Phong Hoa Tuyết

Chương 47: Gặp lại không mừng



"Vật trên tay Tả trang chủ là từ đâu mà có?"

Tiếu Lăng Nhi nhận lấy khăn tay, nhìn kỹ. Vô luận là hoa văn trên ngân châm hay là độc dược, quả thật đều từ Quỷ Quái Môn mà ra. Chẳng qua loại ngân châm này, chỉ có duy nhất một người sở dụng (sở hữu sử dụng).

Khâu Sơ Hiền sao? Nàng híp mắt lại.

"Ngự Kiếm sơn trang mới diệt môn, tuyệt thế bảo kiếm phân tán khắp giang hồ, nói vậy Quỷ Quái Môn chắc đã biết đến. Trước đó vài ngày Sở Tiêu Đường thuộc Đường môn đã hóa thành hư ảo chỉ trong một đêm, ta cảm thấy hai sự kiện này có lẽ có liên hệ nào đó. Nếu là có người ở chỗ tối thao túng, khơi mào sự tình, vậy mọi người trong chốn giang hồ không thể tránh được. Ở phế tích Ngự Kiếm sơn trang, chúng ta tìm được ngân châm tẩm độc dược này, như là xuất từ quý môn, cho nên mới đến bái phỏng (thăm hỏi). Hy vọng trang chủ có thể giải đáp nghi hoặc của ta."

Sở Nguyệt Đồng gật gật đầu: "Nếu đây là có liên quan tới đệ tử Quỷ Quái Môn, ta tất nhiên sẽ không tha thứ." Nàng xoay mặt hỏi Tiếu Lăng Nhi: "Lăng Nhi, ngươi xem, ngân châm này thực là của Quỷ Quái Môn?"

"Xem hình dáng, thật giống của một người trong Quỷ Quái Môn. Chẳng qua, rốt cuộc có phải hay không, còn phải cẩn thận tra xét lại. Vạn nhất có người vu oan hãm hại, Quỷ Quái Môn ta không phải bị oan uổng?"

"Ta đương nhiên cũng không phải chắc chắn. Quỷ Quái Môn nghiêm lệnh không cho phép đệ tử đoạt kiếm, khinh thường tranh đấu, có đức độ như thế, Tả mỗ thực kính nể sâu sắc. Chẳng qua trang chủ Ngự Kiếm sơn trang Mộ Dung Đường cùng ta tình như thủ túc (anh em), công đạo này, ta nhất định phải đòi lại. Cho nên khẩn cầu Sở môn chủ, nếu trong Quỷ Quái Môn thật sự có tiểu nhân bất thương, có thể giao cho Liễu Xanh sơn trang xử trí chăng?"

"Tả trang chủ tình nghĩa sâu nặng, thề phải báo thù cho thỏa đáng, không có gì đáng trách. Ta có thể lý giả. Nhưng muốn Quỷ Quái Môn giao đệ tử cho ngươi xử trí, chỉ sợ không quá thích hợp. Ta có thể đáp ứng Tả trang chủ, nếu hắn thực sự có liên quan tới việc Ngự Kiếm sơn trang diệt môn, nhất định dựa theo môn quy nghiêm khắc xử trí, trục xuất sư môn. Vậy sau đó Tả trang chủ còn muốn làm cái gì, Quỷ Quái Môn sẽ không quản đến, đúng không?"

Đây là ngầm đồng ý sao? Mộ Dung Vũ vui sướng không thôi, khâm phục nhìn Sở Nguyệt Đồng. Còn tưởng rằng sẽ bị làm khó dễ, không ngờ môn chủ Quỷ Quái Môn này lại có khí độ (khoan dung) như thế.

"Có những lời này của Sở môn chủ, Tả mỗ cũng buông tâm. Đa tạ môn chủ thông cảm."

"Đâu có, việc này, còn phải bàn bạc kỹ hơn. Tả trang chủ nếu tin ta, thì hãy cho ta thời gian điều tra việc này kỹ càng hơn. Nếu cuối cùng có kết quả, ta nhất định phái người đưa tin cho ngươi."

"Môn chủ một lời nói đáng giá ngàn vàng, ta sao có thể không tin. Hôm nay là Tả mỗ làm phiền, nếu có chỗ nào thất lễ, còn thỉnh môn chủ rộng lượng bỏ qua."

"Không ngại, Quỷ Quái Môn luôn hoan nghênh Liễu Xanh sơn trang, ngày sau Tả trang chủ muốn tới, không cần cố kỵ gì cả."

Tả Chấn Thiên cười ha ha: "Được được, Tả mỗ chính là thích Sở môn chủ khí độ như vậy! Nếu môn chủ đã nói thế, ta sẽ không khách khí. Vậy hôm nay, Tả mỗ cáo từ trước."

Hai người đưa đoàn người Tả Chấn Thiên ra tiền thính, Tiếu Lăng Nhi gọi Tả Chấn Thiên lại: "Tả trang chủ có thể dừng chân để gặp một người?"

- --

"Khâu sư thúc đến đây làm gì?" Thanh Bình tức giận hỏi, buổi sáng thấy hắn khi dễ tiểu bối, lại nghe sư phụ nói, đã không có ấn tượng hay ho gì với Khâu Sơ Hiền.

"Thời tiết không tệ, đi ra ngoài dạo, các ngươi có thể ở trong này, ta lại không thể sao?" Khâu Sơ Hiền kéo đại đao không chút khách khí ngồi xuống bên bàn đá, cầm một cái bánh bao trong thực hạp ăn luôn, miệng còn lầm bầm: "Hôm nay là sinh nhật của ai à? Vận khí của ta quả thực còn tốt, mới bước ra ngoài đã được ăn bánh bao mừng thọ."

"Khâu sư thúc, đó là bánh bao của Tiểu Mộc! Người sao có thể như vậy! Sư thúc...."

"Không sao đâu Thanh Bình, dù sao chúng ta cũng ăn không hết. Xem ra Khâu sư thúc rất đói bụng, để sư thúc hắn ăn đi thôi." Mộ Dung Tuyết giữ Thanh Bình lại, không muốn gây thêm chuyện. Hắn vốn là một kẻ vô lý, cần gì để ý tới.

"Ừ ừm, vẫn là nha đầu kia hiểu chuyện." Khâu Sơ Hiền nâng một chân gác lên băng ghế đá. "Ta thấy, bánh bao mừng thọ này ăn được mấy lần đâu. Bây giờ có thể ăn bao nhiêu liền bấy nhiêu, đỡ phải đến khi chết còn tiếc nuối."

"Ngươi nói bậy bạ gì đó." Thanh Bình tức hắn ăn bánh bao của Mộ Dung Tuyết, lại không dám đường đường chính chính trừng hắn, chỉ trừng mắt đại đao dựa bên cạnh hắn. Người này không chỉ bá đạo ngang ngược, còn nói tầm bậy tầm bạ.

"Ta nói bậy? Hừ, đám tiểu bối các ngươi chưa gặp nhiều sự đời thì biết cái gì? Trong vòng nửa năm mà đã có hai môn phái chịu khổ diệt môn, còn nói là trùng hợp sao? Ta thấy à, giang hồ phải thay máu rồi."

Mộ Dung Tuyết nắm giữ trong điểm là "hai môn phái", kinh ngạc hỏi: "Sư thúc nói gì? Hai môn phái? Không phải chỉ có Ngự Kiếm sơn trang sao?"

"Sở Tiêu Đường thuộc Đường môn, đệ tử cũng bị giết sạch sẽ, sau đó một mồi lửa thiêu rụi. Chậc chậc, vừa vặn gặp một cơn mưa to, quả thực là máu chảy thành sông." Khâu Sơ Hiền nuốt bánh bao, lại bưng mì trường thọ mà Tiếu Lăng Nhi chuẩn bị cho Mộ Dung Tuyết qua, cầm đũa rồi tự nhiên lùa vào miệng. "Giết người các ngươi trải qua chưa? Một đao đi xuống, đầu chuyển nhà. Bây giờ nhiều người tranh nhau tuyệt thế bảo kiếm, chính là đối phó người cạnh tranh như vậy, thứ tốt như thế, môn chủ lại không cho động, thật là ngu ngốc cực."

"Môn chủ là vì bảo hộ Quỷ Quái Môn chu toàn!" Thanh Bình chịu không được nghe hắn chửi bới môn chủ. "Sư phụ nói, kiếm kia là có người cố ý phóng ra, mục đích chính là khiến giang hồ tranh đấu. Quỷ Quái Môn nên bo bo giữ mình, mà không phải là liều mạng chém giết đoạt kiếm!"

"Ai nói Quỷ Quái Môn chém giết sẽ thua?" Khâu Sơ Hiền khinh thường cười lạnh. "Sở đại môn chủ không khỏi quá mức yếu đuối. Nữ nhân, chính là không đảm đương nổi đại sự! Nếu là ta đi, chỉ dùng đại đao này liền khiến bọn họ sợ tới mức hồn phi phách tán!"

Không muốn ở chỗ này nghe hắn tự biên tự diễn, Thanh Bình kéo Mộ Dung Tuyết: "Tiểu Mộc, chúng ta đi thôi, không cần để ý đến hắn!"

Trong tầm mắt thấy một cái bóng trắng, Thanh Bình sửng sốt một chút.

"Tiểu Mộc, cô nương này hình như là người trong phòng muội?"

Mộ Dung Tuyết thật không ngờ nàng sẽ xuất hiện, trong lúc nhất thời cũng sửng sờ tại chỗ. Mạc Tử Ngôn chỉ mặc trung y, chân trần đứng trên đất, tóc dài như tơ lụa trút xuống buông xõa trên vai, khuôn mặt tái nhợt tràn ngập khiếp sợ.

"Cô nương, ngươi......" Thanh Thanh một đường truy theo thì nhìn thấy Mộ Dung Tuyết ở trong này, thở dài nhẹ nhõm một hơi. "Tiểu Mộc, ngươi ở đây thì tốt rồi. Cô nương này đang tìm khăn tay nàng bị mất, ta khuyên kiểu gì cũng không được. Ngươi có từng thấy nó không?"

"Ngươi sao... sao lại ở chỗ này?" Mạc Tử Ngôn không thể tin nhìn chằm chằm Mộ Dung Tuyết. Giọng nói run run mỏng manh mà lại khàn khàn, vui sướng, khổ sở, khẩn trương toàn bộ đều dâng lên. Nếu không phải vết thương trên người vẫn còn ẩn ẩn làm đau, nàng cơ hồ nghĩ rằng mình vẫn còn ở trong mộng.

Đây là sự thật, đây là thật chăng?

Mộ Dung Tuyết còn sống, nàng sống thật tốt, hơn nữa, bây giờ còn đứng trước mặt mình!

Toàn thân Mộ Dung Tuyết cứng ngắc, theo bản năng nắm chặt cánh tay Thanh Bình, móng tay đâm vào làm mặt hắn biến sắc.

"Tiểu Mộc?" Không khí này, thật sự quái dị.

Lòng bỗng nhiên đau đớn. Mạc Tử Ngôn nhìn Mộ Dung Tuyết né sau lưng một nam nhân xa lạ mà không nói nên lời. Yết hầu như là bị bóp chặt không thể phát ra tiếng. Nam nhân này là ai? Có thể để Mộ Dung Tuyết ỷ lại như thế, trong mấy ngày không có mình, nàng đã có người thích sao? Là người nàng từng nghĩ tới, có thể bao dung tất cả của Mộ Dung Tuyết, có thể dỗ dành nàng vui vẻ, một người ôn nhu trả giá vì nàng sao?

Mộ Dung Tuyết quay đầu nhìn nhìn Khâu Sơ Hiền vừa lang thôn hổ yết (ăn như hổ đói) vừa dùng ánh mắt quái dị nhìn Mạc Tử Ngôn, khẽ cắn môi nói: "Thanh Bình, huynh giúp ta đưa nàng trở về, ta phải qua chỗ của sư phụ trước." Thời gian ước định đã qua, nàng phải chạy nhanh đến tiền thính đi tìm Tả Chấn Thiên.

"Ừ, được rồi." Thanh Bình gật đầu, ôn hòa nói: "Vị cô nương này, ta đưa ngươi trở về trước được không?"

"Đừng đi." Mạc Tử Ngôn siết chặt nắm tay, không thèm liếc mắt nhìn một cái Thanh Bình. Những dấu hiếu giả tạo kia đều là nàng làm sao? Hai chiếc khăn tay kia, còn có giày rơi xuống sơn cốc, vì muốn mình nghĩ rằng nàng đã chết sao?

"Ngươi còn không có trả lời vấn đề của ta."

Lại là loại khẩu khí bức người này. Sắc mặt Mộ Dung Tuyết lạnh xuống, nàng câu khóe miệng lộ ra một nụ cười tươi.

"Vì sao ta nhất định phải trả lời vấn đề của ngươi? Mạc cô nương, Quỷ Quái Môn chỉ là ngẫu nhiên cứu mạng ngươi, giúp ngươi là xuất phát từ đạo nghĩa, cũng không có nghĩa vụ nghe ngươi phân phó."

Khẩu khí lạnh lùng đó đã đập nát một chút mong đợi của Mạc Tử Ngôn. Người trước mặt quen thuộc như vậy, cũng thực xa lạ, Mộ Dung Tuyết quả thật đã thay đổi, đây là điều nàng hy vọng, cũng là do nàng tạo thành. Nhưng Mạc Tử Ngôn lại không hề thoải mái như dự đoán.

Mộ Dung Tuyết cũng không quay đầu mà bước đi, lưu lại cho Mạc Tử Ngôn một bóng dáng đạm mạc. Nàng cứng ngắc đứng tại chỗ, bàn chân trần bị nền đất thô ráp đầy sỏi đá mài rách cũng không thấy đau.

"Thúc thúc, ngươi nói, người Tiếu tiền bối nhắc đến thật là Tuyết Nhi sao?"

Mộ Dung Vũ bất an đi tới đi lui trên tiền thính, trong lòng vui mừng lại khẩn trương, không ngừng xoa xoa tay. Tả Chấn Thiên tuy rằng cũng cao hứng, nhưng vẫn giữ được dáng vẻ của trưởng bối. Hắn vỗ vỗ bả vai Mộ Dung Vũ:

"Vũ Nhi, đừng khẩn trương, lời Tiếu cô nương nói hẳn là không giả. Có phải hay không, nàng đến đây chẳng phải sẽ biết?"

"Ca ca!"

Vừa dứt lời, Mộ Dung Vũ chợt nghe đến tiếng nói quen thuộc. Hắn ngẩng đầu, một bóng người đã đánh tới.

"Ca ca, ca ca, thật tốt quá, thật là ca!"

Nước mắt của Mộ Dung Tuyết khi nhìn thấy Mộ Dung Vũ đã tuôn trào như thác đổ. Chua sót cùng đau khổ nhiều ngày qua toàn bộ bùng nổ. Nghĩ đến gia viên bị hủy, nghĩ đến nương rời đi, nghĩ đến những tra tấn cùng thống khổ nàng đã chịu, Mộ Dung Tuyết ôm Mộ Dung Vũ càng chặt. Cả người run run, nước mắt ấm áp tẩm ướt vạt áo hắn.

Chỉ nghe giọng nói, Mộ Dung Vũ đã xác định đây là muội muội hắn không thể nghi ngờ. Hắn ôm Mộ Dung Tuyết vào ngực, vui sướng vỗ nhẹ lưng nàng, cái mũi đau xót, nghẹn ngào: "Tuyết Nhi, muội còn sống, muội thật sự còn sống. Thật tốt quá, thật tốt quá......"

Tả Chấn Thiên nhìn huynh muội đoàn tụ, thổn thức không thôi, lại nghĩ tới Mộ Dung Đường không rõ sống chết, tâm sinh thương cảm, vươn bàn tay to ôm lấy huynh muội hai người, khóe mắt cũng ướt át.

"Giờ thì tốt rồi, Vũ Nhi, Tuyết Nhi, các ngươi đều còn sống tốt, ta cũng có thể công đạo rõ ràng với cha nương các ngươi......"

Mộ Dung Tuyết ngẩng đầu, nước mắt rơi đầy mặt, mắt nàng đỏ bừng, nói: "Tả thúc thúc, ca ca, nương đã chết, nương đã chết rồi......"

Mộ Dung Vũ gật gật đầu, nhớ tới huyết cừu không khỏi nghiến răng nghiến lợi: "Ta biết, nhà chúng ta bị kẻ xấu hủy, nhưng Tuyết Nhi đừng lo lắng, chỉ cần ca ca còn, sẽ không để muội bị người khác khi dễ. Ta sẽ thay cha tìm kiếm về, trùng kiến Ngự Kiếm sơn trang, khiến những kẻ tập kích sơn trang trả giá đại giới!"

Không, ca không biết, ca sẽ không biết mấy ngày mất liên hệ với ca, ta đã trải qua những gì......

Bản thân bị trọng thương, trong sạch bị hủy, tận mắt thấy nương chết đi, thất hồn lạc phách rời đi lại bị người khi nhục. Những ký ức khắc sâu trong trí nhớ không có ngày nào không thành ác mộng khiến nàng nửa đêm tỉnh giấc. Sau khi nương chết nàng thậm chí đã sinh ra ý niệm tự sát, mấy thứ này, Mộ Dung Vũ sao có thể biết?

"Tuyết Nhi trở về thì tốt rồi, việc này, chúng ta sẽ bàn bạc kỹ hơn. Tuyết Nhi, nói cho thúc thúc, thời gian qua ngươi đã đi đâu? Sao lại tới Quỷ Quái Môn làm đồ đệ Tiếu Lăng Nhi? Có bị ủy khuất không?"

Mộ Dung Tuyết lắc đầu, kẻ lại mọi chuyện từ sau khi sơn trang bị hủy đến chuyện nàng đã trải qua, lại đem chuyện có liên quan đến Mạc Tử Ngôn loại bỏ ra ngoài. Theo bản năng, nàng không hy vọng Mộ Dung Vũ cuốn vào cừu hận giữa hai người bọn họ.

"Hồng Y kia thật sự là ác độc!" Tả Chấn Thiên phát run cả người. "Uyển Như thế mà lại chết như thế...... Nếu để ta tra ra hắn là ai, nhất định đem hắn bầm thây vạn đoạn!"

Mộ Dung Vũ cũng bi phẫn khó nén. Ngày xưa Ngự Kiếm sơn trang ở trên giang hồ danh thịnh một phương, sau khi diệt môn, bọn họ lại giống như chó nhà có tang(*) khắp nơi bị người khi nhục. Ngay cả Công Tôn Sở kia đều miệt thị tâm huyết của cha, đoạt Vân Sương Kiếm không nói, còn đem Kim Long bảo kiếm tùy ý ban thưởng cho thủ hạ!

(*): tang gia chi khuyển – ý chỉ những người không có nơi nương tựa

Trong lòng đã có một kế hoạch lặng lẽ thành hình, mà nói ra, Tả Chấn Thiên nhất định sẽ cản trở, cho nên hắn quyết định giấu. Chờ đến khi quay về sẽ âm thầm hành động. Cho dù là giết hắn không được, cũng không thể để tên hỗn đản nào được sống thư thái.

"Tuyết Nhi, ngươi đã tìm được chúng ta, hãy cùng nhau trở về đi?" Tả Chấn Thiên trưng cầu ý kiến của Mộ Dung Tuyết. "Liễu Xanh sơn trang chính là ngôi nhà thứ hai của các ngươi, thúc thúc sẽ bảo hộ các ngươi chu toàn, không cần ở chỗ này chịu khổ."

"Ta, ta còn không thể trở về." Mộ Dung Tuyết lắc đầu, xấu hổ nói: "Đều là bởi vì ta quá yếu, mới không có biện pháp bảo hộ cha và nương. Thúc thúc, ca ca, phải trở nên cường đại mới có thể đả bại những kẻ cướp đoạt đồ của Mộ Dung gia. Ta chắc chắn sẽ trở về, đến lúc đó, sẽ cùng ca ca báo thù cho cha nương."

"Tuyết Nhi......" Mộ Dung Vũ đau lòng vuốt mặt Mộ Dung Tuyết. Muội muội hắn đã trưởng thành, thiếu đi tính hồn nhiên của hài tử, hơn một phần trầm ổn đạm mạc, trong mắt thậm chí còn có âm lãnh báo thù. Tuy rằng đây không phải là hắn hy vọng, nhưng hắn không thể đánh giá đó là tốt hay không tốt. Là do hắn làm ca ca không đủ trách nhiệm, mới để muội muội bị nhiều khổ như vậy. Chỉ cần Mộ Dung Tuyết vẫn an toàn, còn sống khỏe mạnh hắn đã cảm thấy đủ lắm rồi.

"Nếu như vậy, thúc thúc cũng không miễn cưỡng ngươi. Có Tiếu cô nương che chở ngươi, ta yên tâm. Tuyết Nhi, trăm ngàn không cần ủy khuất mình. Nếu nhớ ca ca ngươi, trở về là được."

"Ta hiểu được, cám ơn thúc thúc. Sau này, ca ca còn kính nhờ ngươi chiếu cố nhiều hơn."

Tả Chấn Thiên cười đến chua xót. Gia biến làm cho hai hài tử này chỉ trong một đêm đều trưởng thành rất nhiều. Tiểu nha đầu năm đó còn vòng quanh hắn làm nũng chơi đùa đã lớn lên, không hề tùy hứng không hề ham chơi, còn có thể quan tâm người nhà mình.

"Đúng rồi, Tuyết Nhi, ngươi có biết một người tên là Mạc Tử Ngôn cô nương không?"

Tâm Mộ Dung Tuyết căng thẳng: "Tả thúc thúc quen nàng sao?"

"Là ca ca ngươi quen biết, ca ca ngươi thế nhưng đã thích nàng thật lâu đó." Tả Chấn Thiên trêu chọc vỗ vỗ bả vai Mộ Dung Vũ. "Vì nàng mà uống rượu, còn tâm tâm niệm niệm muốn cưới nàng qua cửa luôn! Nữ oa này võ công thật không tệ, còn giúp chúng ta đoạt lại Lam Thương Kiếm. Ca ca ngươi hỏi nàng vì sao giúp đỡ, nàng nói là bởi vì thiếu nợ ngươi. Nhưng mà, cô nương kia tính tình lạnh lùng, cũng không để ý tới ca ca ngươi cho lắm. Lúc trước ta có thể giữ nàng lại giúp chúng ta tìm kiếm Tễ Tuyết Kiếm, cũng đều nhờ mặt mũi của ngươi. Ta nghĩ, ngươi rốt cuộc có phải quan hệ với nàng tốt lắm hay không? Nếu là quen biết, giúp ca ca ngươi nói tốt vài câu, mau mau giúp ca ca ngươi buông xuống tâm sự này."

"Thúc thúc, đừng nói nữa. Tuyết Nhi, muội đừng nghe thúc thúc nói giỡn. Chúng ta chỉ là từng gặp qua ở Diêm thành, quen biết một chút." Mộ Dung Vũ ngượng ngùng nhìn Mộ Dung Tuyết, để muội muội biết mình vì một nữ nhân uống rượu, còn không biết sẽ chê cười mình cỡ nào nữa.

Nghe Tả Chấn Thiên nói, Mộ Dung Tuyết chỉ cảm thấy quanh thân từng đợt lạnh lẽo. Ca ca, thích Mạc Tử Ngôn? Bọn họ làm sao mà quen biết, Mạc Tử Ngôn lại có mục đích gì? Chẳng lẽ còn là vì báo thù......

"Ta làm gì mà nói giỡn, ây da, Tuyết Nhi, ngươi gần đây có gặp nàng không?"

Một cỗ lửa giận vô danh bốc lên, Mộ Dung Tuyết rất nhanh siết chặt tay. Mạc Tử Ngôn, sao ngươi có thể thương tổn ca ca ta.

"Ta vẫn đều ở Quỷ Quái Môn, vẫn chưa nhìn thấy nàng. Nếu là thấy, nhất định giúp ca ca hỏi một chút."

"Tốt lắm, việc này của ca ca ngươi, phải dựa vào Tuyết Nhi tác hợp rồi."

Mộ Dung Tuyết lưu luyến không rời tiễn bước đoàn người Tả Chấn Thiên cùng Mộ Dung Vũ, tươi cười trên mặt dần dần thối lui. Người kia vẫn còn ở trong phòng nàng, cũng nhất định là đang đợi một đáp án. Nàng xoay người, sắc mặt âm trầm đi đến hậu viện.

- ------

Editor có lời muốn nói: Tiểu Tuyết là bình dấm chua bự chảng, phải không nhỉ~~