Triều Hề Nhiên xuống taxi, tháo kính râm ra, ngẩng đầu nhìn thấy tên quán cà phê là "Waiting", hừ lạnh một tiếng, dáng vẻ nghênh ngang bước vào trên đôi giày cao gót chín centimet.
Một năm không hề để lại dấu vết gì trên người người phụ nữ này, mọi thứ đều hệt như cũ.
Vừa bước vào quán cà phê, cô đã được một cô hầu bàn châu Á chào đón, cô ấy nhiệt tình cởi áo khoác cho Triều Hề Nhiên. Triều Hề Nhiên kinh ngạc, chẳng lẽ nhân viên phục vụ ở đây đều nhiệt tình với khách như vậy sao?
"Triều tiểu thư, mời cô theo tôi." Người phục vụ châu Á mỉm cười ra hiệu cho Triều Hề Nhiên.
"Cô biết tôi sao?" Triều Hề Nhiên càng thêm nghi hoặc. Không lẽ tới nước Pháp rồi vẫn gặp người quen?
"Mời cô theo tôi rồi sẽ biết. Chủ của chúng tôi muốn gặp cô."
"Chủ của cô?" Triều Hề Nhiên nhớ tới cuộc điện thoại ban sáng, Thẩm Trác Di, cái người đã lâu không gặp, sau khi mất tích một năm trời bỗng liên lạc lại với cô, Triều Hề Nhiên liền đáp ngay chuyến bay qua đêm tới Pháp, đến nơi đối phương đã hẹn. Có lẽ nào người chủ này chính là...
"Cô tới rồi à!" Phía trước truyền đến một thanh âm mừng rỡ, cắt ngang dòng suy nghĩ của Triều Hề Nhiên. Triều Hề Nhiên ngước lên, nhìn thấy một khuôn mặt trẻ trung, cô mặc áo len kẻ sọc, khăn quàng cổ màu đen trắng, mang tất chân và một đôi bốt sáng bóng.
"Đã lâu không gặp, cô xinh hơn nhiều đấy." Triều Hề Nhiên nhẹ giọng nói, nhưng trong lòng lại thầm khen ngợi Thẩm Trác Di, cô bé ngây thơ lúc trước cuối cùng cũng thay đổi rồi, ít nhất không như hồi mới gặp cô.
Triều Hề Nhiên ngồi xuống ghế sô pha đối diện cô, dựa vào cửa sổ nhìn ra đường, có thể nhìn thấy những người nước ngoài đi qua đều quấn mình như gấu, đầu co rúm lại. Đang là mùa tuyết rơi ở Pháp, những bông tuyết phất phới bên ngoài trông đẹp lạ lùng dưới ánh đèn đường mờ ảo ở Pháp.
"Đúng là khác hơn ở Trung Quốc nhỉ." Thẩm Trác Di cầm cốc ca cao nóng, miệng thở ra khói nói. "Cô đi đường vất vả rồi."
"Trước giờ cô vẫn ở đây sao?" Triều Hề Nhiên cau mày, có chút không vui nói.
Một năm trước, người này bỗng rời đi không lời từ biệt, chỉ để lại một tờ giấy nói rằng muốn thực hiện tâm nguyện của Hoa Hi Mạt, đến nay vẫn không có tin tức gì. Triều Hề Nhiên đã tận dụng mọi cơ hội để tìm kiếm, nhưng cô không ngờ rằng cô ấy lại đến châu Âu, lại còn mở quán cà phê giữa một thành phố lãng mạn thế này.
"Vâng." Tâm trí Thẩm Trác Di tựa hồ không ở đây, cô nghiêng đầu nhìn khung cảnh ngoài cửa sổ. Từ xa, cô đã nhìn thấy một cô gái ngoại quốc đang quàng khăn cho chàng trai bên cạnh, khóe miệng khẽ nhếch lên.
"Phiên bản nội địa của Mộng Phù Hoa 2 bán rất chạy." Triều Hề Nhiên liếc nhìn cô, càng cảm thấy Thẩm Trác Di trước mặt đã trưởng thành, rất có khí chất.
Không ngờ cô ấy lại là một người phụ nữ hấp dẫn như vậy, trước đây cô chưa từng nhận ra.
"Tôi biết, Vân Phi có nói cho tôi." Thẩm Trác Di rốt cuộc quay người, mỉm cười với Triều Hề Nhiên, "Gần đây cô có nghe được tin tức gì về chị ấy không?"
"Không." Triều Hi Nhiên sắc mặt tối sầm.
"Bây giờ tôi mới biết. Tôi từng hiểu lầm rằng chị ấy đã bắt cóc tôi và các chị em ở tạp chí, hóa ra -"
"Vậy rốt cuộc là ai?"
"Là Đoàn Dữ Thành, anh ta làm vậy vì muốn tốt cho chị ấy, cho nên mới cố ý nhốt tôi dưới tầng hầm nhà chị ấy rồi sau đó lại thả tôi ra ngoài, chỉ vì muốn tôi hoàn toàn rời xa chị ấy, như thế mới có thể bảo toàn tính mạng cho chị ấy."
"Anh ta quản nhiều thứ quá nhỉ." Triều Hề Nhiên oán hận siết siết khăn giấy. Động tác nhỏ này đã bị Thẩm Trác Di bắt gặp.
"Những chuyện đó tôi đều tìm thấy trong hộp thư của chị ấy."
"Hôm nay cô gọi tôi đến không phải chỉ để ôn chuyện cũ chứ?" Triều Hề Nhiên cảnh giác liếc nhìn đối phương, cố gắng nhìn rõ ý đồ của cô, nhưng lúc này Thẩm Trác Di đã không còn là phó tổng biên tập của tạp chí nhỏ nữa rồi. Cô đã lên kế hoạch in ấn, quảng cáo và bán "Mộng Phù Hoa 2", thậm chí còn hoàn thiện tất cả các khâu sau khi xuất bản, dù nhận được sự giúp đỡ của Vân Phi ở Trung Quốc, nhưng có thể quản lý từ xa tất cả những chuyện đó cũng đủ để chứng minh thực lực của cô. Hơn nữa - Việc quán cà phê này có thể được mở ở đại lộ Champs Elysées cho thấy người chủ của nó thực sự có năng lực.
"Thế cô nghĩ sao?"
"Dù cô có tin hay không thì tôi cũng không biết gì về bọn họ." Tim Triều Hề Nhiên đập thình thịch, vì tránh bị nhìn thấu, cô cố ý liếc sang một bên, không nhìn thẳng vào mắt người nọ.
"Cô nói dối," Thẩm Trác Di chậm rãi nói, "Tôi biết mấy ngày trước có một cuộc gọi quốc tế đường dài gọi cho cô, không phải họ thì là ai?"
"Làm sao cô biết... Chẳng lẽ... Cô theo dõi tôi?"
"Sao lại gọi là 'theo dõi' khó nghe thế, dù gì chúng ta cũng là bạn bè cùng chung hoạn nạn." Thẩm Trác Di nhìn chằm chằm vào cốc ca cao trước mặt, mùi vị của thứ nước này rất thơm, dư vị khó quên. "Họ đang ở đâu?"
Không ngờ những lời này lại khiến đối phương lo lắng, Thẩm Trác Di đột nhiên bật dậy, nắm lấy tay Triều Hề Nhiên nói: "Làm ơn, làm ơn hãy nói cho tôi biết? Chị ấy có làm sao không? Chị ấy vẫn còn sống chứ? Khi nào mới quay về? Nếu đã về rồi tại sao không chịu đến gặp tôi?"
Nhìn ánh mắt buồn bã của cô, Triều Hề Nhiên ngơ ngác, đầu óc trống rỗng, cho đến khi cảm giác được lực nắm lấy cổ tay mình dần dần tăng lên, đau đớn trở nên không thể chịu nổi. Cuối cùng cũng lên tiếng.
"Sincerely, tôi hết chịu nổi rồi, cô ra mà quản cô nhóc chết tiệt nhà cô đi! Nắm đau muốn chết, phải bồi thường tiền thuốc men cho tôi đấy!"
Ngay khi sức lực trên cổ tay được nới lỏng, Thẩm Trác Di sững sờ trước lời nói của cô.
"Cô nói, ý cô là..."
Chị ấy đang có mặt ở đây?!
"Chị tưởng rằng em đã trưởng thành, nào ngờ em vẫn như thế..." Một giọng nói lãnh đạm từ phía sau truyền đến, khiến Thẩm Trác Di giật mình.
Thực sự là chị ấy!
Cô chậm rãi quay lại, nhìn thấy một người phụ nữ mặc đồ đen đang đối diện với cô, đội một chiếc mũ lưỡi trai cúi đầu, vành mũ che khuất đôi mắt nhưng để lộ chiếc cằm nhọn, sống mũi cao và làn da thanh tú.
"Hi Mạt..." Thẩm Trác Di đã chờ đợi giây phút này quá lâu, mỗi ngày đều dài như một năm, người khiến cô ngày đêm mong nhớ lại lặng lẽ xuất hiện trước mặt cô một cách bất ngờ.
"Đứng yên đó--" Đối phương nhìn thấy Thẩm Trác Di muốn chạy tới chỗ mình, liền giơ tay ra hiệu "Dừng lại".
"Hả?"
"Em có xe không?" Hoa Hi Mạt hỏi.
"Có, xe Bọ Cạp." Thẩm Trác Di thành thật trả lời.
Khóe miệng Hoa Hi Mạt hơi nhếch lên, cười gian.
"Vậy thì em xong rồi." Nói xong, cô mở cửa quán cà phê rồi quay người đi ra ngoài.
Thẩm Trác Di không biết tại sao, vừa định đi ra ngoài, lại bị Triều Hề Nhiên ở bên cạnh chặn lại.
"Cô chạy chiếc Bọ Cạp đó thì làm sao theo kịp chiếc Ferrari của người ta!"
"Ferrari?" Thẩm Trác Di nghĩ ngay tới chiếc Ferrari màu đỏ sang chảnh kia, vừa nghĩ đã cảm thấy buồn nôn. Chiếc xe đó không phải là thứ mà người bình thường có thể lái, chỉ có yêu nghiệt như Hoa Hi Mạt mới trị được nó.
"Sao chị ấy lại muốn chạy đua với tôi?"
"Đồ ngốc ơi, là vì cô ấy muốn cô một lần nữa "theo đuổi" cô ấy! Cái đồ óc bã đậu này."
Triều Hề Nhiên cảm thấy 'gỗ mục không thể đẽo', bất lực đỡ trán nói: "Lấy xe của tôi chạy đi, hoặc là cô cứ lấy chiếc Bò Cạp của cô bò theo cô ấy."
"..."
"Đi vòng quanh thế giới gặp cô ấy có khi còn nhanh hơn đuổi theo cô ấy như thế!"
Triều Hề Nhiên không còn quan tâm ba cái chuyện theo tình tình chạy, chạy tình tình theo gì nữa, ném một chùm chìa khóa cho Thẩm Trác Di, rất tự nhiên nói, "Đồ ăn quán cô trông có vẻ ngon đấy, tôi đã gọi rồi, cô nhớ miễn phí cho tôi coi như trừ tiền thuê xe."
Thẩm Trác Di gật đầu rồi chạy như điên ra ngoài. Nhìn thoáng qua, cô đã thấy Hoa Hi Mạt đang lái chiếc Ferrari màu đỏ hạ cửa sổ xuống chờ cô. Không chút do dự, cô nhấn chìa khóa xe, đèn của chiếc Audi gần đó bật sáng.
Hai mắt Thẩm Trác Di sáng lên, "Tuyệt vời, đây chính là Audi thần khí* huyền thoại đã đánh bại Ferrari. Cưng phải cố gắng hết mình giúp chị nhé..."
*thần khí là vật dùng để bắt yêu :)))
Sau khi mở cửa xe bước vào, Hoa Hi Mạt bấm còi hai lần, Thẩm Trác Di gật đầu.
Kết quả là hai chiếc ô tô lao đi hết công suất ra đường cái, một đường rong ruổi...
Triều Hề Nhiên vẫn ngồi ở chỗ cũ, vô cùng thích thú ăn một miếng đồ ăn nhẹ được chế biến tinh xảo. "Thực sự tan chảy trong miệng luôn, ngon quá đi."
"Tôi có thể ngồi đây được không?" Một người đàn ông ngồi xuống đối diện.
Triều Hề Nhiên vốn muốn đuổi người này đi, nhưng vừa nhìn thấy mặt người này, cô lập tức hóa đá.
"Đoàn Dữ Thành, anh cũng tới đây sao?"
"Vâng." Đoàn Dữ Thành dường như đã khác trước rất nhiều, ít nhất anh đã bắt đầu nói chuyện với Triều Hề Nhiên nhiều hơn. "Cô nghĩ ai trong họ sẽ thắng?"
"Anh nghĩ thế nào?" Triều Hề Nhiên lại cắn một miếng.
"Ăn nhiều như vậy không sợ béo sao?" Đoàn Dữ Thành nhịn không được hỏi: "Không phải con gái đều sợ béo à?"
"Ai mượn anh lo." Kỳ thực Triều Hề Nhiên cảm thấy khá cao hứng, bởi vì Đoàn Dữ Thành đã từ lạnh lùng chuyển sang nhiều chuyện.
"Sincerely chắc sẽ để người kia thắng. Dù sao đó mới là mục đích cô ấy trở về." Đoàn Dữ Thành trực tiếp bày tỏ quan điểm của mình. Khi Hoa Hi Mạt ở nước ngoài, ban đầu cô rất không vui, cho đến khi cô gặp được chủ nhân của anh, vị chủ nhân này đã trấn an cô, hứa rằng chỉ cần cô giao ra hết sức mạnh còn lại thì cô có thể bình yên trở về và sống một cuộc sống như người bình thường, còn chủ nhân của anh cũng có thể dựa vào sức mạnh của Hoa Hi Mạt để chữa khỏi bệnh tật. Đương nhiên Hoa Hi Mạt đã đồng ý không chút do dự.
"Tôi từng hỏi cô ấy có hối hận không." Đoàn Dữ Thành nói tiếp: "Cô ấy nói, tuyệt đối không hối hận."
Những lời này khiến Triều Hề Nhiên tạm thời dừng động tác, lẳng lặng nghe xong, sau đó thở dài một hơi.
"Nếu là tôi, có đánh chết tôi cũng không chịu! Tôi muốn mãi mãi trẻ đẹp, muốn phi thiên độn địa, muốn thắp nến từ xa..."
"..."
"Hoa Hi Mạt sẽ không nhường Thẩm Trác Di, cho nên kết quả vẫn phải-- chờ xem mới biết được." Triều Hề Nhiên nói xong câu cuối, không để ý đến Đoàn Dữ Thành, chuyên tâm vào sự nghiệp ăn uống.
Đoàn Dữ Thành há hốc mồm, bất đắc dĩ lắc đầu.
Triều Hề Nhiên lén nhìn vẻ mặt anh ta, trong lòng thầm vui mừng.
Ngạc nhiên gì chứ, còn nhiều thứ ngạc nhiên hơn đang chờ anh đấy...
Cùng lúc đó, tại một đồn cảnh sát giao thông ở một vùng nào đó của nước Pháp, có hai người phụ nữ phương Đông đang ngồi trong phòng thẩm vấn.
"Chị đừng im lặng mãi thế." Thẩm Trác Di thận trọng nói, giơ tay nắm lấy tay cô, xúc cảm hệt như trước đây.
"Hừ." Hoa Hi Mạt cảm thấy không vui.
Hai người nói là đua xe, nào ngờ lại bị cảnh sát giao thông chặn lại giữa đường, thế là muốn bao nhiêu mất mặt có bấy nhiêu mất mặt, đặc biệt là còn mất mặt trước Thẩm Trác Di. Hoa Hi Mạt thật sự chỉ muốn đào cái hố tự chôn mình.
"Không sao, chúng ta chỉ đi quá tốc độ thôi, phạt tiền là được." Thẩm Trác Di trấn an nói, vòng tay qua cổ Hoa Hi Mạt, kéo cô vào lòng, Hoa Hi Mạt rùng mình, nhưng cô vẫn ngoan ngoãn dựa vào trong vòng tay người đó.
Đã lâu rồi... Không được như thế này...
"E hèm..." Một cảnh sát giao thông người Pháp với cái bụng bia bự bước vào, trông thấy Hoa Hi Mạt và Thẩm Trác Di tỏ vẻ kinh ngạc.
"Xin hỏi, cô có phải là Sincerely không?" Anh ta nói bằng tiếng phổ thông đứt quãng.
Hoa Hi Mạt liếc nhìn người đàn ông, tựa hồ không vui vì cảnh tượng ấm áp của mình bị gián đoạn. Vẫn là Thẩm Trác Di ôn hòa.
"Vâng. Xin hỏi khi nào thì chúng tôi có thể rời đi?"
"Chỉ cần nộp phạt là xong." Cảnh sát giao thông lịch sự trả lời bằng tiếng Trung.
Hoa Hi Mạt đứng dậy, ký tên lên giấy phạt.
"À, còn có chuyện này..." Anh cảnh sát giao thông đỏ mặt, trông rất đáng yêu.
Thẩm Trác Di vừa thấy, khóe mắt mang ý cười. Thì ra anh cảnh sát giao thông này là fan của Hoa Hi Mạt, anh ta đang đưa bản dịch tiếng Pháp "Mộng Phù Hoa 2" ra cho Hoa Hi Mạt ký. Nhân lúc này, Thẩm Trác Di chọc vào Hoa Hi Mạt bên cạnh, nhỏ giọng nói: "Xem ra chị nổi tiếng lắm đó nha, đều là công lao của em, có tính khen thưởng gì cho em không?"
Hoa Hi Mạt không bằng lòng liếc nhìn Thẩm Trác Di bằng ánh mắt sắc lẹm, sau đó đi giày cao gót bước ra khỏi đồn cảnh sát.
"Lần sau lại tới nữa nhé -" Anh cảnh sát giao thông đột nhiên hét lên.
Hai người vừa đi ra ngoài như bị sét đánh ngang tai.
"'Lần sau lại tới' là sao nữa vậy?"
"Này, chị đi đâu vậy?" Thẩm Trác Di nắm lấy tay Hoa Hi Mạt, buộc cô dừng lại.
Hoa Hi Mạt chậm rãi quay người lại, nhìn vẻ mặt Thẩm Trác Di, dần dần cảm động. Cuối cùng cô bước về phía cô ấy, ôm cô ấy thật chặt rồi tựa cằm vào hõm cổ cô ấy.
"Chị thực sự rất nhớ em......"
"Em cũng vậy......"
Hai mắt Thẩm Trác Di bắt đầu đỏ lên, đã một năm không gặp, cuộc đoàn tụ này quá bất ngờ, cô bị niềm vui đột ngột làm cho choáng ngợp.
Một lúc lâu sau, Hoa Hi Mạt và Thẩm Trác Di tách ra, họ nhìn nhau rất lâu, cố gắng nhìn nhau rõ hơn. Hoa Hi Mạt vén tóc khỏi trán Thẩm Trác Di, vén ra sau tai cho cô. Sau đó cô ấy nắm tay cô đi đến Audi.
"Gì vậy?" Thẩm Trác Di nghi hoặc, chẳng lẽ cô ấy lại muốn đua nữa sao?
"Đồ ngốc." Hoa Hi Mạt nhướng mày hỏi: "Có 'tới' không?" Cô đã ngồi vào ghế lái, chiếc Audi này có không gian nội thất rộng hơn, cao hơn nhiều so với Ferrari, cho nên...
Thẩm Trác Di ngơ ngác đi tới, ngồi vào ghế phụ, thầm nghĩ dựa theo tính tình của Hoa Hi Mạt, lát nữa nhất định sẽ lái rất nhanh, đang định thắt dây an toàn, nào ngờ người kia lại xoay người, cưỡi lên người cô.
"Chị!" Thẩm Trác Di vừa sợ vừa xấu hổ.
Hoa Hi Mạt ấn lưng ghế ngả thẳng ra đồng thời nhanh chóng khéo léo cởi cúc áo sơ mi của Thẩm Trác Di. Hạ cửa sổ xuống, ngoài xe phong cảnh đẹp mắt, trong xe phong cảnh diễm kiều...