Sức mạnh cùng tốc độ của zombie cấp bốn là thứ chúng ta không thể đùa. Chính thế, nó không nhất thiết phải đi nhiều mới có cái ăn, chỉ cần ở yên một chỗ là có đồ ăn dâng đến tận miệng rồi.
Chiếc xe buýt rơi xuống đất tạo thành một cái hố lớn, theo quán tính văng thêm mấy mét rồi nổ tung, tia lửa văng tung tóe.
Khu vực ấy cách xe Phương Trường khoảng bảy, tám trăm mét mà bọn họ vẫn cảm nhận được dư chấn của vụ nổ cùng tiếng rầm rầm từ bước chân zombie.
Zombie cấp bốn chạy cực nhanh, cái xe việt dã cơ hồ kia cũng đạp chân ga đến hết mức có thể rồi mà nó vẫn theo kịp. Ngay cả động cơ xe bắt đầu có dấu hiệu hỏng hóc, âm thanh vang lên lạnh cà lạch cạch cũng chỉ kéo khoảng cách với zombie xa hơn chút. Căn bản không thoát nổi.
Tôn Lôi ngồi ở chỗ tài xế ngồi, thần kinh căng lên như dây đàn, cô lái xe mà tay nắm vô lăng chặt đến mức nổi rõ khớp trắng, cứ tiếp tục thế này thì mấy người bọn họ cũng lâm vào tình cảnh nguy hiểm không kém gì bên kia mất thôi.
Nhưng nếu lơ đãng hay giảm tốc độ đi chút thôi thì cả hai tiểu đội đều đồng quy vu tận.
Trong tình hình đường xá thế này, việc phóng nhanh đâu phải là dễ. Nếu quá nhanh, nhỡ may có vật cản giữa đường thì né không kịp, hơn nữa cũng dễ chết máy.
Nhanh không được, chậm cũng không xong. Tình hình hiện tại cực kỳ tiến thoái lưỡng nan.
Mấy người đội viên trong tiểu đội của Tôn Lôi căng thẳng như đang lâm đại địch.
May thay, một người trong đó cuối cùng cũng phát hiện ra điều mà Phương Trường gợi ý: "Lốp sau chiếc xe ấy có băng!! Có người dùng băng làm chậm sự di chuyển của zombie rồi!!"
Tôn Lôi liếc mắt nhìn Phương Trường, bây giờ cô đã hiểu ý tứ của cậu ta: "Có dị năng giả bị nó nhắm tới?"
"Là tiểu đội Đồng Phong."
Phương Trường tò mò: "Cậu Đồng Phong đó là dị năng giả hệ băng sao!?"
Một người da đen cường tráng đằng sau lên tiếng: "Đồng Phong là dị năng giả hệ "nước" biến dị, còn gọi là băng đấy. Cậu ta là dị năng giả cấp 3 cơ. Hơn nữa, đây là con đường do chính bọn họ khai thông."
Phương Trường gật đầu, sau đó cố định lại thân thể rồi nhắm mắt tĩnh tâm, cố gắng dùng thần thức thử thăm dò hai khối khí tức sau lưng.
Đây là lần thứ hai cậu thử dùng thần thức. Thần thức gần như có thể thay thế cho đôi mắt của cậu, giúp cảm nhận sự vật rõ ràng hơn, thậm chí biết được những thứ con người không thể thấy.
Vạn vật trên thế giới này đều có khí tức riêng. Tôn Lôi, những người ngồi ghế sau, hoa cỏ ven đường, zombie..... khí tức của mỗi người đều có màu sắc cũng như độ mạnh yếu khác nhau. Khối khí tức gần nhất mà Phương Trường cảm nhận được có màu trắng, hình như là của Đồng Phong.
Còn khối khí tức đen mù mịt, đã thế còn theo sát hai chiếc xe chắc chắn là của zombie cấp bốn kia.
Nếu coi khối khí tức màu trắng lớn bằng chiếc xe buýt đưa đón học sinh thì năng lượng màu đen phải ngang với container. Chênh lệch giữa hai người không hề nhỏ, kể cả chiến đấu vào thời điểm Đồng Phong có lượng dị năng mạnh nhất thì cũng khó có thể chiến thắng, huống chi còn đang bị thương. Nhìn khối khí tức màu trắng kia không ổn định kia là Phương Trường biết Đồng Phong bị thương khá nặng, không biết sẽ trụ được đến khi nào.
Hơn nữa, có vẻ khí tức tỏa ra từ trên người con zombie này đang cố gắng lấn át khí tức của Đồng Phong, chỉ có điều hai người vẫn cách nhau một khoảng nên chưa tổn hại là bao.
Tinh thần Tôn Lôi căng như dây đàn, liếc sang lại thấy cư nhiên trong thời khắc mấy chốt này mà Phương Trường đang nhắm mắt. Cô đang không hiểu tại sao thì Phương Trường đột nhiên mở mắt ra, hét lớn với vẻ mặt nghiêm túc: "Dừng xe!"
Đương nhiên, trong thời khắc khẩn cấp như vậy sao Tôn Lôi có thể nghe lời Phương Trường mà dừng xe cơ chứ. Cô nhanh chóng bẻ lái, tránh chướng ngại vật giữa đường, chân đạp ly hợp cũng chưa bao giờ thả lỏng.
Việc Tôn Lôi không nghe cũng là điều trong dự liệu của Phương Trường. Cậu cùng bọn họ mới quen nhau chưa đầy một tiếng đồng hồ mà đã cho cậu vào ghế phó lái là nể mặt lắm rồi, sao có thể đồng ý cả việc tín nhiệm phối hợp hành động với người lạ cơ chứ.
Vậy nên sau khi cân nhắc kĩ càng, Phương Trường quyết định tiến hành kế hoạch B. Cậu dựt phắt dây an toàn ra rồi mở cửa sổ, hai tay bám lấy nóc xe, trực tiếp đu lên đó.
Tuy Tôn Lôi không nghe lời Phương Trường nhưng vẫn rất tôn trọng cậu, thấy cậu mở cửa sổ liền lên tiếng hỏi: "Sao vậy?"
Cô vừa dứt lời thì Phương Trường cũng thành công nhảy được lên nóc xe.
Thời khắc mấu chốt mà Phương Trường toàn làm ra mấy hành động kì lạ khiến ai cũng khó hiểu. Rốt cục mục đích của người này là gì!?
Việc nhảy lên nóc xe khá đơn giản nhưng việc giữ thăng bằng khi Tôn Lôi đang phóng tốc độ cao lại không dễ như Phương Trường nghĩ.
Chưa kịp giữ vững người thì gió đã tạt cho một mồm cát. Sự thực chẳng hề tiêu sái như Phương Trường nghĩ, nhưng cũng vì thế mà cậu cũng tỉnh táo hơn đôi chút. Phương Trường nhanh chóng nửa ngồi nửa quỳ trên xe, tay phải nắm hờ khe hở cửa sổ cố định người rồi ngẩng đầu nhìn trời.
Vừa vận thần thức, Phương Trường đột nhiên cảm nhận được một luồng khí tức tương tự con zombie kia đang nhanh chóng di chuyển về phía này !!!
Tốc độ của luồng khí tức này vượt xa con zombie kia !!! Mà trên mặt đất không thể nào có tốc độ kinh hoàng như vậy nên chắc chắn nó di chuyển trên trời.
Thời điểm tang thi bạo phát mạnh mẽ nhất, hết thảy ngành công nghiệp của con người gần như rơi vào trạng thái tê liệt. Chính vì thế mà lại cho trái đất có thời gian thở lấy hơi. Các loại thực vật biến dị phát triển mạnh mẽ, bò lổn nhổn trên đường lớn, ngay cả bầu trời cũng chuyển từ màu đỏ tía sang màu xanh xám nhờn nhợt. Và động vật cũng không nằm ngoài quy luật đó.
Quả nhiên đúng như Phương Trường dự đoán, từ đường chân trời có một đám đen phóng như chớp về hướng này, càng đến gần càng ớn.
Không chỉ tiểu đội Tôn Lôi quan sát hành động kì lạ của Phương Trường, người trên xe việt dã kia cũng chú ý đến.
Tất cả nhìn theo hướng Phương Trường ra hiệu, thấy có điều gì đó bất thường. Mấy giây sau, đám đen càng ngày càng gần, bọn họ mới kinh hãi nhận ra: "Là thú biến dị!!!"
Phương Trường khóa cửa xe, thủ sẵn tư thế chiến đấu.
Bây giờ trong phần bình luận cũng đã rối như tơ vò.
【 Thoạt nhìn nó cũng không nhỏ đâu, mà cậu mới Trúc cơ thôi đó. Đối phó nổi không? 】
【 Khoảng bốn, năm mét? 】
【 Con chim to khoảng bốn, năm mét.... Rồi ăn có ngon không? 】
【 Chưa bao giờ thấy con chim to như vậy luôn! 】
【 Hệ thống thông báo, người xem "Đại sư phụ hung ác" khen thưởng "Áo càn khôn" 】
【 Hệ thống thông báo, người xem "Một là vào hai là chết !!" khen thưởng "Phương nguyên ảo ảnh" 】
【 Tặng cho streamer cái áo càn khôn Nhị sư phụ nhà ta tự luyện đó, nó có thể hóa con rối cứu mạng cậu trong thời khắc nguy cấp.】
【 Tôi tặng streamer bí tịch ảo cảnh nhé, khi nào cậu thấy tình huống không ổn thì mở nó, thả ảo cảnh ra rồi rời phòng livestream ngay. Ảo cảnh sẽ bù đắp những điều không hợp lý về cậu cho người ở thế giới cậu đang livestream. Yên tâm nhé, dùng nó không phạm luật đâu. 】
Phương Trường: "Cảm tạ mọi người, tôi hứa sẽ không liều mạng nữa đâu, sẽ lấy an toàn làm tiêu chí sống."
【 Người xem lâu năm hoàn toàn không tin vào mấy lời này.】
【 +1 】
Phương Trường cười khổ: "Ơ kìa, mọi người phải tin tôi chứ, tôi cũng sợ chết mà !!?"
Mới buôn mấy câu với đạn mạc mà con chim khổng lồ kia đã đến gần.
Từ trên không trung nhìn xuống, Phương Trường chẳng khác nào ngọn cờ ra sức vẫy gió mà hét, "Ta dễ bắt lắm, đến bắt ta đi!!!"
Đương nhiên, chim lớn cứ thế mà lao thẳng xuống Phương Trường.
Tôn Lôi kinh hoàng, cô hét lớn: "Mau trở lại !!! Dị năng giả và tinh hạch của zombie cao cấp là mồi dụ hấp dẫn nhất đối với thú biến dị đấy. Anh điên rồi !!!!"
Đôi mắt Phương Trường nhìn chằm chằm con chim, tay trái sờ eo rút ra một thanh kiếm laser, đẩy năng lượng laser lên mức nhỏ nhất rồi nắm chặt trong tay.
Con chim biến dị kia quả thực lớn đến thái quá, ước chừng như đạn mạc nói, tầm bốn, năm mét. Toàn cơ thể nó được bao phủ bởi bộ lông xám đen, chỉ có mỏ chim là màu vàng tươi. Nó liệng mấy vòng, Phương Trường để ý thấy có mảng lông trắng giữa đám lông xam xám đó.
Chim sáo khổng lồ hung hăng lao thẳng về phía Phương Trường, nhếch mỏ thở ra hơi thở cực kỳ tanh tưởi. Khi nó há mỏi, Phương Trường tinh mắt liếc được trong miệng nó đầy răng nanh vương máu mọc lít nha lít nhít, giữa mấy khe hở còn mắc thịt vụn.
Phần thịt này rốt cục là thịt người, thịt zombie hay thịt mấy con chim khác thì Phương Trường không rõ.
Cậu không nhúc nhích, tựa hồ như sợ đến choáng váng mà không biết phải làm sao, cứ để kệ cho nó lao tới.
Trong xe việt dã, một người trẻ tuổi đầu trọc đeo kính cuối cùng cũng không nhịn nổi nữa, cậu ta cố gắng chống chọi với cảm giác khó chịu vì bị gió tạt mà vươn người ra. Cậu thanh niên ấy vươn tay ngưng tụ băng, băng vừa thành hình đã ném thẳng về phía con chim sáo kia.
Phương Trường vẫn không hề nhúc nhích, âm thầm tính toán tốc độ cùng khoảng cách của con chim sáo kia. Mắt thấy móng vuốt nó sắp quặp được bả vai, Phương Trường chuẩn bị đâm thẳng kiếm laser vào bụng chim sáo – chỗ hiểm của mọi loài chim.
Chẳng ngờ, khi sắp đâm được thì có thứ gì đó từ sau lưng xé gió bay tới.
Sợ xuất hiện biến cố bất ngờ, Phương Trường không chờ thời cơ tốt nhất nữa, chỉnh laser đến cường độ lớn rất rồi đâm phát kiếm thứ nhất vào bụng nó. Không dừng lại, cậu nhanh tay rút kiếm chặt thẳng vào phía vuốt phải của chim sáo.
Nếu hai nhát kiếm này mà được thực hiện trong thời cơ tốt nhất thì hoàn toàn có thể phá nát nội tạng cùng móng vuốt của chim sáo.
Chẳng ngờ.....
Quá sớm để xuống tay và con chim hoàn toàn có khả năng né đòn.
Nhưng do con chim đang quá chú ý đến những mũi băng bay đến nên vẫn hứng trọn hai nhát chém của Phương Trường.
Nhát chém này quả thực rất sâu, nhưng không trúng chỗ hiểm nên hầu như nó không có tổn hại. Chim sáo tức giận hót vang, lập tức bay lên cao. Phương Trường vung kiếm tiếp, tiếc rằng lần này chỉ tước mất vài sợi lông cứng như thép của nó.
Cậu thanh niên vừa phóng băng kia che ngực đầy đau đớn, tuy cậu không thấy rõ tình hình phía bên Phương Trường nhưng cơ bản cũng đoán được mình vô tình làm việc vô bổ rồi. Bây giờ hối hận cũng đã muộn.