Phương Trường thấy xung quanh không có ai, vào phòng liền phát hiện màn hình đã biến thành hai màn hình.
Một màn hình là của cậu, màn hình còn lại là boss đại nhân.
Không biết boss đại nhân đang làm gì mà hắn đang cúi đầu nhìn chằm chằm xuống đất.
Phương Trường hắng cổ họng cho thanh, trước nhau như một: "Chào mọi người."
Ngay tức khắc, trên đạn mạc đã nhảy đến mức co rút con mắt.
Chỉ có lèo tèo vài bình luận như là "Chào streamer" hay "Rút cục streamer đã online rồi" . . .
Còn lại đều là những bình luận chửi như hát hay, chửi lật cả mồ lẫn mả nhà Phương Trường lên.
Có lẽ mấy người xem ấy đã chờ từ rất lâu, đợi mãi mới có cơ hội nên phải chửi cho thật sướng.
Tóm ý lại thì mấy người đó chửi Phương Trường thiếu chuyên nghiệp, rồi lại chửi lần trước không thèm bật camera mà đã out phòng.
Phương Trường cúi đầu đọc bình luận, cuối cùng cũng hiểu mấy người đó chửi vì cái gì.
Nói cho cùng, mấy người đó điên lên vì không cách nào tìm ra chỗ của Bán yêu hỗn huyết.
Còn có một nhóm người phê bình Phương Trường không thèm bật camera, chưa gì đã vội out và thực sự vụ Bán yêu kia họ chẳng thèm quan tâm, vì cớ gì mà cậu lại coi thường họ đến thế.
Cho nên hai phe đã chầu chực sẵn ở đây, thấy cậu online là ra sức mà gõ phím.
Có vài người xem vào bừa nên cực kỳ hoang mang【 Sao thế? Lại có biến gì à?】
Phương Trường thở dài, kiên trì giải thích nguyên nhân cho người xem, rồi cuối cùng cũng có người đồng cảm với cậu.
Nhưng có tốt thì cũng có xấu, mấy người âm mưu tìm ra nơi nghiên cứu Bán yêu kia vẫn ngoan cố chửi bới Phương Trường, nhao nhao muốn báo cáo phòng livestream.
Sao mấy người này lại cứng đầu như vậy cơ chứ?
Kể cả bọn họ có tìm ra được thì cũng không vào nổi nên chủ yếu đến đây mắng Phương Trường cho hả giận thôi.
Nhưng cậu cứ để cho mấy người đó mắng cho hả giận ư?
Đương nhiên là không.
Phương Trường niệm trong đầu mấy câu: "Không phải tiếng người, nhất định không phải tiếng người" rồi cấm chat luôn.
Quả nhiên đạn mạc sạch hẳn.
Phương Trường hài lòng gật đầu, lại thấy bình luận từ người xem không bị cấm chat
【 Streamer kìa, sau lưng cậu có người đang đến.】
Có người? Boss đại nhân phải không?
Phương Trường quay người, đang định mở miệng chào thì thất vọng tràn trề. Không phải Lệ Minh Viễn.
Người đến không phải boss đại nhân mà là một thiếu nữ xinh đẹp Phương Trường không quen. Cô thiếu nữ ấy khoác trường bào đỏ thẫm, đang ngự kiếm bay thẳng đến chỗ cậu.
Phương Trường không cảm nhận được sát khí, nhưng cậu vẫn cẩn thận thủ sẵn vũ khí trong tay để ngừa vạn nhất.
Quả nhiên thiếu nữ ấy đến là để gặp cậu.
Thiếu nữ ung dung lại gần, cười cười với Phương Trường: "Chào các hạ, ta là Vân hạ sơn lão tổ."
Nam?
Phương Trường có hơi bất ngờ vì biết người này là nam, nhưng thấy đối phương không có sát khí, với lại đặc biệt ở chỗ giọng nói với ngoại hình của người này không hề xung đột với nhau.
Khí chất rất hài hòa.
Tuy rằng người này đẹp đến kinh diễm, thế nhưng nếu nhìn kĩ thì cũng phát hiện đặc thù giới tính nam.
Cái hiệu "Vân Hạ sơn lão tổ" này Phương Trường nhớ, livestream vừa rồi người khen thưởng nhiều nhất chính là vị này, hơn nữa, người này còn rất thẳng thắn, căn bản không thèm bao che mình là người tu ma.
Vừa rồi Phương Trường mới bị đám người tu ma chửi mắng nên phản ứng đầu tiên khi gặp vị này không phải kinh ngạc thì cũng là ngại phiền.
Nhưng nhìn vẻ mặt tươi cười kia thì có vẻ vị Vân Hạ sơn lão tổ này không tìm cậu để gây sự.
Phương Trường không rõ ý đồ của đối phương, nhưng ai lại nỡ đánh người đang tươi cười, vẫn lễ phép chào hỏi: "À tôi nhớ ra rồi, cảm ơn ngài đã khen thưởng."
"Cậu thích lắm hả? Vậy ta tặng thêm cho cậu nhé?"
Ngay từ thế giới game thứ hai Phương Trường đã biết mình sẽ gặp được người xem, nếu có duyên.
Tỷ như người xem ở Hắc Ám đại lục kia.
Nhưng chẳng ngờ mới vậy đã có người xem trực tiếp đến tìm cậu.
Nghe cái ngữ khí này có vẻ còn là fan cuồng?
Xưa nay Phương Trường chưa bao giờ tự ý thức được mình là thần tượng, bèn thụ sủng nhược kinh: "Cảm ơn ngài đã yêu thích tôi như thế nhé."
Người đối diện che miệng cười duyên dáng: "Cứ tưởng những gì nhìn thấy chưa chắc đã là sự thật, chẳng ngờ bên ngoài cậu cũng đáng yêu như vậy. Thế nào? Có muốn đến động động phủ của lão tổ ta đây tìm hiểu phương thức tu luyện mới không? Đảm bảo cậu sẽ rất thích đấy."
Mấy câu này . . . nghe cứ thiếu đứng đắn thế nào ý nhở?
Phương Trường không nhận ra đầu óc mình dơ, hiểu nhầm lòng tốt của người ta nên cậu cứ chắc mẩm câu này có nghĩa khác liền từ chối luôn: "Không cần đâu ạ, cảm tạ sự ưu mến của ngài."