Phong Lưu Chân Tiên

Chương 168: Truyền tống trận



Ảo thuật gia tỏ ra vui vẻ, bước lại vỗ vai Dương Thiên, thì thầm vào tai hắn:

- Huynh đệ, đều là người trong nghề. Hôm nay ngươi muốn tới đạp bản hiệu sao?

Giọng nói lạnh lùng mang theo uy hiếp, trên mặt vẫn nở nụ cười thân thiện. Kĩ thuật diễn xuất của người này rất cao, không làm diễn viên là phí phạm một nhân tài.

Dương Thiên không để ý đến giọng điệu uy hiếp của hắn:

- Ta chỉ cảm thấy trò ảo thuật của ngươi quá nhàm chán, bạn gái của ta sẽ không thích.

- Nhàm chán? Nói như vậy huynh đệ hẳn là biết những thứ cao siêu hơn, có thể để ta mở rộng tầm mắt hay không?

Ra vẻ suy tư, cuối cùng Dương Thiên gật đầu:

- Để ta cho ngươi mở rộng tầm mắt, thế nào mới được gọi là ảo thuật.

Hắn nhìn qua Tô Nguyệt Nhi, nháy mắt một cái. Nàng lập tức hiểu tên này muốn ra tay, liền kiếm một cái ghế gần đó ngồi xuống. Dương Thiên tiến lại bàn, cầm lấy bộ bài, nhìn mọi người đang đứng xem gần đó, hô to:

- Các vị, do màn ảo thuật vừa rồi không có gì đặc sắc. Chắc hẳn các vị cũng không có nhiều hứng thú. Ta sẽ cho mọi người xem một thứ đặc sắc hơn nhiều.

Nói xong, Dương Thiên đưa cao bộ bài lên, từng lá bài dần tách ra khỏi bộ, bay lượn quanh hắn. Sau khi 52 lá bài hoàn toàn rời khỏi tay Dương Thiên, chúng bắt đầu xếp thành đủ loại hình dạng khác nhau, từ tháp cho đến cầu.

Màn biểu diễn nhanh chóng thu hút được nhiều người đến xem. Tiếng tán thưởng phát ra không ngớt:

- Thực sự quá thần kỳ a, sao hắn có thể làm được như vậy.

- Đây là màn ảo thuật hay nhất ta từng xem.

Dương Thiên nhìn về phía Tô Nguyệt Nhi, vẻ mặt đắc ý như đang muốn nói: “Ta rất giỏi đúng không?”

Tô Nguyệt Nhi bĩu môi, trò này trong mắt phàm nhân đương nhiên rất đặc biệt. Nhưng đối với Tu Chân giả như nàng, chỉ là múa rìu qua mắt thợ. Dương Thiên đơn giản chỉ dùng Khống Vật thuật khống chế những lá bài này. Tu sĩ đặt đến Luyện Khí sơ kỳ đều dễ dàng làm được a.

Thấy Tô Nguyệt Nhi không có hứng thú gì, Dương Thiên quyết định kết thúc. Từng lá bài xoay nhanh rồi phóng thẳng về một cây đại thụ trồng gần đó thành hình chữ “Thiên”. Dương Thiên chào khán giả:

- Buổi biểu diễn kết thúc.

Mọi người lập tức vỗ tay reo hò. Dương Thiên bước lại vỗ vai ảo thuật gia:

- Hay hơn của ngươi nhiều, đúng không?

Ảo thuật gia vẫn còn chưa tin vào mắt mình, nắm lấy tay áo Dương Thiên:

- Ngươi mau nói cho ta biết, ngươi làm vậy bằng cách nào?

- Ngươi phải biết đây là bí mật riêng của mỗi ảo thuật gia sao. Không thể tiết lộ.

Ảo thuật gia cuồng nhiệt, nắm lấy tay áo hắn không chịu buông ra:

- Nói cho ta biết, ta sẽ dạy ngươi tất cả những trò ảo thuật của ta. Còn có, tất cả tiền ta kiếm được từ trước đến này đều là của ngươi.

Hắn biết chỉ cần mình biết được bí quyết của màn ảo thuật này, số tiền hắn kiếm được so với từ trước đến này còn nhiều hơn vô số lần. Đáng tiếc, Dương Thiên không có cách nào nói cho hắn biết, mà dù có thể, hắn cũng không nói.

- Không hứng thú.

Dứt lời, Dương Thiên kéo mạnh tay tên kia ra rồi dẫn theo Tô Nguyệt Nhi chạy ra ngoài theo lối cửa sau. Đây là phản xạ tự nhiên của hắn mỗi khi biểu diễn ở chỗ đông người để tránh đám đông đang hưng phấn quá mức.

Ra đến bên ngoài, Tô Nguyệt Nhi mới hỏi Dương Thiên:

- Chỉ là ảo thuật để mua vui, ngươi có cần thiết phải phá hắn như vậy không?

- Nguyệt Nhi, ngươi có điều còn chưa biết. Đây là một trong những thú vui tiêu khiển ưa thích của ta.

- Thú vui của ngươi sẽ ảnh hưởng đến người khác, ngươi có từng nghĩ đến chuyện đó chưa?

Nhận thấy Tô Nguyệt Nhi đang nghiêm trọng hóa vấn đề, Dương Thiên liền đổi chủ đề:

- Một trò đùa thôi, ngươi không cần quá bận tâm. Cũng đã đến giờ, chúng ta mau đến điểm hẹn thôi.

Bỏ qua chủ đề này, Tô Nguyệt Nhi dẫn Dương Thiên đến chỗ hẹn. Không giống như Dương Thiên tưởng tượng, Tô Nguyệt Nhi đưa hắn đến một cái hẻm nhỏ. Bên trong là một vị lão giả đang đợi sẵn.

- Các ngươi đến trễ.

Tô Nguyệt Nhi lễ phép:

- Trưởng lão, bọn ta trên đường đến đây bị người khác ám toán. Thuyền bị đánh bom, may mắn trốn thoát được, nếu không ta đã sớm bỏ mạng.

Lão giả nghe xong, khuôn mặt già nua dần ngưng trọng, hắn ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề. Tô Nguyệt Nhi là Thiên Sơn Thánh nữ, là truyền nhân chính thức của Thiên Sơn Thánh Phong, địa vị cao quý. Ám sát nàng tức là đối đầu với Thiên Sơn Thánh Phong, ngoại trừ Ma môn ra, hắn không nghĩ ra đáp án khác.

Chuyện này chứng tỏ trong Thiên Sơn Thánh Phong có nội gián của Ma môn, hơn nữa còn là vị trí cao tầng. Lần này Tô Nguyệt Nhi rời Thiên Sơn Thánh Phong, chỉ có chức vụ trưởng lão trở lên biết được.

Còn việc nàng hạ sơn làm gì, ngoài Tô Nguyệt Nhi cùng sư phụ nàng, chỉ có vị Nguyên Anh kỳ đại tu sĩ kia biết.

Lão giả chú ý đến Dương Thiên đang ở bên cạnh Tô Nguyệt Nhi, cảnh giác hỏi:

- Người này là?

- Trưởng lão, đây là “nhiệm vụ” lần này.

Lão giả gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu. Trong tình hình căng thẳng này, việc Thiên Sơn Thánh nữ hạ sơn là một chuyện đại sự. Trừ khi có việc quan trọng, bằng không bọn hắn sẽ tránh làm việc này. Người có thể khiến Tô Nguyệt Nhi đích thân đi mời, lại còn trẻ tuổi như vậy, trừ vị thủ hộ giả danh tiếng lẫy lừng kia, hắn không nghĩ ra được người thứ hai.

Dương Thiên thấy nàng gọi hắn là nhiệm vụ liền phản đối:

- Ta không phải là đồ vật a.

Tô Nguyệt Nhi không đáp lại hắn, lấy ra một cái lệnh bài ném cho lão giả:

- Tuân lệnh chưởng môn, ta muốn sử dụng truyền tống trận.

Lão giả cầm lấy lệnh bài, tay còn lại bắn ra một đạo khí màu xanh. Lệnh bài lóe lên ánh sáng rồi tắt đi. Lão giả ném lệnh bài trở lại, xoay người bước đi:

- Theo ta.

Theo sau lão giả, Dương Thiên khó hiểu:

- Không phải hắn đã nhận biết ngươi sao, hà cớ gì phải làm những chuyện phiền phức như vậy?

Tô Nguyệt Nhi thở dài:

- Từ hơn ngàn năm trước, trận pháp truyền tống trận đã bị thất truyền. Những truyền tống trận còn xót lại đều là bí mật của môn phái, do các vị Kim Đan kỳ trưởng lão canh giữ. Mỗi lần truyền tống đều sẽ hao phí một lượng tài nguyên lớn, vì vậy thông thường đến Ẩn Thế đại lục đều là bằng đường thủy, hiếm khi nào sử dụng truyền tống trận.

- Hơn nữa, tình thế hiện tại đang khá căng thẳng, việc kiểm soát truyền tống trận càng diễn ra nghiêm ngặt. Bất cứ ai muốn sử dụng đều phải có lệnh bài chưởng môn, dù là ta cũng không được ngoại lệ.

Dương Thiên nhăn mặt tỏ vẻ đã hiểu, truyền tống trận tại Tu Chân giới không hiếm có, hao phí một ít linh thạch là có thể sử dụng. Không ngờ Ẩn Thế đại lục lại đi xuống đến mức này, đến trận pháp truyền tống cũng bị thất truyền, linh thạch thì cạn kiệt. Trong vòng vài trăm năm nữa, tu sĩ sẽ không còn cơ hội nhìn thấy linh thạch nữa rồi.

Hắn từ bỏ ý định đưa trận pháp truyền tống cho Tô Nguyệt Nhi. Bọn hắn không có nguyên liệu, lấy động cơ về thì có tác dụng gì.

Lão giả đưa hai người đến một khu rừng nhỏ phía sau hòn đảo mới quay lại dặn dò:

- Các ngươi theo sát ta, nếu để bị lạc ta sẽ không chịu trách nhiệm.

Dương Thiên cười:

- Nếu bị lạc ta chỉ cần phá vỡ trận pháp này là được. Một trận pháp kết hợp giữa huyễn trận cùng sát trận cấp thấp mà thôi.

- Dương Thiên.

Tô Nguyệt Nhi vội ngăn hắn nói tiếp, quay sang nhìn lão giả:

- Trưởng lão, tính cách hắn là vậy, mong ngươi không để bụng.

Lão giả cười ha hả:

- Hắn nói không sai, có gì phải tức giận. Trận pháp này vây khốn tu sĩ Kim Đan kỳ thì không thành vấn đề. Gặp phải Nguyên Anh kỳ đại tu sĩ, nói khó nghe chính là không chịu nổi một kích. Đi thôi.

Theo sát lão giả, Dương Thiên hơi khó chịu:

- Hình như ngươi rất tôn kính hắn?

Tô Nguyệt Nhi có chút buồn bã:

- Ta vốn là một đứa trẻ mồ côi, may mắn gặp sư phụ, được người nuôi dưỡng từ nhỏ. Ta luôn xem các vị trưởng lão ở đây trưởng bối trong gia đình. Tôn kính trưởng bối là điều tất nhiên.

Tô Nguyệt Nhi là trẻ mồ côi, đây là lần đầu tiên Dương Thiên nghe chuyện này. Hắn đưa tay nắm lấy tay nàng, gwy92d siết chặt:

- Có ta là người thân của ngươi a.

Bật cười, Tô Nguyệt Nhi rút tay ra khỏi tay Dương Thiên:

- Cái đó còn phải xem biểu hiện của ngươi.