Phong Hoa Phụng Nguyệt Trần Triều

Chương 27



 Thanh Nguyệt ngồi dựa vào chiếc ghế cạnh thành Thủy Đình. Từng làn gió nhẹ lướt qua những lọn tóc mai màu đen.Nàng nhẹ nhắm mắt cảm nhận từng hương thơm của hoa , từng tiếng cá bơi....    Có tiếng bước chân rất nhẹ đang bước trên chiếc cầu dẫn đến Thủy Đình ,bóng người mặc y phục màu đỏ thẫm đang dần tiến gần đến chỗ Thanh Nguyệt.

    Minh Lan nhìn thấy bóng hình đó có chút bất ngờ vừa định thông báo với Thanh Nguyệt, nhưng chưa kịp nói thì đã bị hắn ra hiệu.Thấy vậy Minh Lan chỉ đành lui ra sau đứng.

    Thanh Nguyệt lúc này thả mình trong những làn gió thì có chút muốn ăn bánh đào:" Minh Lan , lấy cho ta ít bánh đào đi"

    Trần Từ Yến nghe vậy thì liền mỉm cười, hắn đưa tay như ra hiệu Minh Lan đưa bánh đào cho hắn....Nhận được bánh, hắn đưa miếng bánh đến trước mặt Thanh Nguyệt.

    Thanh Nguyệt mở đôi mắt tròn có chút sắc nhìn lên đôi bàn tay có vài phần thô .Như nhận ra điều gì đó. Nàng vội đứng dậy , nhìn thấy dáng vẻ mang theo khí chất bất phàm nàng vội quỳ xuống hành lễ

    - Thần thiếp Tham Kiến Hoàng Thượng

    Hắn ngồi lên chiếc ghế rồi đưa ánh mắt nhìn về phía nàng vừa nhìn :" Miễn Lễ đi..."

    Thanh Nguyệt được Minh Lan đỡ dậy liền không thoát khỏi sự tò mò nên đã đưa mắt lên nhìn .Trên người hắn tỏa ra một khí chất vô cùng cao quý, lãnh đạm. Lần trước khi gặp mặt Trần Từ Yến đã là đêm muộn, ánh đèn có lẽ không đủ để nàng thấy rõ khuôn mặt .Nay nhìn lại đã rõ hơn trước .Đường nét trên gương mặt hắn quả là thanh tú : " Hoàng Thượng, nay người lại có nhã hứng tới đây sao?"

    Hoàng Thượng nhìn nàng liền mỉm cười :" Ta không được đến đây à."

    Thanh Nguyệt biết mình nói hớ liền có chút ngại ngùng :"Cả đất nước này....đi đến đâu cũng là đất của Hoàng thượng , có chỗ nào mà người không thể đến ."

    Hoàng Thượng cười rồi đáp lại:" Nay trẫm gặp nàng ở Liên Đăng , thấy nàng rất biết cách chơi cờ vây?"

    Thanh Nguyệt thấy Hoàng thượng tự nhiên quan tâm như vậy thì cũng bất ngờ :" Chẳng qua là học được một ít thôi ạ."

    Hoàng Thượng lại đưa mắt nhìn ra xung quanh nơi đây rồi hỏi tiếp:" Ngày nào nàng cũng ra đây à?"



    - Thần thiếp ở trong viện của mình có chút buồn chán nên cũng hay ra đây ạ

    Hoàng thượng thấy nàng đứng cũng đã lâu liền bảo :" Không cần đứng nữa, mau ngồi đi.Nhân tiện trẫm đang thiếu người chơi cờ ...nàng chơi với trẫm đi."

    Thanh Nguyệt không bảo gì nhưng vẫn ngồi xuống...

    Trong lúc chờ Trương công công bên cạnh Hoàng thượng lấy cờ thì hai người cũng không nói gì.Ai nấy đều nhìn về một hướng.

....

    Cả hai người không nói với nhau câu nào mà chỉ tập trung chơi cờ.Không khí đang trầm lắng thì cái giọng nói trầm trầm đó lại vang lên

    - Nàng luôn nói là chỉ biết chơi một chút nhưng giờ chơi với nàng rồi mới biết nàng rất chơi rất giỏi, từng nước cờ đều không để lộ sơ hở.

    Trần Từ Yến vừa nói xong câu đó thì Trương công công cũng đi đến gần và thống báo :" Hoàng Thượng, Lăng Đáp Ứng đến ."

    Lăng Đáp Ứng là phi tử bị lãng quên lâu ngày, đương nhiên khi nhắc đến Hoàng Thượng không hề biết là ai chỉ nói rằng:" Ừm."

    Hắn quay sang nhìn Thanh Nguyệt rồi nói :" Thì ra nàng ngồi ở đây là chờ Lăng Đáp Ứng sao."

    Thanh Nguyệt nghe Hoàng Thượng nói vậy thì cũng đáp :" Vâng ....bình thường thần thiếp hay gặp tỷ ấy để nói chuyên cho đỡ buồn chán ."

    Vừa nói đến đó Hoàng Thượng cũng đứng dậy :" Vậy trẫm không phiền nàng với nàng ấy nữa."

    - Cung tiễn Hoàng Thượng

    Quả nhiên vừa nói xong hắn quay người đi luôn.Trương công công vội dọn bàn cờ rồi chạy theo Hoàng Thượng.



    Hoàng thượng đi gần cổng Hoa Thanh thì gặp Lăng Hoa.

    - Thần thiếp tham kiến Hoàng Thượng.

    Hoàng thượng như không nhìn thấy Lăng Lam Hoa nên chỉ đi thẳng. Bóng dáng hắn dần khuất khỏi tẩm mắt Lăng Lam Hoa. Lúc này nô tì Bích Hiên bên cạnh đang đỡ Nàng ấy dậy.

...

    "Tỷ tỷ đến rồi sao" , Thanh Nguyệt đang ngồi thì thấy nàng ấy cũng gần đi đến nên cũng đứng dậy

    Lăng Lam Hoa nhẹ nhàng hỏi :" Nay ta ngủ quên nên đến muộn không biết muội có đợi ta lâu không?"

    Thanh Nguyệt lắc đầu tỏ ý không. Sau đó hai người cũng ngồi xuống rồi ăn điểm tâm.Lúc này Lam Hoa cũng hỏi thêm:

    - Trưa nay , hình như muội có việc gì muốn nhờ ta đúng không?

    Thanh Nguyệt tí quên mất việc chính , cũng may là Lăng Lam Hoa nhắc nàng nếu không thì....

    "Đúng là có việc muốn nhờ tỷ tỷ giúp." Vừa nói Thanh Nguyệt vừa đưa tay phải vào trong ống tay áo rồi lấy ra một chiếc quạt đỏ.

    Nàng đặt chiếc quạt lên bàn rồi nói:" Phiền tỷ tỷ giúp muội đưa chiếc quạt đến Minh Khanh Thục Nhân ở viện Thanh Mai với ạ..."

    - Viện Thanh Mai... sao.Hình như ta biết viện đó ở đâu.

    Nhờ được Lam Hoa giúp Thanh Nguyệt cũng vui mừng vì cuối cùng cũng truyền tin tới được Khanh Ly :" Đa tạ tỷ."