Phòng Livestream Bắt Quỷ Của Sơn Thần

Chương 9



Đạo trưởng Vô Trần giúp Từ Thâm một lần khiến cho Từ Thâm thoải mái hơn nhiều, lời nguyền không thể đến gần nước như bị phá vỡ. Vừa quay lại khách sạn, Từ Thâm cùng trợ lý đi đến nhà vệ sinh.

Hết cách rồi, kể từ khi gặp phải sự kiện xe cộ mất khống chế ở trên đường đi, mặc dù bên ngoài giả vờ bình tĩnh, nhưng trong lòng của Từ Thâm vẫn hốt hoảng.

Nếu chương trình giải trí này không theo hình thức livestream, anh ta chắc chắn đã rời đi.

Quả thực là quá tà môn.

Giang Mãnh bảo trợ lý quay phim đi theo đạo trưởng Vô Trần để quay phim, còn anh thì đứng ở một bên vặn mở một chai nước suối để uống. Trong điện thoại di động đang chiếu livestream, đúng là phòng livestream của Hàn Phong Thần.

Anh cúi đầu xem nhân vật chính trong phòng livestream, thần sắc không rõ ràng.

Lúc này, đạo diễn Trương Tùng đi đến vỗ vai Giang Mãnh: “Giang Mãnh, đang nghỉ à?”

Giang Mãnh cất điện thoại di động, nhìn sang Trương Tùng: “Đạo diễn Trương.”

Trương Tùng đối diện với đôi mắt hai màu của Giang Mãnh mà nụ cười cứng ngắc.

Cặp mắt của Giang Mãnh u ám, lúc không lên tiếng nhìn chằm chằm người ta sẽ luôn khiến người ta cảm thấy sau lưng ớn lạnh, khá dọa người.

Lúc chương trình “Đoán xem ngài ấy ở đâu” vừa bắt đầu lên kế hoạch, vấn đề khó khăn nhất mà Trương Tùng gặp phải không phải là tiền vốn, không phải là khách mời, mà là người quay phim.

Nhân viên bình thường còn ổn, nhưng người quay phim là người theo chân mấy khách mời để quay phim, dù khách mời đi chỗ nào để thám hiểm, bắt quỷ, thì người quay phim cũng phải đi theo. Thậm chí còn phải biết bắt lấy ống kính, dù gì đây cũng là livestream, không có nhiều vị trí quay phim, càng không được biên tập cắt ghép hậu kỳ, cho nên ảnh hưởng của người quay phim là vô cùng lớn.

Mấy khách mời lập đội với đại sư, toàn bộ hành trình được bảo vệ, chỉ có lúc rảnh mới có thể giúp người quay phim. Chẳng qua Trương Tùng làm chương trình giải trí huyền học này cũng với mục đích hài hước, lên hot search gì đó, rốt cuộc trên đời này có quỷ hay không, người bình thường rất khó nói rõ.

Giang Mãnh là người mà ông ta dùng giá cao để mời tới, thật ra nghề nghiệp của đối phương là người quay phim thám hiểm ngoài trời, đã từng đi theo rất nhiều đội thám hiểm ngoài trời.

Trương Tùng nhìn lướt qua điện thoại di động của Giang Mãnh, ngay sau đó hỏi: “Anh cũng xem phòng livestream của Phong Thần rồi?”

Giang Mãnh lạnh mạt gật đầu.

Trương Tùng lập tức nói: “Giang Mãnh, người quay phim bên Phong Thần có gọi đến, nói là không chịu nổi nữa, hi vọng anh có thể đi theo tổ của Phong Thần.”

Giang Mãnh tạm ngừng động tác uống nước một lát, ánh mắt sáng lên, nhưng sắc mặt của anh vẫn chần chừ: “Việc này à, tự nhiên đổi người quay phim, thích hợp không?”

Trương Tùng thấy có triển vọng, lập tức nói: “Việc này có gì không thích hợp? Mấy khách mời chắc chắn sẽ không có ý kiến, người xem càng không sao. Cậu yên tâm, chỉ cần cậu bằng lòng, bây giờ nhanh chóng qua đó luôn.”

Mới nói xong, ông ta rất sợ Giang Mãnh sẽ hối hận, lập tức lấy điện thoại ra bảo trợ lý sắp xếp.

Vì vậy, trong nửa tiếng Sở Minh Giai dẫn Hàn Phong Thần đi theo cô gái kia, người quay phim của tổ bọn họ đã được đổi thành Giang Mãnh.

Sở Minh Giai như có cảm giác mà quay đầu nhìn lại, nhìn thấy người đàn ông cao lớn đè mũ lưỡi trai thật thấp đang cúi đầu.

Sở Minh Giai thu hồi ánh mắt, tiếp tục đi theo cô gái.

Phòng livestream yên tĩnh một lát, rốt cuộc cũng có người yếu ớt mở miệng: [Cái kia, có ai ra giải thích một xíu được không, thế này rốt cuộc là thế nào?]

[Cùng câu hỏi, chị Sở muốn dẫn em trai đi đâu á?]

[Con hẻm này tối thui, bọn họ muốn tiến hành thám hiểm đêm khuya á?]

[Có sao nói vậy, nếu thế này đúng là kịch bản của chương trình, thì nhìn sợ thật đấy.]

[Thôi đừng nói, bà Hàn và em trai đóng phim cũng giống thật đấy, vừa rồi dọa tôi sợ thật á!]

...

Sở Minh Giai và Hàn Phong Thần luôn đi theo cô gái, càng đi càng hoang vu, đèn đường cũng dần dần càng lúc càng mờ, thậm chí không có đèn đường, bọn họ mượn ánh sáng nhà dân xung quanh để đi dọc theo một con hẻm thật dài.

Bọn họ đi trên đường ước chừng bốn mươi phút, Hàn Phong Thần sững sờ.

Cậu nói nhỏ với Sở Minh Giai: “Sao chị ta chạy đi xa vậy? Còn đang bị bệnh nữa chứ, chắc hẳn ở gần đây có trung tâm y tế gì nhỉ?”

Lại đi xuyên qua mấy con hẻm, chạy bốn mươi mấy phút cũng không tìm thấy bác sĩ, thế mà lại có bệnh thì vái tứ phương, tìm được một người coi bói bói quẻ ở đầu đường để đến khám bệnh cho đứa con, sao mà được đây?

Mặc dù tuổi Hàn Phong Thần không lớn, nhưng cậu nhìn thấy người phụ nữ đó lo lắng cho đứa con của mình như vậy, trong lòng cũng vội thay cô ấy. Thậm chí trong lòng của cậu còn có một chút hâm mộ không thể nói ra được.

Thì ra một người mẹ đau lòng cho đứa con của mình là như vậy sao? Trong lúc đứa con bị bệnh khó chịu, cho dù chính bản thân cô ấy không biết nên làm gì thì vẫn sẽ đi bộ gần một tiếng để nghĩ cách, tìm bác sĩ cho con.

Hàn Phong Thần hụt hẫng, tinh thần sa sút.

Sở Minh Giai nhìn thấy dáng vẻ này của cậu thì muốn nói lại thôi.

Sau khi suy nghĩ một lát, thôi vậy, vẫn là quay lại khách sạn rồi mới nói rõ tình huống cho cậu ấy vậy. Nếu không thì tốt xấu gì cậu ấy cũng là một ngôi sao mang gánh nặng thần tượng, lỡ như bị dọa khóc ngay trong phòng livestream, thì chẳng phải sẽ khó xử lắm sao.

Cô gái váy trắng ở trong một tòa nhà nhỏ cũ nát dành cho cư dân, không có thang máy. Mấy người đi một đường ở trong cầu thang chật hẹp chất đầy loại rác để đi lên lầu năm.

Cô gái đi tới cửa, lấy tay lau nước mắt, quay đầu nói với Sở Minh Giai: “Đến rồi, chính là chỗ này.”

Sở Minh Giai đẩy cánh cửa ra, cửa không khóa, đẩy một cái là mở, cô gái ngượng ngùng nói: “Ra ngoài quá vội, không kịp đóng cửa.”

Hàn Phong Thần không suy nghĩ nhiều, đoàn người đi vào trong.

Căn nhà này rất nhỏ, phỏng chừng chỉ có ba mươi, bốn mươi mét vuông. Một phòng khách nhỏ hẹp chỉ bày một cái tủ tivi, một chiếc ghế sô pha nhỏ là cũng chật lắm rồi.

Sở Minh Giai nhìn lướt phòng khách một vòng, cô gái vội vàng dẫn cô đến phòng ngủ.

Phòng ngủ rất hẹp, không mở đèn, lúc Hàn Phong Thần đi tới cửa thì bấm mở công tắc.

“Tách”, công tắc bị đè xuống, đèn không sáng.

Hàn Phong Thần khiếp sợ: “Ủa? Cúp điện rồi?”

Cô gái ngượng ngùng nói: “Chỗ này của chúng tôi là một khu dân cư cũ kĩ, thường xuyên bị cúp điện.”

Hàn Phong Thần: “...”

Hàn Phong Thần không nhịn được hỏi: “Chồng chị đâu? Anh ta bỏ mặc đứa con sao?”

Cô gái váy trắng nghe thấy câu này, trên gương mặt trắng bệch thoáng hiện vẻ cô đơn. Cô ấy dụi khóe mắt, nói: “Anh ta rất bận, sự nghiệp đang đi lên, thường xuyên phải chạy khắp nơi trên cả nước.”

Hàn Phong Thần cạn lời: “Bố tôi lo liệu công ty lớn như vậy, cũng không...”

Cậu tạm ngừng một lát, chột dạ nhìn Sở Minh Giai, không nói chuyện. Nếu bố cậu có thời gian, cũng sẽ không thi thoảng đi công tác.

Kể từ khi Sở Minh Giai gả tới đây, có lẽ không gặp được bố cậu mấy lần.

Phòng ngủ không lớn, ở cạnh bức tường trong phòng có bày một cái giường, loáng thoáng có thể nhìn thấy bóng dáng của một đứa bé ba, bốn tuổi ở trên giường.

Sở Minh Giai ngăn Hàn Phong Thần đang muốn đi theo vào trong, nhìn cậu nói: “Cậu ra cửa đợi tôi.”

Hàn Phong Thần đối diện với ánh mắt nghiêm túc của Sở Minh Giai, chậm chạp nghĩ tới điều gì đó.

Đôi mắt cậu mở to hơn, gật đầu: “Được, được, vậy chị, chị cẩn thận một chút.”

Câu nói phía sau của cậu đều là sử dụng hơi mà nói ra, dù sao thì cậu thật sự là quá sợ hãi rồi.

Cậu lén nhìn cô gái mặc váy trắng. Cô gái không phát hiện gì cả, chỉ nghiêm túc nhìn chằm chằm đứa trẻ ở trên giường.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Sở Minh Giai đi qua đó. Người nằm trên giường là một cô bé mặc váy đỏ, ngũ quan của cô bé vô cùng tinh xảo, dáng vẻ lúc nhắm mắt ngủ giống một con búp bê.

Sắc mặt cô bé trắng bệch, bao gồm cánh tay và cổ, các vùng để hở da thịt cũng trắng một cách bất thường.



Sở Minh Giai mặt không đổi sắc đến gần. Đến gần thì thậm chí có thể nhìn thấy trên gương mặt trắng xanh của cô bé có tia máu màu đỏ nhạt.

Sở Minh Giai nhìn một lát, càng nhìn lại càng cảm thấy ngũ quan của bé gái rất quen mắt.

Cô gái mặc váy trắng đứng ở bên cạnh, lo lắng nói: “Đại sư, cô xem thử con gái tôi đi, có phải nó bị tà ma gì dây dưa rồi không? Tôi phải làm sao thì mới cứu được nó?”

Sở Minh Giai nhìn cô gái, chậm rãi mở miệng: “Đứa bé này, tình huống còn chưa quá tệ.”

Sau khi cô mở miệng, các khán giả trong phòng livestream càng kinh hoàng.

[A a a, cứu mạng, đứa bé nào? Đứa bé ở đâu ra? Có ai ra giải thích một chút được không?]

[Nếu việc này đúng là kịch bản, vậy kỹ thuật biểu diễn của chị Sở đúng là quá đỉnh. Oscar cũng phải đặt lại tên theo chị ấy đấy.]

[À há, không hổ là chị Sở của tôi, vừa tới đã kích thích như vậy. Vừa rồi chị ấy bảo em trai Thần Thần đứng ở cửa không nên đi vào trong, chắc sẽ không phải là vì bên trong có một “đứa bé” đâu ha?]

[Errrrrr, mọi người đang thảo luận “đứa bé” nào vậy? Chẳng lẽ không ai tò mò làm sao bọn họ tìm được ngôi nhà trọ cũ nát này sao?]

[Cho nên tôi cho rằng đây là kịch bản. Chương trình thuê nhà trước, sau đó cố ý không khóa cửa, bà Hàn đến rồi đọc lại kịch bản. Chúng ta coi như đang xem phim ma là được, đừng xem là thật.]

...

Các khán giả bàn luận sôi nổi, bởi vì “kỹ thuật biểu diễn” của Sở Minh Giai và Hàn Phong Thần thật sự là quá tốt, độ nổi tiếng của phòng livestream nhanh chóng tăng lên, đặc biệt là hai tổ khách mời khác đã hoàn thành nhiệm vụ từ rất sớm, đã quay lại khách sạn nghỉ ngơi, bây giờ cũng không có gì để xem. Cho nên tất cả khán giả đều tràn vào trong phòng livestream của Sở Minh Giai.

Phòng livestream: [Kịch bản này rất kích thích, hay hơn phim điện ảnh nhiều!]

[Không hổ là bà Hàn và cậu cá Hàn bắt tay để đóng phim, xem ra vì để lấy lòng nhà họ Hàn, chương trình thật sự đã hao tổn tâm cơ.]

Lúc Trương Tùng nhìn thấy những bình luận này là vô cùng cạn lời.

Ông ta sử dụng tài khoản chính để chia sẻ bình luận: [@ Trương Tùng: Mọi người thật sự là quá xem trọng ekip chương trình rồi. Mỉm cười.jpg.]

Đừng nói là có ekip soạn kịch bản, ngay cả tiền vốn để chương trình bọn họ mời một người soạn kịch bản nghiệp dư cũng không có. Có phải đám quần chúng hóng hớt này không biết là mời một vị đại sư phong thủy đã xài hết bao nhiêu tiền không?

Chương trình vốn đã không có đại sư canh giữ ở hậu phương, vẫn là Sở Minh Giai bằng lòng đảm nhiệm khách mời xong, người cộng tác vốn được chuẩn bị cho Hàn Phong Thần mới bị điều ra hậu phương.

Ban đầu Trương Tùng chỉ chuẩn bị tiền mời ba vị đại sư.

*

Sở Minh Giai tùy tiện kiểm tra cho đứa bé. Cô bé đột nhiên mở mắt ra, đôi mắt của cô bé đỏ ngầu, như thể ngâm trong máu, kết hợp với da mặt trắng bệch đầy tia máu đỏ của cô bé, nhìn mà hết sức ghê rợn.

Sở Minh Giai bình tĩnh nhìn cô gái mặc váy trắng: “Cô bé tỉnh lại rồi.”

Cô gái lập tức ôm lấy đứa bé, mừng chảy nước mắt: “Con ơi, con không sao rồi, đúng là tốt quá rồi.”

Cô bé kia nằm bò trên bả vai của người phụ nữ, ánh mắt nhìn thẳng vào Sở Minh Giai.

Sở Minh Giai nhìn mẹ con bọn họ, hỏi: “Gần đây có phải con gái cô ra ngoài rồi gặp được ai không? Có vẻ trán cô bé bị người ta dùng gậy đánh.”

Người phụ nữ sửng sốt, ngay sau đó nhìn cô bé, hỏi: “Con à, gần đây con đã đi đâu? Gặp được ai rồi?”

Sắc mặt của cô bé dữ tợn: “Mẹ, con đi lên một cây cầu, sau đó gặp phải một đạo sĩ. Ông ta cầm gậy đánh con.”

Bé gái vừa mới dứt lời, Sở Minh Giai nhìn chằm chằm gương mặt của người phụ nữ. Người phụ nữ rất bất ngờ, cô ta tức giận nói: “Vì sao ông ta đánh con? Con còn nhớ dáng vẻ của ông ta thế nào không? Nào, nói với mẹ đi, mẹ đi tìm ông ta nói cho ra lẽ!”

Người phụ nữ vô cùng tức giận, ôm đứa bé muốn đi ra ngoài.

Nhưng lại bị Sở Minh Giai ngăn lại.

“Tôi khuyên cô tốt nhất đừng đi tìm ông ta.”

Sở Minh Giai ngăn cản ở bên cạnh người phụ nữ: “Đối phương không dễ đối phó, các cô đến đó, rất có thể sẽ không quay về được.”

Lúc này, Sở Minh Giai còn chưa biết người đánh bé gái chính là đạo trưởng Vô Trần. Cô chỉ suy đoán đạo sĩ có thể chính xác đập trúng bé gái, đạo hạnh chắc chắc không thấp.

Cô bé nhìn chằm chằm Sở Minh Giai với ánh mắt lạnh căm căm, hỏi người phụ nữ: “Mẹ, chị gái xinh đẹp này là ai? Tại sao chị ta ở trong nhà của chúng ta?”

Người phụ nữ dịu dàng nói: “Cô ấy là đại sư rất lợi hại, mẹ mời cô ấy tới cứu con. Vừa rồi con bị bệnh rồi, mẹ rất sợ.”

Cô bé lạnh lùng nhìn Sở Minh Giai, mỉm cười: “Chị có thể cứu em thật sao?”

Lệ khí trong mắt cô bé rất nặng, Giang Mãnh vốn đứng ở một bên đột nhiên tiến lên một bước, nhắm máy ghi hình quy mô nhỏ ngay hai mẹ con kia, mà chắn trước Sở Minh Giai.

Mặc dù mọi người ở đây cũng không phát hiện ra khác thường, nhưng người trong phòng livestream ngơ ngác.

[Đậu xanh, sao ống kính đen thùi lùi vậy? Xảy ra chuyện gì rồi?]

Có người lo lắng nói: [Tôi có một suy nghĩ to gan! Liệu có khả năng nào là trước ống kính không phải là vách tường đen thùi lùi, mà là...]

[Mà là đứa bé đang đứng ở đâu đó?]

[... Tiêu rồi, tiêu rồi, đã có hình ảnh rồi!]

...

Tổ này của Sở Minh Giai thật sự là quá kỳ lạ và đáng sợ, lượt xem của phòng livestream tăng mạnh. Chỉ trong một tiếng ngắn ngủi thôi đã có trên một triệu người xem, có người nằm trong phân nhánh của hai phòng livestream kia, có người là bấm đường link trong hot search vào xem.

Bắt đầu từ lúc buổi tối Sở Minh Giai dẫn Hàn Phong Thần đến nhà người phụ nữ, phòng livestream của bọn họ đã lên hot search.

Tựa đề cũng rất thu hút người xem, #Hàn Phong Thần livestream gặp sự kiện linh dị!#

Bởi vì trong nhà người phụ nữ mặc váy trắng cúp điện, đèn không mở được, cho nên Hàn Phong Thần và Sở Minh Giai đều dùng điện thoại di động chiếu sáng, cộng thêm bọn họ nhìn vào hư không nói chuyện. Bầu không khí quái đản quả thực được kéo căng!

Giang Mãnh chắn ở bên cạnh Sở Minh Giai, nhắm máy ghi hình quy mô nhỏ ngay hai mẹ con kia, ánh mắt sâu thẳm, vẻ mặt nghiêm nghị.

Trước ánh mắt nhìn chằm chằm của anh, cô bé mở to mắt, hoảng sợ vùi đầu vào trong lòng mẹ, cả người run rẩy.

Xem ra cô bé rất sợ Giang Mãnh.

Sở Minh Giai: “Dĩ nhiên tôi có thể cứu các cô.”

Cô nói là “các cô” mà không phải là “cô”, song, hai mẹ con kia nghe không hiểu.

Người phụ nữ khá để ý tới con gái của mình, vì vậy có chút nóng nảy nói: “Đại sư, cô xem thử có phải con gái tôi có di chứng gì không? Có phải đạo sĩ kia biết tà thuật gì không?”

Cô ấy luôn cảm thấy hai ngày qua con gái của mình rất kỳ lạ.

“Cô bé luôn lén lút chạy ra bên ngoài lúc nửa đêm,” Người phụ nữ ưu sầu nói: “Con bé còn luôn tức giận thét chói tai, trên gương mặt cũng xuất hiện rất nhiều vết hằn máu.”

Người phụ nữ đúng là sợ chết khiếp, nhưng cô ấy cũng không biết nên làm gì, không ai có thể giúp cô ấy.

Sở Minh Giai: “Được, nhưng phải tìm được bố của cô bé. Cần bố của cô bé phối hợp mới được.”

Người phụ nữ vừa nghe thấy lời này, ánh mắt lập tức lại tránh né: “Anh, anh ta không rảnh...”

Sở Minh Giai nhìn cô ấy: “Không, bây giờ cậu rảnh.”

Người phụ nữ: “...”

Ngay trước mặt mấy triệu người xem trong phòng livestream, Sở Minh Giai nhìn cô bé: “Nếu tôi không đoán sai, bố của đứa bé là Từ Thâm phải không?”

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Người phụ nữ: “!!!”



Phòng livestream: [!!!]

[Cái gì, cái gì? Tôi nghe thấy cái gì rồi!]

[Chị Sở nhìn không khí, nói bố của đứa bé là Từ Thâm. Vậy có khả năng nào là... đứa bé đã...]

[Mấy năm trước đã có người tung tin hot nói Từ Thâm bạo hành bạn gái trong nghề! Có phải bạn gái của anh ta là thực tập sinh công ty nào đó không? Sau này biệt tích rồi?]

[Không thể nào đâu ha? Chẳng lẽ vào lúc ấy, anh ta đã có con rồi?]

[Mẹ nó chứ, người nhà họ Hàn các cô có thể đừng ké fame của anh trai nhà tôi nữa được không?! Bịa ra kịch bản mà cũng quá đáng như vậy, có ké fame thì cũng đừng khó coi như vậy chứ!]

...

Bởi vì câu nói này của Sở Minh Giai, không bất ngờ gì phòng livestream lại ồn ào.

Người của chương trình biết đây không phải là kịch bản, ngay cả đạo diễn Trương Tùng xem tới đây cũng run tay lau mồ hôi lạnh, đã bị dọa sợ.

Sở Minh Giai ngồi trên ghế sô pha ở trong phòng khách, nhìn người phụ nữ ôm đứa bé nói: “Hai người các cô cứ như vậy mãi thì cũng không phải là cách. Dù gì cũng phải gọi cậu đến, chuyện này mới dễ xử lý, nếu không...”

Sở Minh Giai nhìn cô bé: “Còn mặc cho con bé chạy lung tung như vậy, sau này không chừng còn xảy ra chuyện gì nữa. Chắc hẳn cô cũng không muốn phải không?”

Trên gương mặt trắng bệch của người phụ nữ hiện ra vẻ dao động.

Chuyện khác đều dễ nói, nhưng chuyện liên quan đến đứa con, cô ấy cũng không có cách nào bình tĩnh được.

Sở Minh Giai nhìn thấy cô ấy không nói chuyện thì nói với Hàn Phong Thần: “Gọi cho Từ Thâm, bảo cậu tới đây.”

Hàn Phong Thần: “...”

Hàn Phong Thần đi theo sát Sở Minh Giai, lúc này ngồi ở bên cạnh Sở Minh Giai. Cậu cảm thấy dáng dấp của cô bé kia khá kỳ lạ, nhất là đôi mắt đỏ ngầu, nhìn mà trong lòng ớn lạnh.

Nhưng trong lòng cậu không hề suy nghĩ theo những phương diện khác, dù gì bây giờ cậu cũng đang đeo chuỗi hạt mà Sở Minh Giai cho. Vả lại, có đánh chết thì cậu cũng không ngờ trước giờ cậu không tin huyền học, có một ngày lại có thể nhìn thấy mấy “thứ này.”

Cậu bất mãn nhỏ giọng nói: “Chị biết mối quan hệ giữa tôi và anh ta căng thẳng, tại sao còn muốn tôi liên lạc với anh ta!”

Bây giờ Hàn Phong Thần nghe được hai chữ Từ Thâm cũng rất là phiền, huống chi còn phải gọi điện thoại nói chuyện với anh ta.

Đây không phải là cố ý khiến cho cậu buồn nôn?

Không ngờ Sở Minh Giai nói: “Người lớn bảo cậu làm gì thì cậu làm đi, hỏi nhiều vậy để làm gì?”

Hàn Phong Thần: “...”

Cậu cạn lời, lấy điện thoại ra gọi điện thoại cho Từ Thâm. Hai người đều là nghệ sĩ cùng công ty, lúc cậu vừa quay về, mối quan hệ giữa cậu và Từ Thâm còn chưa tồi tệ như vậy, hai người có thêm phương thức liên lạc của nhau.

Lúc này, Từ Thâm đang trong khách sạn trò chuyện với tổ khách mời thứ ba. Mặc dù bọn họ đã hoàn thành nhiệm vụ, nhưng còn chưa tới thời gian phát sóng tiếp theo, cho nên bọn họ vẫn không thể đi về nghỉ ngơi.

La Mông Mông và Lý Chấn Đức đều rất dễ nói chuyện, đặc biệt là Lý Chấn Đức nói không ngớt, vô cùng có năng lực tán gẫu, trái lại khiến cho đạo trưởng Vô Trần ở một bên rất ít nói, cao ngạo và lạnh lùng.

Bầu không khí trong khách sạn vui vẻ hòa thuận. Từ Thâm thấy thời gian đã đến chín giờ rưỡi tối, Hàn Phong Thần còn chưa quay về, anh ta nói đùa với mấy người Lý Chấn Đức: “Xem ra tổ của Phong Thần đã gặp phải vấn đề gì khó khăn rồi, đến bây giờ còn chưa về, cũng không biết có cần giúp đỡ không.”

Thật ra ý của anh ta là chê cười Hàn Phong Thần và Sở Minh Giai vô dụng, không được là không được, cứ muốn chạy đến tham gia chương trình để ké fame. Ngay cả đại sư mà chương trình sắp xếp cho cũng không cần, bây giờ thì hay rồi, chắc chắn là không làm được nhiệm vụ, không dám quay về.

Dù gì quay về cũng không thể quay về phòng khách sạn, bọn họ phải ở trong nhà ma.

Một ngôi nhà chân chính có ma quỷ lộng hành.

La Mông Mông nghe không hiểu ý của anh ta, ánh mắt tỏ vẻ lo lắng, nói: “Chắc là không gặp phải phiền phức gì đâu nhỉ?”

Cô ấy dừng một chút, lại nói: “Chắc là mấy người bà Hàn không lạc đường đâu nhỉ?”

Mặc dù thị trấn Ô Thạch nhỏ, nhưng bởi vì là một thị trấn cũ, nhà ở chỗ này cũ nát, con hẻm ngoằn ngoèo, hẹp dài mờ tối rất nhiều. Người đi trong đó vốn dĩ không phân biệt được sự khác biệt giữa mấy con hẻm này.

Người vùng khác đi trong đó sẽ rất dễ dàng lạc đường.

Lý Chấn Đức cười to ha ha: “Không phải có chỉ đường sao? Yên tâm đi, không lạc đường đâu.”

Lúc mấy người nói như vậy, Từ Thâm nhận được cuộc gọi đến từ Hàn Phong Thần.

Anh ta vốn không muốn nghe máy, nhưng ở trong phòng livestream, anh ta nghĩ có lẽ Hàn Phong Thần cũng gọi tới ngay trước phòng livestream. Nếu anh ta không nghe máy, vậy có vẻ anh ta rất sợ Hàn Phong Thần, danh dự cũng bị tổn hại.

Từ Thâm không tỏ vẻ trên mặt, thậm chí còn duy trì nụ cười nói với La Mông Mông: “Nhắc Tào Tháo là Tào Tháo đến. Cô xem, Phong Thần gọi đến rồi, có khi cầu cứu tôi rồi nè.”

La Mông Mông cười ngượng ngùng.

Cô ấy không dám tiếp lời đề tài này. Có ai mà không biết mối quan hệ giữa Hàn Phong Thần và Từ Thâm tồi tệ đâu, cũng đã đánh nhau ở trước mặt mọi người rồi.

Cho dù Hàn Phong Thần có xin thần cúng Phật thì cũng không có khả năng nhờ vả Từ Thâm.

Từ Thâm nghe điện thoại: “Alo, Phong Thần?”

Hàn Phong Thần chau mày, giọng lạnh như băng: “Nơi này có chuyện khá nan giải, anh tới đây một chút, liên quan tới anh.”

Nụ cười trên gương mặt Từ Thâm nhạt hơn, nhưng anh ta không cảm thấy ở chỗ này sẽ có chuyện gì có liên quan tới anh ta.

“Phong Thần, gặp phải vấn đề gì khó khăn thì cậu cứ nói thẳng. Tôi có thể hỏi Đại sư Vô Trần giúp cậu, xem ông ấy bằng lòng đến đó giúp cậu hay không.”

Hàn Phong Thần mất kiên nhẫn: “Tôi không gặp vấn đề khó khăn. Chuyện này, chuyện liên quan đến vợ và con gái anh, chẳng lẽ anh không tới thăm bọn họ?”

Từ Thâm: “...”

Từ Thâm bị cậu chọc cười, ngay trước mặt người xem trong phòng livestream, ngay cả biểu cảm ngụy trang mà anh ta cũng lười duy trì.

“Hàn Phong Thần, cậu đang nói bậy bạ gì đấy?”

Giọng điệu của Từ Thâm rất lạnh lùng: “Tôi chưa kết hôn, càng không có khả năng sẽ có một đứa con gái. Cho dù cậu không thích tôi, muốn trả thù tôi thì cũng không cần bôi đen tôi như vậy chứ?”

Từ Thâm cười khẩy: “Lời nói đùa kiểu này, cậu nghĩ là sẽ có người tin sao?”

Mấy năm qua Từ Thâm luôn tập trung vào sự nghiệp, người hâm mộ của anh ta đều biết anh ta chưa kết hôn.

Hàn Phong Thần sâu kín mở miệng: “Anh chưa kết hôn, nhưng có con hay không thì chưa chắc.”

Từ Thâm: “...”

Sắc mặt Từ Thâm dữ tợn: “Hàn Phong Thần! Cậu đừng quá đáng quá! Chúng ta còn đang livestream, cậu cứ như vậy bôi nhọ tôi hả?”

Từ Thâm không biết Hàn Phong Thần ngu ngốc thật hay là chơi thua trò “Thật hay thách” hoặc là bị chương trình kề dao vào cổ, bị ép đi theo kịch bản lâm ly bi đát ngu đần này.

Nếu không thì người bình thường không làm được loại chuyện này.

Hàn Phong Thần lười nói nhảm với anh ta, báo địa chỉ cho Từ Thâm, sau đó nói: “Anh cũng nói rồi, mấy triệu khán giả trong phòng livestream đang xem đấy! Nếu anh chột dạ, anh có thể không đến. Nếu không chột dạ, anh có phản ứng lớn như vậy để làm gì?”

Từ Thâm: “...”

“Nếu thật sự không thẹn với lương tâm, anh nhân lúc còn sớm đến đây đi. Chúng ta nhanh chóng xử lý việc cho xong, tôi cũng được về nghỉ ngơi sớm hơn một chút.”

Hàn Phong Thần không nhịn được mà nói hết, nói xong là cúp máy.

Sở Minh Giai hỏi: “Anh ta đến không?”

Hàn Phong Thần bảo đảm: “Chắc chắn sẽ đến!”

Nếu như khích tướng ngầm, chưa chắc Từ Thâm sẽ đến, nhưng ở trước mặt mấy triệu người xem, anh ta nhất định sẽ đến.