Phong Hoa Tuyết Nguyệt (Trùng Dương Vương Cầu Kiến Phu Nhân)

Chương 65



"Theo lời của phu nhân, tạm thời nhốt cô ta trong biệt thự Hải Thụy, trước khi Tôn Thiếu tỉnh lại lập tức đưa cô ta rời khỏi Iris "  Một tên vệ sĩ lên tiếng.

Tên vệ sĩ khác cúi đầu nói " Chúng tôi đã hiểu,  vậy còn Thư kí Lê? " Hắn hỏi thêm.

" Thư kí Lê tạm thời bị nhốt tại biệt thự Tôn Thiếu,  tuyệt đối kín miệng về Cô ta,  bằng không Phu nhân khó tha mạng, nhất định trông coi cô ta, không được để người lạ mặt nào vào "

" Cậu yên tâm "

Nói xong tên vệ sĩ kia rời khỏi,  Nhược Hàn đã ở tronh xe, bên cạnh cô là hai têm vệ sĩ to xác. Chiếc xe nhanh chóng di chuyển,  Nhược Hàn không vùng vẫy,  cô chỉ quay đầu nhìn lại về phía bệnh viện đang xa dần,  dù cô có đi khỏi, không được gặp cậu,  cô cũng hy vọng cậu sẽ sớm tỉnh lại và khỏe mạnh như trước,  Nhược Hàn nhắm mắt hít vào nhẹ nhàng,  Mọi sự đều phải do cô tự lực cánh sinh,  Tôn Tử Hàm cũng chi là người xuất hiện đi ngang qua cuộc đời cô,  cũng là người giải quyết mọi phiền toái do cô gây ra,  thậm chí là nguy hiểm cả mạng sống.

Nhược Hàn tự thấy bản thân mình không đáng.

Huống gì,  tình cảm mà cậu giành cho cô.

Cô vô thức đưa bàn tay chạm nhẹ môi,  hình ảnh vừa cách đây không lâu hiện rõ trong đầu,  cảm giác khi cô và cậu chạm môi,  nụ hôn cuồng nhiệt rồi lại tuyệt vọng.

"Tử Hàm... Anh nhất định phải khỏe lại ".

-----

" Trần Tổng. Ngài đoán không nhầm, Chính Viêm Dạ Phong là người tự tay giết chết Lý Mạnh "

Bốp bốp bốp.

Tiếng vô tay xé tan không gian yên tĩnh trong văn phòng tối,  người đàn ông ngã ngươig ra sô fa,  hương khói bay nghi ngút từ xì gà đang trong  tay.

" Vậy, tiếp theo phải xem Viêm Dạ Phong định làm gì với Lý Thị "

Giọng nói khàn đặc vang lên nhè nhẹ,  kèm nụ cười nhẹ,  đôi mắt sáng rực, thân hình cao to lười biếng nằm dài trên sô pha.
" Trần Tổng,  ngài nói xem,  có cần hành động ngay không?  Dù sao công ty con của Viêm Gia Tổng rất nhiều,  chúng ta có thể từ từ đánh gục để kéo ngắn thời gian lại "

Bàn tay dài rắn chắc đưa lên không trung, chiếc nhẫn hình đầu rồng sáng trưng.

" Không vội,  dù sao món nợ với Viêm Dạ Phong phải từ từ tính,  tôi phải khiến hắn sống không yên ổn,  kẻ thù của hắn rất nhiều,  chúng ta vẫn nên xem trò vui ".

" Nhưng,  Trần Tổng,  vẫn nên cẩn thận, Viêm Dạ Phong trước giờ nổi tiếng khó đối phó,  bản lĩnh hơn người,  hơn nữa lại không đam mê tửu sắc"

" Phải,  nhưng con người không ai không có điểm yếu. "

" Ý ngài là... "

" Tôi đã thua cậu ta một lần,  sẽ không có lần hai  "

-----

Biệt Thự Hải Thụy,  cạnh chân núi hoang vu, nơi đây chính là biệt thự cũ của Triệu Thiên,  chồng của Tôn Hà cũng chính là bố của Tôn Tử Hàm và Triệu Tử Hy,  lúc ônh còn sống,  biệt thự chính là nơi Ông và Tôn Hà sống chung,  nhưng ngay sau khi ông mất và để lại 70% tài sản cho Triệu Tử Hy,  thì Tôn Hà đã chuyển đi biệt thự Tôn Uyển,  và khu biệt thự này bỏ hoang nhưng vẫn có người thu dọn sạch sẽ,  khu biệt thự khá xa trung tâm thành phố Iris,  lúc Triệu Thiên còn sống do Ông không muốn ồn ào nên mới quyết định ở gần chân núi,   lâu sau khi Ông mất,  khu biệt thự hầu như không có ai lui tới ngọai Trừ những người làm lâu năm,  nơi đây đã dần trở thành con đường buôn lậu,  mua bán vu khi ngầm, hay chính là con đường thuận lợi cho việc di chuyển về khí công nghệ cao.

Khu biệt thự vắng vẻ,  tiếng côn trùng xung quanh ồn ào náo nhiệt.  Nhưng vừa có tiếng động liền biến mất.

" Cô Đông phương,  tạm thời cô sẽ ở đây,  sẽ có người giám sát nên hy vọng cô đừng nghi đến chuyện bỏ trốn "

Tên vệ sĩ của đầu tôn trọng nói. Cô ít ra cũng là người mẹ Tôn Tử Hàm đã tuyên bố đinh hôn, dù Tôn Tử Hàm có bị hắn mê,  họ cũng không dám dở trò gì.

Nhược Hàn không nói gì,  cô từ đầu tới cuối  vốn không có ý định phản kháng , cô biết rõ không thể lấy trứng chọi đá,  hơn  nữa cô ở trong này ít ra còn an toàn hơn là ở ngoài.

Nhược Hàn được đưa  vào căn phòng khá lớn,  xung quanh toàn màu trắng tinh,  phù hợp với màu cô  thích,  trong phòng chỉ có một chiếc giường lớn, một  chiếc bàn bằng gỗ và một  chiếc ghế gỗ dài, chiếc gương khổng lồ,  đơn giản,  cô đoán căn phòng này là gianh cho khách.

" Cô Đông phương,  không làm phiền Cô nghỉ ngơi,  đồ ăn Hằng ngày sẽ có người đưa tới,  ngày mai sẽ có người đưa cho  cô  vài  bộ đồ"

Nói xong tên vệ sĩ liền ra ngoài,  cô đoán không nhầm,  tên  vệ sĩ này không có ý xấu với mình,  thậm chí còn là người rất tốt"

Rắc..

Cánh cửa bị khóa.

-----

" Bệnh nhân bị nhiễm độc Xyanua Natri " .

" Đã vào  trạng thái hôn mê sâu,  trong vòng 2 giờ không loại bỏ chất độc,  cậu ấy sẽ tử vong! "

Cả thân hình to cao của Tôn Tử Hàm nằm trên giường bệnh trắng,  cậu chỉ che duy nhất phần  dưới  bằng  một lớp vải mỏng,  thân hình rắn chắc chuyển sang màu đỏ rực,  lộ ra vết gân chằng chịt,  nhưng bắp cơ căng ra vạm vỡ,  cả người cậu đã thiếu ôxi,  ôxi đã hoàn toàn bị ngăn chặn không thể thâm nhập vào các mô,  khiến cậu khó thở,  chất độc  ngấm vào. Các mô không thể sử dụng ôxy trong máu.

" Nguy rồi,  cậu ấy hoàn toàn đã bị kị khí ôxy"

Tôn Tử Hàm đã hoàn toàn vào trạng thái hôn mê sâu,  vài giây sau cả người bỗng nhiên co giật,  co giật mỗi lúc mạnh,  máy theo dõi tim chuyển biến nặng.

" Nguy cơ dẫn đến Trụy Tim* "

* Nhồi máu cơ tim.

" Nguyên nhân tắc nghẽn động mạch máu nuôi tim "

" Đưa Aspirin vào trong cơ thể bệnh nhân "

Thuốc vừa được tiêm vào vài giây sau,  nhanh chóng bị phun ra ngoài cùng các tia máu đỏ,  Tôn Tử Hàm phun ra máu,  máu bắn vào khẩu trang y tế như chọc phải tiết gà,  Tôn Tử Hàm vẫn không khá hơn chút nào,  thi thoảng lại bị co giật.

" Bình tĩnh,  cần làm thông động mạch vành tim "

" cần tiến hành tiếp tế máu cho tim"

....
...

...

" Được,  tiến hành giải phẫu ghép động mạch tim "

+------

2 tiếng trôi qua,  Tôn Hà vẫn không ngừng đi đu lại lại trên hành lang  , đồng hồ đã điểm 3h sáng,  Vân Thư vẫn ngồi khóc lóc cạnh đó.

Cả hành lang rộng lớn như chỉ còn mỗi tiếng bước chân của bà.

Cạch!

Đèn chuyển màu.

- Thế nào rồi, bác sĩ Jone?

Giường bệnh nhanh chóng được đẩy ra nhưng hoàn toàn ngăn cản không cho bất cứ ai đến gần.

" Tạm thời đã qua giai đoạn hiểm nghèo,  cậu ấy bị trúng độc Xyanua natri,  là một loại độc cực độc,  tạm thời cậu ấy sẽ phải bị cách li tại phòng chăm sóc đặc biệt,  bất kì ai cũng không thể lại gần,  chúng tôi cần theo dõi "

" bác sĩ... Học... Học.. Xin hãy... Học.. Cho tôi gặp anh ấy du chi từ xa.. '" Vân Thư  khốc lóc vẻ Cầu xin khẩn thiết.

Đáp lại là sự lắc đầu của Jone

" Bác sĩ Jone,  hãy cho ta gặp  nó dù chỉ một giây." Tôn Hà cũng không kìm lòng mà rơi nước mắt.

" Xin hai vị hay tôn trọng nhiệm vụ của chúng tôi,  tất cả đều vì sự an toàn của cậu ấy,  Hiện tại cậu ấy rất rất yếu,  thậm chí có thể lại trụy Tim bất cứ lúc nào,  chúng tôi đang cố gắng đam bảo an toàn bằng  mọi cách cho  cậu  ấy. Mong hai vị hiểu ".

" Bất kể cách nào phai khiến nó Lành lặn trở về. "

" Đương nhiên rồi,  Tôn phu nhân "

" Bác,  híc.. Híc.. Tử Hàm sẽ không sao chứ? " Vân Thư khóc lóc cúi gằm  mặt hỏi.

Tôn Hà liền ôm chầm lấy nhẹ nhàng vỗ về,  an ủi " Con  yên tâm,  bác sĩ ở đây là giỏi nhất,  nó nhất định không sao. "

------

" Tử Hàm,  Anh thế nào rồi? "

căn phòng tối om,  chỉ có duy nhất nguồn sáng phát ra từ cửa sổ,  Nhược Hàn vẫn chưa ngủ,  cô  không ngủ được,  chỉ cần nhắm mắt vào cô sợ sẽ thấy cảnh tượng Tôn Tử Hàm đau đớn, quằn quại cố chịu đựng khiến lòng cô lại đau đớn.

" Anh nhất định sẽ không sao,  Nhất định! ".

Rào.....

Đùng...

Đoàng...

Cơn mưa rơi xuống xối xả,  tiếng sấm chớp chốc lát làm cô giật mình,  mưa xé tan khoảng không gian yên tĩnh trong đêm,  chỉ nghe thấy tiếng mưa dày đặc, ồn ào,  vừa lạnh lẽo.

Hương khói nghi ngút lan tỏa khắp căn phòng đen tối,  được chiếu sáng bởi sấm chớp đùng đùng,  không biết có bao nhiêu điếu thuốc đã tàn,  người đàn ông to cao,  với vóc dáng cường tráng,  đứng trước cửa kính to đùng,  khuôn mặt lạnh như tiền,  hai tay sọc túi quần ung dung ngang tàn,  khí chất kiêu ngạo,  vô cùng lạnh lẽo,  máu tóc rẽ giữa rũ xuống hai bên,  sống mũi cao cao thẳng tắp,  đôi mắt pha đặc màu nhạt vàng dịu,  chiếc áo sơ mi đen không đóng thùng,  vài chiếc nút bung ra làm lộ khuôn ngực rắn chắc,  trang phục tuy không được gọn gàng lịch sự nhưng lại toát lên khí chất hơn người,  kiêu ngạo , quý tộc,  vẻ đẹp động lòng người,  vẻ đẹp của sự lạnh lùng vô cảm,  tàn nhẫn. 

Trong lòng lại mang nhiều nỗi uy tư  không bộc lộ ra một chút..
...

....

....rào...

Rào...

-----