Phòng Livestream Cá Mắm

Chương 59: Hồ.



Phương Trường quay đầu, thấy người đàn ông kia đi thẳng tới một khu nhà có treo tấm biển "Ký gửi".

Nghe đâu khu Ký gửi này giống như chợ đen, có thể buôn bán, trao đổi những vật tư mà các đội ra ngoài thu được. Hơn nữa, hầu như khu này trao đổi toàn những vật có giá trị cao nên cửa nào cũng cử cảnh vệ trông coi cực kỳ nghiêm ngặt, ra vào đều phải chứng minh thân phận. Đại đa số người bình thường đều không thể vào trong, thế là dù tò mò đến mức nào thì mọi người cũng không dám tiếp tục hóng hớt nữa, tiếp tục làm công việc của mình. Dù sao thì hóng hớt cũng không quan trọng bằng cơm ăn áo mặc ngày thường.

Phương Trường cũng chẳng nghĩ nhiều, chắc tại cậu đứng giữa đường nên anh ta mới chú ý đến. Thấy mọi người tản ra, Phương Trường cũng xoay người đi làm chính sự.

Còn người đàn ông kia thấy người xung quanh rốt cuộc đã giảm bớt, thế là hắn ta giơ tay cọ ngón cái với ngón trỏ lại với nhau. Không ngờ, giữa hai ngón tay bùng lên một tia điện nhỏ màu đỏ tím rất đẹp, nhưng đến nhanh thì đi cũng nhanh, bùng lên rồi chợt tắt. Không ai có thể nhận ra sự kỳ lạ ấy.

Phương Trường nhanh chóng vào khu an toàn, sau đó vừa đi vừa tán gẫu với độc giả.

Đột nhiên có bình luận cực kỳ gây sự chú ý.

【 Streamer, cậu có thể tùy ý chọn một tinh hạch bày lên thương thành bán được không? Qua camera chỉ thấy được màu sắc, chưa biết tác dụng của nó như nào nên tôi muốn mua về nghiên cứu... 】

Phương Trường thoải mái đồng ý, lấy luôn một tinh hạch Tôn Lôi đưa rồi chuyển nó đến thương thành.

Vừa chuyển lên đã có thông báo giao dịch thành công cùng một bình luận.

【 Cảm ơn streamer nhé. 】

Phương Trường cười cười "Không cần khách khí như thế đâu."

Diện tích khu an toàn không nhỏ, Phương Trường cứ đi lung tung, mãi đến cuối mới thấy một cái hồ rộng bạt ngàn.

Trước mắt thì zombie chưa thể hoạt động dưới nước, nên đào sông làm lớp phòng ngự cũng là một cách thông minh. Vừa đảm bảo an toàn, vừa tiết kiệm thời gian đi tìm chuyên gia nghiên cứu thực địa xây phòng ngự, hơn nữa còn có thể dẫn chút nước về sinh hoạt, dự phòng cho hạn hán có thể kéo đến bất cứ lúc nào.

Thế nhưng, trong cái lợi cũng có mặt hại. Lỗ hổng lớn nhất chính là xây tường phòng ngự không quá chắc chắn, thực sự chưa đạt đến mức an toàn tối ưu.

Với lại, trước mắt đúng là zombie chưa thể hoạt động dưới nước thật đấy, nhưng biết đâu sau này lại có thể thì sao. Nhân loại tiến hóa thì zombie cũng tiến hóa, có khi chúng nó còn tiến hóa nhanh hơn con người, việc này chẳng ai nói chắc được. Có lẽ đây là kế sách tạm thời mà lãnh đạo khu an toàn tính thôi, tạm thời dựa vào thiên nhiên bảo vệ trước đã, sau này hoàn toàn xây xong rồi mới suy nghĩ tới vấn đề này. Nhưng để càng lâu, an toàn phía này càng khó được bảo đảm.

Sự bất an này khiến cho một số người có thực lực cũng như quyền lực không muốn ở ven hồ, vậy nên chỉ những người bần cùng nhất, người neo đơn hay mấy kẻ ăn chơi trác táng không được việc gì... phải phó mặc phận mình cho đời, để rồi sống leo lắt cho qua ngày trong cảnh nguy hiểm rình rập ấy.

Đương nhiên, khu nhà này vừa cũ nát, vừa bẩn thỉu, trên mặt đất toàn là rác thải, chính xác xác là một khu ổ chuột.

Phương Trường một thân một mình đi tới nơi này đã thu hút sự chú ý của vài nhóm người, họ bảo nhau mon men lại gần.

【 Streamer, người phía sau đang chiếu gương soi quần áo của cậu kìa, ngốc thật đấy !!! 23333 】

【 Nói thật nhé, cả chục năm nay rồi tôi chưa thấy ai bám đuôi mà vụng về như vậy luôn đấy. 】

【 Giấu cũng không nên thân nữa. 】

Phương Trường vừa quay đầu đã thấy mấy người kia giả bộ ngó lơ sang chỗ khác.

Một người trong đó còn kéo tay người bên cạnh, làm ra bộ dáng thân thiện tán gẫu với người qua đường.

"Ài, mấy cái người này càng núp càng lộ, thật sự muốn không chú ý cũng không được."

Gần nhất với Phương Trường là người đàn ông đầu trọc xăm kín mình, mặt mũi cũng cực kỳ dữ tợn, gã ta nguýt dài với cậu trai bên cạnh, lại tiếp tục liếc trộm Phương Trường.

Cậu trai bị gã ta túm lấy ăn mặc rất bảnh bao, cũng không biết lấy mỹ phẩm từ đâu ra mà cố tình vẽ cho mình nhợt nhạt đi, còn vẽ cả eyeliner. Cậu trai bị gã to con kia túm lấy cũng không đẩy ra, chỉ cúi đầu: "Không cần nhiều, chỉ cần cho một bao ngô nhỏ là được."

Phương Trường đang chán không có việc gì làm, cuồng hết cả chân tay thì mấy người này lại tự tìm tới. Có chuyện để làm nóng người rồi. Phương Trường chắp tay lại gần gã to béo kia, vỗ vai: "Xin chào người anh em."

Cậu trai kia thấy Phương Trường lại gần liền giật mình: "Hai...Hai người sao? Chí ít cũng phải nửa cân, mà tôi không có đủ đâu."

Gã to con thấy mình bị bại lộ, liền đẩy cậu trai kia ra, hét lớn gọi đồng bọn xông tới.

Vậy là Phương Trường cùng cậu ta kia bị bao vây.

Cậu trai kia sợ đến mức nói lắp luôn: "... Không... Đừng! Trời ạ, nhiều người như vậy làm tôi sợ đấy!" Dứt lời, cậu ta đẩy nhẹ Phương Trường một phát: "Không phải mấy anh hứng thú với người này sao? Tối nay, nếu mấy anh...chơi hắn thì cứ việc vào phòng tôi. Tôi...tôi sẽ ngủ ở ngoài, tuyệt đối không vào quấy rầy mọi người đâu."

Ánh mắt tất cả mọi người đổ dồn vào cậu kia.

"Được đấy nhỉ, thôi, lăn vào nhà đi, vụ này không liên quan đến mày nữa. Nhưng tối nay lão tử lại tới tìm mày tính sổ đấy nhé ! Không giáo huấn là không nên người mà!!"

Cậu trai liền cười cười ám muội với gã vừa lên tiếng, nán lại nháy mắt thêm cái nữa mới chịu "lăn" đi.

Thẳng nam như sắt như thép Phương Trường ngao ngán nhìn bọn họ liếc mắt đưa tình lẫn nhau. Quá mất thì giờ !!!

Tuy trong nhà có em gái là hủ nữ thật đấy, nhưng không có nghĩa Phương Trường đã tiếp xúc với lĩnh vực này, chỉ biết sơ sơ qua thôi. Mà bây giờ cậu không quan tâm vấn đề ấy lắm, chỉ tập trung nghĩ sao nhanh nhanh xử lý lũ này.

Không kiên trì nổi nữa !!

Nhìn thấy Phương Trượng bị đàn em nhà nhà mình bao vây kín mít, gã trọc dẫn đầu kia tưởng cậu không thoát nổi, thế là gân cổ lên mà hét: "Vẫn mang khẩu trang? Biết điều thì cởi ra đi. Nhìn cái thân thể mảnh mai ngọt nước này, chắc bị vị dị năng giả nào đó ngán rồi ném đi chứ gì? Thôi được rồi, giao đồ đáng giá trên người ra đây, đại ca Long Thất tao còn bảo đàn em nhẹ nhàng với mày một chút."

Trải qua vụ Lưu Hiểu Hàn bị bắt cóc, Phương Trường cũng chẳng thèm để bụng mấy lời đe dọa vớ vẩn này nữa. Với thực lực bây giờ thì đám lưu manh này cũng không đủ gãi ngứa cho cậu. Mấy lời đe dọa này có là gì, nội dung lặp đi lặp lại, đi đâu cũng nghe, chẳng chịu sáng tạo gì cả.

Mấy lời đe dọa này như kiểu có đứa trẻ một tuổi vừa mút kẹo vừa dọa muốn gϊếŧ người ấy. Muốn sợ cũng sợ không nổi. Vậy nên cậu dồn hết tập trung suy nghĩ xem đối phó với bọn lưu manh này thế nào cho hiệu quả.

Dùng vũ lực răn đe cũng được đấy, nhưng đối với mấy con tép riu này thì Phương Trường hơi lười ra tay.

Nếu có đánh thật, nhỡ may ra tay mạnh quá, đến mức chết người thì phiền lắm. Nhẹ quá thì không thấm.

Quá khó để chọn.

Suy đi tính lại nửa ngày, cuối cùng Phương Trường thấy cậu vẫn nên dùng "dị năng" thì hơn. Nói là làm, ngay lập tức, Phương Trường ngoắc tay, bắn ra một tia sét giáng thẳng xuống nóc nhà gần nhất.

Cậu tưởng rằng sấm sét sẽ thiêu rụi một vùng lớn nhưng chẳng ngờ...

Hiệu quả quá nhỏ so với lần trước, vang thì vẫn vang nhưng uy lực giảm đi rất nhiều.

Nhìn mái nhà cháy đen, Phương Trường nhíu mày. Kỳ lạ, tại sao không như cậu mong đợi?

Cho dù không như Phương Trường mong muốn nhưng nó cũng thừa sức dọa bọn lưu manh kia.

Long Thất còn sợ đến mức hai chân nhũn ra, khuỵu gối quỳ phịch xuống đất.

Nhìn bọn họ lưu manh thế thôi nhưng cũng chỉ bắt nạt thường dân, ngay cả zombie phổ thông còn đánh không lại thì sao dám cả gan đụng đến dị năng giả trong truyền thuyết cơ chứ!!? Đương nhiên không dám, cho tiền cũng không dám !!!

Hiện tại Long Thất chỉ muốn nằm vật ra đây khóc. Sao vị dị năng giả này không ra bài theo lẽ thường như vậy cơ chứ !!

Gã biết tất cả các dị năng giả ở khu an toàn Châu Khánh này, tin chắc đây chỉ là thường dân nên mới dám bắt nạt. Chẳng ngờ....

Với lại, coi như có là dị năng giả mới tới – một người có địa vị cao như vậy sao lại tới khu ổ chuột dạo chơi cơ chứ!!?

Long Thất quát đàn em rồi cả bọn cùng cúi người: ""Mấy người chúng tôi mắt mù, mong ngài lượng thứ."

Phương Trường nói thẳng vào trọng điểm: "Giúp tôi làm mấy chuyện rồi tôi bỏ qua cho."

Long đầu trọc như được ban ân, gã mừng rỡ nói: "Dạ, ngài cứ giao đi ạ."

"Tôi đến chính là muốn quan tâm đến việc kiếm cơm của mấy người."

Vừa dứt lời, tất cả mọi đều sững sờ, quên cả sợ mà nhìn chằm chằm cậu.

"....." Cái gì cơ? Bây giờ khẩu vị của dị năng giả đều nặng như vậy sao!?