bỗng hiện lên một bóng người, Ức Gia Tùng chưa kịp phản ứng thì người đàn ông đó đã đánh mạnh vào lưng hắn ta, sau đó đâm một cây kim vào cổ hắn, Ức Gia Tùng chỉ kịp thấy phía trước lóe lên một tia sáng. Hai mắt hắn tối sầm, sau đó hai chân dần mềm nhũn, từ từ ngã xuống đất...

Trước khi bất tỉnh, hắn chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy một người đàn ông mặc vest, cầm ống tiêm nhìn xuống hắn bằng dáng vẻ chiến thắng.

Đáng ghét……

Hoa Hi Mạt chỉ cảm thấy như mình vừa trải qua một giấc mộng dài, trong mộng chính là Triều Tịch chuyển thế đang lo lắng nói chuyện bên tai cô. Còn cô thì được một người đàn ông quen thuộc cõng, bước đi rất nhanh, rất vững vàng.

Đoàn Dữ Thành...

Chẳng bao lâu sau, cô nằm xuống một chỗ mềm mại, có người cho cô ăn gì đó rồi chìm vào giấc ngủ sâu...

Ngày hôm sau, sắc trời sáng sủa.

Triều Hề Nhiên mang đồ đi vào phòng thì phát hiện người trong phòng đã ngồi dậy, ngơ ngác nhìn ra cửa sổ.

“Cô tỉnh rồi à.” Triều Hề Nhiên đặt đồ xuống cạnh cô, ngồi bên cạnh cô, nhìn chằm chằm vào sườn mặt cô, thở dài: “Hôm qua cô… Đoàn Dữ Thành nói là cô sẽ không thể nào biến trở lại, sẽ luôn như thế này. .."

“Ừ.” Hoa Hi Mạt không mấy quan tâm tới chuyện này.

"Ăn chút gì đi." Triều Hề Nhiên không biết đối phương đang nghĩ gì, cho rằng đó là di chứng sau chấn thương, có một số việc chỉ có người trong cuộc mới có thể giải quyết được. "Ăn xong tôi sẽ để cô gặp cô ấy."

Nghe vậy, Hoa Hi Mạt chợt tỉnh táo lại. Thật ra đây cũng chính là điều cô vừa lo lắng, cô luôn sợ Thẩm Trác Di sẽ sợ con quái vật này, sợ rằng cô ấy sẽ bỏ rơi cô...

"Yên tâm đi, tôi không nghĩ cô ấy là loại người như thế đâu." Triều Hề Nhiên để lại lời này, đi ra khỏi phòng, sau đó đóng cửa lại, mang giày cao gót rời đi.

Cùng lúc đó, Thẩm Trác Di đang nói chuyện với một người khác trong phòng khách. Đối phương chính là Đoàn Dữ Thành mặt lạnh, thật ra Thẩm Trác Di đã có ấn tượng tốt với anh kể từ ngày anh liều mạng cứu chú chó kia. Ít nhất theo quan điểm của cô, người yêu chó chắc chắn không phải là người xấu.

"Tôi không có gì để nói." Đoàn Dữ Thành thực sự là một khối băng, chặn lời Thẩm Trác Di trước khi cô kịp hỏi. Điều này khiến Thẩm Trác Di vô cùng xấu hổ.

"Anh không cần nói gì cả, khi tôi hỏi chỉ cần gật đầu hoặc lắc đầu thôi. Nếu anh không lắc đầu, tôi sẽ coi như anh đồng ý." Thẩm Trác Di nói.

Đoàn Dữ Thành cuối cùng cũng ngẩng đầu liếc nhìn cô, anh thực sự không hiểu tại sao Hoa Hi Mạt lại quan tâm đến cô ta như vậy, rõ ràng cô ta có dung mạo bình thường, chỉ số IQ lại có vấn đề... Cô ta thực sự là Triều Tịch sao?

"Hoa Hi Mạt chính là Hoa Đoan Y?"

Đoàn Dữ Thành im lặng, không có ý định để ý tới người này.

"Hoa Đoan Y có phải là con gái của James, chủ tịch Ngân hàng Standard Chartered của Anh ở Thượng Hải, sống cách đây một thế kỷ không?"

Đoàn Dữ Thành quay đầu nhìn sang đối phương, hơi nhướng mày, khá ngạc nhiên khi Thẩm Trác Di lại biết lai lịch của Hoa Đoạn Y nhanh như vậy.

"Điều này giải thích tại sao cô ấy luôn xuất hiện ở Bound18, bởi vì nơi đó trước đây chính là Ngân hàng Standard Chartered..." Thẩm Trác Di dường như đang tự nói với chính mình, "Tôi hỏi anh, tài khoản đó có liên quan đến người mà chị ấy yêu không?”

Đoàn Dữ Thành im lặng.

“Nếu anh đã không phủ nhận thì tôi sẽ tự cho là vậy, như vậy mọi thứ đều dần trở nên hợp lý…”

Thì ra mọi chuyện trước đây chỉ là hiểu lầm, Hoa Hi Mạt không hề có ai chống lưng, nếu có thì chính là cô gái tên Triều Tịch đã chết cách đây một thế kỷ...

"Vậy tôi chính là Triều Tịch?"

Câu hỏi này khiến Đoàn Dữ Thành chú ý, anh hơi sửng sốt, sau đó ngẩng đầu, ánh mắt kỳ quái nhìn Thẩm Trác Di, trong lòng thầm nghĩ: Xem ra cô ta cũng không quá ngốc.

“Thật sự là vậy sao?!” Thẩm Trác Di tựa hồ đã nhận được câu trả lời khẳng định, trái tim nhỏ bé của cô khẽ rung lên. "Trời ạ, trên đời này thật sự có luân hồi chuyển kiếp sao, ngày mai tôi phải đi thắp hương bái Phật để kiếp sau được đầu thai vào một gia đình tốt mới được..."

Đoàn Dữ Thành sửng sốt.

Đúng là ngốc thật mà...

“Câu hỏi cuối nha,” khác với vẻ mặt có phần thản nhiên trước đó, Thẩm Trác Di đổi từ vui vẻ sang cau mày nghiêm nghị, “Vấn đề của Hoa Hi Mạt, cũng là Hoa Đoan Y ấy, thực sự nghiêm trọng sao? Chị ấy – Chị ấy thật sự sẽ biến mất sao?”

Đoàn Dữ Thành nghe xong đột nhiên đứng dậy, hai tay đút túi quần, im lặng nhìn sang chỗ khác.

Anh thực sự không muốn nghĩ đến vấn đề này chứ đừng nói đến việc trả lời cô...

Sự biến mất của Hoa Hi Mạt... Chỉ là sớm hay muộn... Trừ phi cô ấy...

“Hai người đang nói chuyện gì vậy?” Hoa Hi Mạt đột nhiên xuất hiện, cắt ngang cuộc đối thoại kỳ quái của hai người.

"Không... Không có gì..." Thẩm Trác Di chối bay chối biến, "Là Đoàn Dữ Thành ấy mà... Anh ấy nhất quyết đòi nói chuyện phiếm với em, cứ luyên tha luyên thuyên suốt!"

Đoàn Dữ Thành đen mặt, đang tính nổi giận lại bị lời nói của Hoa Hi Mạt cắt ngang.

"Hóa ra Dữ Thành nhìn vậy mà không phải vậy ha..."