Phòng Livestream Cá Mắm

Chương 105



Ngay sau khi Kết đan thành công, Phương Trường không thể chờ nổi nữa mà triệu hồi súng laser ra xem xét luôn. 

Không biết có phải do Thiên Ly hỏa nung đỏ, lôi kiếp tôi luyện hay chỗ thiên tàng địa bảo kia mà khẩu súng laser thực tỉnh khí linh. Chuyện này tuy rất bất ngờ nhưng cũng thực đáng mừng bởi đối với Phương Trường, nó chẳng khác nào đĩa bánh khổng lồ từ trên trời rơi xuống.

Bất kỳ pháp khí nào, chỉ cần sinh khí linh thì không đơn giản mà đánh giá nữa, bởi có những vật có khả năng lên cấp Thần. 

Một pháp khí sinh khí linh chứng tỏ nó sở hữu khả năng nâng cấp vô hạn.

Lấy thế giới mặc dù thế giới nào cũng có pháp khí, nhưng pháp khí sinh khí linh chỉ ít ỏi tới mà Phương Trường vừa tới livestream làm ví dụ, mức đếm được trên đầu ngón tay.

Tâm tình Phương Trường không cần nói cũng biết cậu đang kích động tới cỡ nào.  

Biết đến này đó Phương Trường, tâm tình tự nhiên không cần nói cũng biết.

Có điều ngày vui ngắn chẳng tày gang, thân thức cậu mới chạm được vào súng laser thì đã bị nó đấm đá lung tung.

Đây là pháp khí bản mệnh, là giọt máu đầu quả tim, là tâm huyết nên chẳng khác nào một bộ phận trên cơ thể Phương Trường. Quan trọng vậy nên đương nhiên Phương Trường xót nó, khi bị súng laser tấn công, vốn không có phòng bị nên bị nó đập thẳng vào trán.

Cậu đau đớn xoa trán, rên khẽ một tiếng.

Sau cơn đau châm chích, Phương Trường vội vã kết nối với súng laser, chỉ lo rằng trong quá trình luyện khí có xuất hiện vấn đề nên nó mới hung hãn tới vậy.

Khi Phương Trường cẩn thận thăm dò, lại từng li từng tí dùng thần thức cuốn lấy súng laser lần nữa thì may thay lần này nó không đánh cậu.

Lần thứ hai tiến hành thuận lợi không ngờ nhưng cậu lại cảm nhận được súng laser đang rất uất ức. 

Nó oan ức cũng dễ hiểu thôi.     

Bản mệnh pháp khí cùng Phương Trường vốn là một thể. Phương Trường chịu công kích thì đương nhiên nó cũng chẳng dễ chịu gì cho cam.  Bởi vậy cho tới lần này, tuy rằng nó vẫn không tình nguyện nhưng vẫn phải ủy khuất cam chịu cho phép thần thức Phương Trường tiếp xúc.

Khí linh bây giờ vẫn còn quá yếu, không đủ năng lực phản kháng nên đành phải chịu uất ức vậy đấy. 

Phương Trường dùng nửa ngày để dỗ dành, dụ nó biểu đạt vì sao lại đánh mình. Hóa ra súng laser giận dỗi chỉ bởi vì cậu lại lấy nó ra chắn mấy đợt lôi kiếp cuối cùng. Biết được nguyên nhân, Phương Trường dở khóc dở cười, không biết làm sao với nó luôn.

Trước đó Phương Trường liều mạng duy trì trận pháp, đến cuối mới cố tình để lôi kiếp đánh trúng pháp khí cho nó cứng cáp nhưng cậu cũng biết chừng mực, mấy tia sét ấy chỉ là lôi kiếp đang ra uy thôi. Đau thì có đau đấy nhưng cậu nghĩ sẽ chẳng có vấn đề gì, không ngờ súng laser này lại ghi thù lâu tới vậy. 

Biết làm sao giờ, hiện tại nó như đứa bé vậy, dễ giận dễ dỗi nên Phương Trường chỉ có thể tạm thời an ủi, dỗ dành mà thôi. 

May là bản chất khí linh đơn thuần nên rất nhanh đã nguôi giận. Chính Phương Trường cũng nhận ra điều đó, cậu nhẹ nhàng gọi nó: “Huyền Lang.”

Trong đan điền, súng laser nghe được cái tên này thì khẽ rung lên như ngầm đồng ý. Đã đồng ý cái tên này thì từ đây, súng laser đã hoàn toàn trở thành một thể với Phương Trường.

—————————

Sau khi bái tạ với Côn Luân tình nghĩa, Phương Trường mau chóng cùng boss đại nhân trở về công ty.

Vừa vào công ty, cậu đã không chờ nổi mà vọt thẳng lên thư viện.

Bởi Kết đan xong thì mấy thuật Ngự kiếm, Ngự gió gì đó đều có thể học. Không thể nghi ngờ, một thế giới mới mẻ hơn, rộng lớn hơn đang chờ cậu tới khám phá đó nha!!  

Tuy rằng có thể lấy Bát A Ca làm pháp khí phi hành luôn nhưng Phương Trường nghĩ mình tự điều động linh khí bay lên thì nhất định sẽ có một loại cảm giác thú vị hơn hẳn.

Nghĩ là làm, Phương Trường tham lam lấy hết sách xuống rồi xếp chồng sang một bên, đạng định đọc thì có âm thanh thông báo vang lên liên tục từ chiếc đồng hồ trên tay. Có vẻ như chỗ hàng cậu đăng bán trên thương thành đã được bán hết rồi. 

A ha!! Thương thành mở ra công năng mới rồi nè.  

Cậu nhìn chằm chằm vào giao diện chuyển đổi tiền tệ của thương thành mà nghiên cứu. Đây là công năng trao đổi mới được thương thành mở khóa. Sách hướng dẫn nói, vật phẩm thương thành có thể giao bán tới nhiều thế giới khác nhau, phối hợp với đặc tính đó nên công năng này mới được đặc biệt thêm vào.

Trước ngày Kết đan Phương Trường gửi bán đi mấy món vũ khí, súng laser, còn có mấy lọ linh dược không dùng tới cùng tinh hạch zombie. Liệt kê ra thì ít nhưng tính theo công năng mới, số tiền nhận về không đùa được đâu, có khi lấy được hơn 90 triệu ấy chứ. 

Hơn 90 triệu…

Quên hiện tại đi, nếu mà là như trước đây thì Phương Trường cậu có vọng tưởng cũng không dám tơ tưởng nhiều tới vậy. Vâng, chẳng ngờ sẽ có một ngày cậu trở thành triệu phú hàng thật giá thật như hôm nay.

Tiền có, đan cũng kết được rồi, còn gì đáng mừng hơn cơ chứ!!! 

Nhưng cậu vẫn đang rất băn khoăn, không biết có nên đổi hết ra tiền không.

Nếu ở thế giới của cậu, chính xác là ở một thế giới cấp thấp, 90 triệu đúng thật rất giàu có, thế nhưng đặt giữa ba ngàn thế giới lớn nhỏ thì có nhiều tiền hơn nữa cũng chẳng là gì. Sự do dự của cậu rất dễ hiểu, bởi ngoài tiền thì còn rất nhiều thứ khác có thể chọn.   

Nhưng dù có tới thế giới nào, miễn là thế giới tu chân thì đều lưu thông loại tiền tệ là linh thạch. Đương nhiên, tùy thuộc vào độ quý hiếm của linh thạch thì mệnh giá cũng khác nhau.

Phương Trường vuốt cằm do dự, nói rồi lướt qua mục tiền mặt kia rồi chọn linh thạch.

Đổi ra hai mươi mảnh linh thạch cao cấp cùng mấy viên linh châu, tài khoản thương thành của Phương Trường rút đi nhanh chóng, nhưng may rằng cậu sẽ nhanh chóng kiếm lại được từ việc livestream thôi.

Không đau lòng chút nào, thật đấy!!!

Xong việc mua bán, Phương Trường nhìn sách rồi vẽ ra một trận pháp, lại tiện tay chọn năm mảnh linh thạch thuộc tính kém nhất, tạo nên một Tụ Linh trận đơn giản.

Kết hợp với Tụ Linh trận, Phương Trường thử nghiệm vài pháp chú trong cuốn sách bên cạnh.

*Sơn trung vô lịch nhật, lời nói này tuyệt đối không sai.

Sau khi Kết đan, dường như bản thân Phương Trường luôn vô thức rơi vào trạng thái nhập định tu luyện. Trong trạng thái này, căn bản cậu không hề phân biệt được thời gian đang trôi qua nhanh tới mức nào.

Phương Trường quên ngày quên đêm nhưng Lệ Minh Viễn thì không, hắn lo lắng nên vào trong cùng cậu luôn. Còn Bát A Ca thì sao? Nó thấy hai người hú hí mãi trong đó không ra, vào phá đám thì tính mạng nó sợ rằng không được bảo đảm nên nó đi tìm Dã Kiếm Tử chơi.

Căn bản chẳng có ai quản công ty hết.

Chính vì thế nên Phương Trường rất bối rối khi vừa nhấc máy đã bị cha mình quát muốn văng luôn cái máy điện thoại.

“Thằng nhóc chết tiệt!! Mấy tháng nay mày đi đâu thế hả con? Điện thoại không thèm nhận, hôm qua mẹ gọi cho mày đã không được thì thôi lại còn nhận được hóa đơn nợ phí!”

Phương Trường mê mang nhìn điện thoại di động, vô thức ngơ ngác nhìn xung quanh: “... Mình vẫn ở trong công ty...?”

“Ở công ty sao lại để điện thoại hết tiền thế kia?”

Phương Trường áp tai vào điện thoại, lại mơ màng liếc nhìn màn hình: “Điện thoại con đâu có hết tiền”

Đến lúc này thì cha Phương Trường nổi điên thật rồi: “Phí lời!! Thằng nhóc như con nghe được là do lão già này vừa trả tiền cho đó!!:

Phương Trường vội xin lỗi: “A! Vâng ạ, con xin lỗi.”

Cha Phương Trường nhạy cảm phát hiện trạng thái của cậu không đúng lắm, liền cảnh giác hỏi ngược: “Thằng nhóc chết tiệt, con ở đâu? Sao nghe đầu óc như trên mây vậy?”

“Con vẫn đang ở công ty ạ.”

“Công ty? Có phải ở cái nơi mấy trăm người ngồi ngốc trong phòng lớn niệm chú “Kiếm tiền là chân lý”, lại còn bị tịch thu hết điện thoại với chứng minh thư không cho ra ngoài ấy hả?”

Phương Trường mới thoát khỏi trạng thái nhập định bế quan, đâu phải cách biệt xã hội, nghe vậy là cậu phản bác luôn: “Mấy nay con tăng ca livestream nhiều quá, không phải bị lừa gạt đi bán hàng đa cấp đâu ạ.”

“Aiz, cuối cùng giọng điệu của con đã bình thường trở lại, mới đầu còn tưởng con bị tẩy não tới choáng váng rồi cơ.”

Phương Trường trấn an: “Không đâu cha, người đừng lo mà.”

“Thế được rồi, vậy tiểu tử thối nhà ngươi giải thích cho ta nghe đi, đến cùng là hai tháng nay xảy ra chuyện gì? Mất liên lạc tận hai tháng? Đã vậy quên luôn gọi điện báo tin về nhà?”

Hai tháng?

Phương Trường há mồm định phản bác, đột nhiên ngỡ ngàng đứng lên, lao vụt khỏi văn phòng, nhấn nút thang máy xuống lầu rồi ngẩng đầu nhìn trời.

Điện thoại di động của cậu vốn là một người máy có thể tự động bổ sung nhiên liệu, xưa nay chưa từng xuất hiện trường hợp nợ tiền hay không nhận tin.

Cũng chính vì thế mà Phương Trường không hề để ý tới thời gian bên ngoài.

Thêm nữa rằng, sau khi Kết đan có thể tiến vào trạng thái Ích Cốc không ăn không uống, chẳng ngờ thời gian đã trôi qua nhanh tới vậy.

Bên ngoài tòa nhà, tuyết trắng phiêu lãng như lông ngỗng giữa khoảng trời xám xịt. Mây đen dày nặng che phủ khắp nơi, đẹp thì có đẹp nhưng trông rất ngột ngạt.

Phương Trường hít sâu một hơi, cảm nhận cái rét lạnh thấu xương, dường như cái lạnh đó săps khiến phổi cậu bị đông đá tới nơi.

Đường phố tấp nập người qua lại, ai nấy đều khoác lên mình những bộ trang phục lông nhung cùng đôi giày vải dày dặn, ấm áp. 

Từng đụn tuyết dày chất thành những ngọn núi nhỏ ven đường. Xem ra tuyết đã rơi khá lâu, bởi vì rơi quá dày nên người ta mới quét gọn sang một bên.

Mùa đông tới rồi ư? 

Đến từ bao giờ vậy?

Vài bông tuyết rơi xuống chiếc áo khoác mùa thu mỏng manh của Phương Trường, rồi thuận thế chui sâu vào trong cổ áo cậu. Hoa tuyết bị nhiệt độ cơ thể làm tan chảy, sự lạnh lẽo đó khiến thần trí Phương Trưởng tỉnh táo lại nhanh chóng.

Nãy giờ cậu chưa cúp điện thoại mà không nói lời nào nên cha rất sốt sáng: “Sao vậy? Con trai, con còn ở đó không?”

Phương Trường mau chóng áp điện thoại vào tai, lại giật mình vì điện thoại bị ảnh hưởng bởi nhiệt độ ngoài trời mà bây giờ chẳng khác nào cục băng.

Thế nhưng dần dà Phương Trường cũng không cảm thấy lạnh như ban đầu nữa.

Thực ra, khi đất trời tràn ngập tuyết phiêu lãng thế này thì Phương Trường không quá lạnh như mọi người. Nhìn quần áo trên người cậu là biết, rõ là đồ mùa thu nhưng cậu chỉ thấy lạnh se se, vẫn chịu được đó thôi.

Tiến vào Tiền kỳ Kết đan, thân thể của Phương Trường đã khỏe mạnh lên thấy rõ.

Vừa nói chuyện điện thoại, Phương Trường vừa ngại ngùng tránh ánh mắt người đi đường đang nhìn mình như thằng thần kinh rồi lui về công ty.

“Không có gì đâu ạ, con đột nhiên nhớ ra vài việc chưa xử lý xong nên vội ra xem một chút. Cha à, khoảng thời gian này công ty quá bận rộn, ngày nào con cũng phải tăng ca nên quên tiệt việc gọi về báo bình an. Không có việc gì nghiêm trọng đâu ạ.”

Cha Phương Trường vẫn nửa tin nửa ngờ: “Sao cha tìm mãi mà không thấy con trên mấy kênh livestream?”

Phương Trường: “... À thì... Hiện tại con đang... mang người mới. Công ty đang cải tổ nội bộ, cần rất nhiều nhân viên mới.”

“Vậy à...”

Trì độn mấy thì Phương Trường cũng biết mình cần phải ra một đòn mạnh hơn để trấn an lão cha nhà mình: “Vậy mấy ngày nữa con xin nghỉ dài hạn rồi về thăm nhà nhé.”

Phương Trường bóp đúng quả hồng mềm trong vườn nhà Phương ba ba, giờ thì ông có cáu cũng không giận nổi: “Không nhất thiết phải trở về đâu, tại anh họ con đến thăm thì thấy nhà con thuê không có ai, cha mẹ gọi đến thì chẳng ai bắt máy, mẹ con quá lo lắng nên cha mới liên tục gọi tới như vậy.”

Phương Trường toét miệng cười: “Vâng vâng vâng, người giúp con báo bình an một tiếng với mẹ nha. Bởi dạo này quá bận nên con mới chuyển tới công ty ở tạm luôn.”

“Vậy điện thoại của con sao vậy hả?”

“Chắc là con không để ý tới điện thoại nên quên mất.”

Cha Phương Trường hỏi vài câu, xác định thằng nhóc thối nhà mình đã tìm lại não, cũng không có dấu hiệu đang gạt mình, an tâm rồi mới cúp điện thoại.

Chờ cha cúp máy, Phương Trường lập tức tiến vào trạng thái điên cuồng tra nhật ký cuộc gọi.

Điện thoại di động của cậu là vật phẩm của thế giới khoa học kỹ thuật tương lai, không thể nào có trường hợp không nhận được cú điện thoại nào. 

Khoan đã... điện thoại di động không có vấn đề gì, nhưng không có nghĩa rằng sim vẫn bình thường!! 

Cũng bởi cha nói đã hai tháng trôi qua thì Phương Trường mới ngộ ra.

Lần trước trở về từ thế giới tận thế, chủ nhà đã gọi điện trao đổi với cậu về vấn đề con trai nhà mình chuẩn bị kết hôn nên muốn để cái phòng cậu đang thuê làm phòng cưới. Giải thích tới lui, cuối cùng vào thẳng vấn đề là không cho cậu thuê thêm nữa, và chủ nhà sẽ chủ động bồi thường tiền vi phạm hợp đồng.

Phương Trường không trách chủ nhà nên đồng ý với người ta luôn. Nếu theo lời mà cha nói thì cậu đã mất liên lạc chừng hai tháng, chính xác thì hạn định với chủ nhà cũng đến rồi. Chủ nhà trọ cứ mất liên lạc với cậu thế này thì sợ rằng sẽ gấp tới mức muốn chém người mất.

Có điều bây giờ là ngày tháng nào rồi? Ngày trả phòng sắp tới chưa?

Sao mới bế quan một thời gian đã như tách rời với thế giới rồi? Làm sao đây  ——

Phương Trường đột nhiên vỗ trán cái bộp, nhanh chóng liếc mắt nhìn điện thoại.

Đúng vậy! Thời nay đâu phải cổ đại, không cần thiết phải dựa vào việc ngẩng đầu nhìn ngày ngắm đêm đoán thời gian, khí hậu các kiểu. Hiện tại đang là thế kỷ 21 hàng thật giá thật, đúng là trình độ khoa học – kỹ thuật vẫn chưa sánh bằng Tinh tế, nhưng ăn đứt thời cổ đại luôn.

Cậu cũng đâu phải đang xuyên không...

Có lẽ vừa từ thế giới Tu chân trở về nên cậu hơi lẫn. Bế quan tới ngu người luôn rồi.

Ngày 28 tháng 12.

Sắp tới ngày con trai chủ nhà kết hôn luôn rồi!! 

Phương Trường nhìn ngày tháng mà sợ hãi hít sâu một hơi.

Chết mất thôi.

Ngày ước định trả phòng với chủ nhà là ngày 20 tháng 12. Hôm nay đã 28 rồi, chắc chắn chủ nhà đã sốt sắng phát điên luôn ấy chứ.

Quả nhiên không ngoài dự đoán, điện thoại di động chưa cầm nóng tay đã rung lên bần bật, lít nha lít nhít thông báo gọi nhỡ, ngoại trừ của cha mẹ, anh họ thì nhiều nhất chính là chủ nhà.

Phương Trường bất giác căng thẳng, ngồi cho ngay ngắn rồi hồi hộp gọi điện cho chủ nhà.

Chuông mới reo vài tiếng đã có người bắt máy: “Cậu xảy ra chuyện gì thế hả?”

Phương Trường áy náy: “Xin lỗi xin lỗi.”

Đương nhiên giọng điệu đối phương không dễ chịu chút nào: “Hiện tại cậu nói xin lỗi có hữu dụng không? Cả tháng nay thế nào cũng không liên lạc được với cậu, kỳ hạn đến rồi nên tôi chủ động thuê người chuyển đồ của cậu ra ngoài, gửi nhờ hàng xóm đối diện ấy. Cậu tự trở về lấy đi, gửi người ta lâu quá cũng thấy ngại.”

Phương Trường kể nguyên nhân mình không liên lạc được, lại hết lòng xin lỗi rồi mới cúp điện thoại. 

Cầm điện thoại trên tay, Phương Trường vuốt cằm nghĩ xem bây giờ nên làm thế nào.

Đứng vậy một lúc lâu, mới ngẩng đầu đã bắt gặp người bên công ty bất động sản đối diện đang tò mò mà mà nhìn chằm chằm cậu.

Việc này thì không trách người ta được, thật sự nhất cử nhất động của Phương Trường quá kỳ quặc.

Giữa Đại Hàn mà trên người chỉ khoác một tấm áo mỏng manh, đã vậy còn lượn tới lượn lui một chỗ, gọi hết cuộc điện thoại này tới cuộc điện thoại khác.

Lạ mặt, quần áo không hợp thời tiết —— người xuyên không tới đây hả trời!?

Đối phương bị cậu bắt gặp, theo bản năng liền né tránh ánh mắt cậu.

Ngay sau đó, người đó dần bình tĩnh lại, dùng thái độ chuyên nghiệp mà ra tận nơi tiếp đón Phương Trường: “Tiên sinh, xin hỏi tôi có thể giúp được gì cho ngài?”

Ngay tức khắc, điểm chú ý của cậu tập trung hết vào tấm quảng cáo nhà ở sau lưng cô.

【 Địa thế vàng, biệt thự hai tầng, ban công toàn cảnh, nội thất sang trọng tinh tế, thủ tục nhanh, nhận nhà lẹ. 】

Phương Trường đưa danh thiếp của mình cho cô, xong lại nói ý muốn của mình: “Cô đừng nhìn tôi với ánh mắt kỳ lạ như vậy chứ, chỉ là gần đây tôi tăng ca liên tục nên ở lại luôn công ty, không có thời gian mang thêm quần áo thôi. Có điều đúng thật là tôi đang có chuyện cần cô giúp.”

“Anh nói đi.”

Phương Trường chỉ tay vào tấm quảng cáo kia: “Căn nhà này ở đâu vậy?”

“Anh muốn mua căn nhà này sao?” 

Phương Trường gật gật đầu.

Cô gái tiếp lời: “Căn nhà đó ở gần đây thôi, nội thất có sẵn, bố cục phong thủy đều ổn thỏa nếu không muốn nói là rất có lương tâm. Có điều giá tiền có hơi...”

Phương Trường trầm ổn gật đầu: “Vậy làm thế nào để liên hệ?”

“Anh muốn mua thật sao?”

Phương Trường: “Tôi phải xem qua đã.”

“Phương thức liên hệ có ghi ở dưới tấm quảng cáo kìa.”

Phương Trường nói cảm ơn với cô gái, xong việc liền gọi tới số điện thoại được ghi trên tấm quảng cáo.

Cậu mới xem qua phòng ở rồi quẹt thẻ mua luôn. 

Xong đủ loại thủ tục giấy tờ, Phương Trường nhanh chóng liên hệ với công ty vận chuyển để dời đồ đạc của cậu sang nhà mới.

Trong lúc Phương Trường vận chuyển đồ cũ sang nhà mới thì tình cờ gặp chủ nhà cũ đang tân trang cho phòng cưới của con trai. Thấy cậu về khuân đồ, đối phương vui vẻ cười vui vẻ với cậu.

Chờ tới lúc cậu sắp đi, chủ nhà mới ngượng ngùng đi tới: “Vừa nãy ngữ khí của tôi không tốt lắm, cũng chỉ vì tôi lo lắng quá thôi, đã vậy căn nhà này lại phải dùng gấp. Xin lỗi vì tôi đã tự tiện đụng vào đồ của cậu, rất xin lỗi nha.”

Phương Trường kiểm kê lại đồ đạc một lần nữa, lại gập người nói cám ơn với hàng xóm, xong xuôi giải thích với chủ nhà: “Tôi hiểu mà, cũng tại tôi bất cẩn quên mất ngày hẹn, một lần nữa xin lỗi ạ.”

Chủ nhà khách khí: “Cậu không ngại là tốt rồi. À khoan, cậu đã tìm được nhà mới chưa?”

Phương Trường gật đầu: “Tìm xong rồi, cảm tạ đã quan tâm ạ.”

Chủ nhà: “Cậu tìm nhà ở đâu vậy?”

“Ở khu Ngự Cảnh Loan đó ạ.”

“Ui trời, nhà ở khu đó không rẻ đâu nha!!!”

Phương Trường nghiêng người ra cửa, thuận miệng trả lời: “Vâng ạ...”

Tuy chủ nhà tự tiện đụng vào đồ đạc của cậu thật, nhưng không hề thiếu đi món nào, thậm chí những đồ dễ vỡ còn rất tri kỷ mà bọc giấy báo cho khỏi va đập.

Phương Trường hiểu chứ. Dù thế nào thì cậu cũng là người vi phạm giao ước trước, đúng là hành vi của chủ nhà rất tự tiện nhưng người ta đã xin lỗi rồi, đồ đạc cũng chẳng xây xước gì, có bất mãn nữa cũng không giận nổi.

Nhìn trang phục chủ nhà xem, trên tạp dề đủ loại vết bẩn lấm lem. Hẳn là đối phương đang rất vất vả, cất công trang trí phòng cưới cho con trai. Phỏng chừng việc tự tiện dọn đồ của cậu ra cũng do người ta quá sốt ruột, không chờ nổi nữa.

Yên tâm giao hết đồ đạc cho công ty vận chuyển, Phương Trường cảm khái quay đầu nhìn ngôi nhà mình sống bấy lâu nay. Tuy chỉ là đi thuê, nhưng thật sự cậu rất có tình cảm với nó. 

Dưới nền trời tuyết phiêu lãng, Phương Trường phất tay, coi như lời chào cuối cùng dành cho ngôi nhà này.

Chỗ tốt của ngôi nhà mới chính là nó ở gần công ty, rất tiện cho việc đi làm.

Chờ cho anh em trong công ty vận chuyển xong việc, Phương Trường tri kỉ đưa nước rồi cảm ơn, sau đó chào tạm biệt bọn họ. 

Cả một ngày mệt mỏi đến vậy nhưng Phương Trường chưa chịu nghỉ ngơi, cậu lại lặn lội một chuyến tới công ty xin boss đại nhân cho xin nghỉ.