Thấy một hàng bình luận "tiểu yêu tinh", đương nhiên Phương Trường cực kỳ bất mãn, thế nhưng liếc mắt thấy nguyên một hàng khen thưởng, cậu lại nín vào trong. Con người mà, ai cũng phải khuất phục trước tiền tài hết thôi.
【 Hệ thống thông báo: người xem "Cá nướng" khen thưởng "2000 nhuyễn muội tiền" 】
【 Hệ thống thông báo: người xem "Cưỡi heo" khen thưởng "Dược hồi sinh*2". 】
【 Hệ thống thông bán: người xem "Hồ lô" khen thưởng "Dược hồi nguyên đan*5". 】
【 Hệ thống thông báo: người xem "Không rời giường nổi" khen thưởng "Áo giáp phòng ngự mini".】
...
Sau khi Phương Trường thành công Trúc cơ, boss đại nhân trực tiếp tăng đẳng cấp thế giới livestream lên, mở ra thông đạo thương mại. Sau này, đồ vật được khen thưởng sẽ không bị lấy đi nhiều nữa, nếu Phương Trường không dùng cũng có thể qua thông đạo thương mại bán bớt. Ngay khi có thêm thông đạo, không chỉ cái đống súng laser kia có cách xử lý, mà cuối cùng thì cũng xuất hiện những món đồ có ích cho quá trình tu luyện của Phương Trường!
Bây giờ càng đa dạng đồ vật khen thưởng thì càng cơ lợi cho Phương Trường.
Câu nói ấy nói thế nào nhỉ? Khách hàng là Thượng đế.
Với trường hợp của cậu thì người xem là Thượng đế, đã là Thượng đế thì thích nói gì cũng được hết.
Sau một hồi lâu mới thấy người xem tỉnh táo lại mà bàn chuyện chính sự.
【 Streamer à, đây là nơi nào vậy? 】
【 Khu dân cư? 】
Phương Trường cũng không biết nữa.
Đột nhiên có dòng thông báo của hệ thống hiện lên, nhắc Phương Trường đây là tận thế.
Phương Trường nắm được tình hình, liền ngó nghiêng xung quanh. Có vẻ cậu đang ở phòng khách bên trong một biệt thự.
Biệt thự giăng kín rèm, nhưng rèm khá mỏng nên cũng dễ quan sát.
"Tôi vừa vào thế giới livestream đã ở phòng khách, chứng tỏ chỗ này không xa lạ gì, tôi đoán đây là "Nhà tôi"."
Dứt lời, Phương Trường quệt lớp bụi trên TV, lại chán nản than thở: "Có điều, nếu đã là nhà riêng sao có thể bẩn như thế này được, chắc là khu vực công cộng rồi."
Đương nhiên rồi, đã là tận thế còn phân biệt riêng chung sao?
Phương Trường tiến lên phía trược vài bước, xem ra xung quanh đây cũng không có dấu hiệu của người sống hoạt động, "Tất cả mọi thứ rất hoàn hảo, chỉ có chút bụi thôi, xem ra lúc rời đi người nhà này không hoảng loạn cho lắm......"
'Thùng thùng ——'.
Tiếng đập cửa vọng vào từ trên tầng hai xuống cắt ngang câu nói của Phương Trường.
Có mấy bình luận nhanh chóng xẹt qua:
【 Streamer! Rõ ràng nơi này có người đấy chứ! 】
【 Vớ vẩn, nếu có người thì phòng khách phải sạch, mà ở đây có thấy quét tước gì đâu? 】
【 Lầu trên quên đây là tận thế à? 】
Phương Trường: "À thì....Cũng có thể khi dời đi người ta quên đóng cửa thì sao?"
Cậu đi tới cầu thang, ghé tai vào tay vịn, phát hiện âm thanh gõ này rất có nhip điệu "Chắc là gió thổi thôi nhỉ?" Nói ra câu này, ngay cả cậu cũng không thể tin nổi.
Người xem bắt đầu hiếu kỳ.
【 Streamer lên xem đi, thử chút thôi? 】
【 Tôi cũng muốn biết trên đó có gì. Tiếng kia tôi thấy không phải tiếng gió đâu. 】
Phương Trường gãi cằm, cậu biết chứ, gió sao có thể tạo điệu nhịp nhàng như thế được. Nhưng nếu bây giờ tay không đi lên như thế này thì bị động lắm. Nhỡ may có điều gì bất thường tấn công....
Đầu Phương Trường nảy sóng, đột nhiên nhớ ra cái gì đó. Cậu nhanh chóng móc từ phòng livestream ra "Máy bay giám sát không người lái dạng côn trùng" được tặng ở mấy vị diện trước, lái vài vòng cho quen rồi nói: "Thôi được, để tôi thỏa mãn mọi người. Nhưng mà tôi sẽ lái nó lên thăm dò trước đã."
Trong hàng ngàn bình luận 【 6666 】, Phương Trường điều khiển máy bay không người lái lên tầng hai.
Trên lầu hai có cửa sổ, hơn nữa, cũng không có rèm nên sáng sủa hơn tầng một rất nhiều.
Cơ bản thì trên tầng hai có bốn phòng, hai mở hai đóng. Liếc qua hai phòng mở thì có vẻ đó là một thư phòng cùng phòng ngủ cho trẻ em.
Phương Trường lái máy bay qua phòng ngủ cho trẻ em trước, "Nhìn đồ chơi thì tôi đoán gia đình này có bé gái, nhưng vương vãi thế này, chắc hẳn lâu nay không đụng đến."
Dạo qua một vòng, Phương Trường lại điều khiển máy bay lách qua khe cửa sang căn phòng đang khóa cạnh phòng ngủ của cô bé.
Chẳng ngờ, cảnh tượng trong đó lại khiến tất cả đều phải đổ mồ hôi lạnh.
Căn phòng rất bừa bộn, tựa hồ trong đây đã từng trải qua một tình huống cực kỳ thảm khốc, chung quanh đều là máu, thậm chí còn có cả đốt tay, đốt chân người vương vãi trên sàn.
Đã vậy camera của máy bay còn chiếu thẳng vào một cái cẳng chân.
【 Tôi thấy tôi không ổn cho lắm. Nhưng mà tình huống này là sao vậy? Án gϊếŧ người sao ? ? 】
Phương Trường: "Không hẳn, tôi không ngửi thấy mùi xác phân hủy." Theo màu máu trên mặt đất, nếu đây là án mạng thì chắc hẳn thi thể phải thối rữa ra rồi.
Cậu nhận ra có gì đó không đúng lắm, bèn điều khiển máy bay lên cao hơn.
Đến bây giờ, toàn cảnh căn phòng mới lộ mồn một trước ống kính.
Vốn căn phòng này khá sáng sủa, nhưng giờ lại chỉ thấy điêu tàn. Trên giường hình như có một người phụ nữ đang bị trói, xem tư thế thì dường như cô ấy đang nhìn lên trần nhà suy tư. Đương nhiên, điều kiện tiên quyết là phải bỏ qua nửa khuôn mặt thối rữa cùng cẳng chân đứt lìa của cô ấy.
Thân thể của người phụ nữ rõ ràng đã bắt đầu thối rữa, nhưng cô ấy vẫn có thể chuyển động tròng mắt mà nhìn chằm chằm máy bay không người lái.
Cách đó không xa là thi thể mất đầu của một người đàn ông.
Còn tiếng động có quy luật mà Phương Trường nghe thấy là từ một bé gái đang máy móc gõ cửa.
Chỉ cần có người tạo tiếng động hơi lớn một chút, dù có ở nơi đâu thì cô bé kia cũng biết mà bắt đầu gõ cửa.
Bé gái gõ liên tục, thỉnh thoảng còn lấy móng tay xám đen của mình cào cào, tạo nên âm thanh không mấy dễ chịu.
Từ ngày xem livestream của Phương Trường, tâm lý của người xem đã vững vàng hơn, lại bắt đầu thảo luận:
【... ? ? *Cương thi? 】
【 Sức phá hoại này không giống. Tôi đoán đây là **zombie!! 】
【 Đúng đúng, mọi người nhìn xem, tren mặt bé gái có dấu răng kìa. 】
【 Trên cổ tay cũng có. 】
【 Theo như những tiểu thuyết tôi đọc thì hẳn là người đàn ông kia hóa zombie trước rồi quay sang cắn vợ mình. Cô vợ biết trước liền tự trói mình lại để bảo vệ con, nhưng chẳng ngờ, cuối cùng bé gái vẫn ..... 】
Vết cắn? Truyền nhiễm?
Phương Trường hít vào một ngụm khí lạnh, điều khiển máy bay ra ngoài thăm dò.
Khu biệt thự này có vẻ khá cao cấp, tựa hồ là ở vùng ngoại thành không quá đông đúc.
Đã vắng vẻ như vậy nhưng đếm xung quanh cũng phải có hàng trăm con zombie lảng vảng quanh đây.
Phương Trường điều khiển máy bay quay về mà không thốt nên lời. Ăn ngay nói thật thì cậu muốn về nhà lắm rồi, đến giờ thoát phòng livestream chưa vậy? Có thể cho cậu offline luôn không!!?
Hôm qua, sau khi thành công Trúc cơ, Phương Trường đã gọi ngay cho boss đại nhân.
"Boss đại nhân, tôi Trúc cơ thành công rồi."
"Ừ, vậy chuẩn bị livestream?"
Phương Trường: "Vâng."
Lệ Minh Viễn: "Nếu đã Trúc cơ thành công, vậy tôi nâng đẳng cấp thế giới lên được không? Tiện mở luôn thông đạo thương mại cho cậu mua bán đan dược? Nhưng mà lúc livestream sẽ có chút phiền toái đấy."
Phương Trường: "Vâng, tôi sẽ cố gắng."
"Ừ."
Phương Trường:...
Cho nên, tình huống mà boss đại nhân nói "có chút phiền toái" là đây sao?
Đây là thế giới zombie đấy. Đã là tận thế thì có thể chọn cách diệt vong nào nhân từ hơn không? Kiểu như núi lửa, sóng thần... hay thứ gì đó đại loại như thế cũng được mà? Sao nhất thiết phải là zombie?
Đúng là sau khi trở về từ Quang Minh đại lục thì cậu có gan hơn đôi chút, nhưng cũng chỉ là chút thôi, chưa đến mức muốn thành kẻ địch của cả thế giới đâu.
Thứ zombie này đâu có đùa được, bị cắn một phát thì coi như toi.
Nhìn cái mức độ bụi bặm này thì tận thế bắt đầu được mấy tháng rồi. Con người tiến hóa được thì zombie cũng tiến hóa được, hơn thế còn tiến hóa rất nhanh. Thử nghĩ mà xem, bây giờ chúng nó có thể mạnh đến cỡ nào cơ chứ !!?
Chưa nói đến Phương Trường, kể cả ném con quái đầu cá chúa vào đây thì cũng bị chiến thuật biển người của zombie đè bẹp thôi, thậm chí còn chẳng đủ nhét kẽ răng nữa là.
Phương Trường mới Trúc cơ, ngay cả mấy thuật gà mờ như ngự kiếm cũng chưa học, nhiều lắm chỉ biết mấy phép thuật đơn giản.
Bỗng dưng có khen thưởng lên an ủi cậu.
【 Hệ thống thông báo: người xem "Dư Quang Vinh" khen thưởng "4000000 nhuyễn muội tiền". 】
Vị thổ hào quen thuộc của chúng ta đã xuất hiện !!!
Sau đó, thổ hào liền vào việc 【 Streamer, cậu nhìn cái hộc tủ kia đi, hình như có tờ giấy thì phải. 】
Đại lão yêu cầu thì nhất định phải tận lực đáp ứng. Phương Trường điều khiển máy bay không người lái đến chỗ hộc tủ. Tờ giấy lít nha lít nhít chữ nhưng cực kỳ nham nhở. Hình như là một lá thư, trên đó viết ——
Ngọc Phượng, thân gửi em gái của chị!
Em gái, thời điểm em thấy phong thư này thì đừng vào phòng ngủ mà hãy đem baby đi ngay. Điện thoại của chị không có tín hiệu, chẳng thể gọi cho em nên đành viết hết những điều muốn nói qua tờ giấy này. Em ơi, bây giờ người chị càng ngày càng lạnh, ý thức cũng chẳng thể rõ ràng nữa rồi, thậm chí còn suýt không khống chế nổi mà cắn baby. Vậy nên cũng chỉ đành tự trói mình lại, như thế mới có thể bảo vệ baby an toàn. Trong két sắt có một ít trang sức của chị, mật mã là 325831. Chị tặng hết cho em, chỉ cầu xin em trong thời điểm khó khăn nhất thì ngàn vạn lần đừng bỏ mặc baby, coi như nể cái đống trang sức này mà đừng bỏ con bé lại.
Chắc hẳn bên ngoài bây giờ cũng rối loạn lắm, nhưng chị không dám nghĩ đến việc một bé con không có người lớn bên cạnh sẽ sống sót trong hoàn cảnh này thế nào, nên đành cậy em. Chị sắp thành quái vật, chị rất sợ chết, nhưng chị càng sợ sau này sẽ không ai thay mình cản gió cản mưa cho con. Chị cầu xin em đấy, chị không đòi hỏi em phải cho con bé ăn ngon uống ngọt, chỉ cầu em không nhẫn tâm vứt con bé đi, em ăn gì thì cho con bé nếm chút thôi cũng được. Đây là lời thỉnh cầu đầu tiên và cũng như cuối cùng của một người chị đang hấp hối gửi đến em. Một ngày nào đó, xin em hãy thay chị nói với baby rằng: "Mẹ yêu con, mãi mãi yêu con".....
Sau đó, trên lá thư chỉ lặp lại dòng chữ: "Mẹ yêu con...." . Dòng chữ càng ngày càng hỗn loạn, cuối cùng chỉ còn lại vài nét bút ngang dọc.
Tờ giấy nhàu nát, một vài chỗ mực còn bị lem do mồ hôi. Có vẻ trong cơn đau đớn, cô gái vẫn chống chọi để viết nốt tâm thư như viết lên một hi vọng mong manh, chờ cho người em gái đến tìm.
Phương Trường cay cay nơi sống mũi.
Trên đạn mạc cũng chỉ toàn tiếng khóc.
Phương Trường sang phòng bên cạnh, thấy két sắt vẫn còn nguyên, căn bản không có người đụng tay và chẳng có ai đến nơi này.
Người mẹ ấy dùng chính hi vọng cuối cùng chờ em gái tới bảo vệ con mình, nhưng chẳng ngờ, em gái không tới được, mà chính con gái cũng bị cô cắn để rồi biến thành zombie.
Đến chiều, dường như tiếng zombie rít gào ngày càng điên cuồng. Trong này Phương Trường vùi người vào ghế sofa cũ hỏng, lẳng lẳng nhìn bức thư kia.
Trong không gian chỉ còn tiếng bé gái cào cửa cùng tiếng súng nổ lúc gần lúc xa.
?????
Cuối cùng Phương Trường mới giật mình vì tiếng súng, nhanh chóng bật dậy nhét hết đồ vào phòng livestream. Phòng vừa nâng cấp nên có thể nhét rất nhiều đồ từ bên ngoài vào.
Một giây sau, có chiếc xe được trang bị vũ trang đến tận chân răng vọt thẳng vào phòng khách.
Đầu xe còn có một con zombie mặc áo ngủ hoạt hình đang đu bám.
Bị đánh văng ra, con zombie loạng chà loạng choạng bò dậy. Nhưng nó không tấn công cái xe kia nữa mà trực tiếp đánh tới chỗ Phương Trường!!!
Đương nhiên rồi, chờ đến bao giờ mới nhai được người trong xe kia, ai cũng thích bánh bóc sẵn hơn mà.
Người trong xe chẳng ngờ trong phòng vẫn còn người, tất cả đều kinh hãi, một người trong số họ còn định xông ra ứng cứu.
Đột nhiên, trong phòng xuất hiện một tia chớp đốt cháy zombie, nó còn chưa kịp động vào Phương Trường thì đã gục xuống ngay trước mắt cậu.
Người trong xe kinh hãi: "Dị năng giả hệ lôi !!"
Phương Trường cũng đang rất bàng hoàng không kém mấy người kia, cậu giơ bàn tay trắng ngọc của mình lên ngắm nghía, nghĩ thầm: "Mình học thứ phép thuật này từ bao giờ vậy??"
Trong đạn mạc, người xem cũng đang rất ngỡ ngàng: 【 Tiểu yêu tinh nhà mình có thể điều khiển sấm chớp từ bao giờ vậy? Mà tu yêu thuật cũng có thể điều khiển được sấm chớp sao? Online chờ, rất gấp. 】
---------------------------------------------------------
Tối rồi nên mình mời mọi người đến tiết mục phổ cập khoa học của mình nhé =)))
Hôm nay chúng ta sẽ phân biệt *CƯƠNG THI và ZOMBIE:
* CƯƠNG THI: được sử dụng để chỉ những xác chết biết đi - một thể loại ma quỷ thường thấy trong các bộ phim điện ảnh bắt nguồn từ Trung Quốc, gần giống như Zombie của phương Tây nhưng cương thi đậm chất Á Đông hơn. Thường thì cương thi sẽ mặc Quan phụᴄ triều Thanh dáng thẳng ᴠà rộng, màu хanh đen ѕẫm, ᴄộng thêm ᴄhiếᴄ nón đỏ với bùa vàng trên đầu. Cương thi nó là xác chết bị nhập hồn để hoạt động, không phải tác động từ cắn hay xé như zombie. Nó như dị nè mấy pà:
À thì hôm nay xíu xiu lương tâm còn sót lại của mình trỗi dậy nên lấy ảnh cute zậy thôi.
**ZOMBIE: nguyên tác là "tang thi" nên mình edit luôn thành zombie tại "tang thi" chỉ là cách người Trung Quốc gọi zombie thôi. Zombie thì chúng ta quá quen thuộc rồi ha? Khỏi trích ảnh :))
=> Hai khái niệm này na ná nhau nên mới có đoạn người xem nhầm lẫn ở trên:
"【... ? ? *Cương thi? 】
【 Không giống. Tôi đoán đây là **zombie!! 】"