Phong Lưu Chân Tiên

Chương 173: Tiêu chính long đáng thương



Mọi chuyện không khác nhiều so với những gì Dương Thiên nghe được trước kia. Hắn chỉ hiểu thêm được lý do vì sao trình VlDcmmx độ tu luyện tại Ẩn Thế đại lục lại bị mai một tới mức này.

- Còn có chuyện gì khác không?

Khôi lỗi Từ Thanh tiếp tục nói:

- Còn có một chuyện, trong khi Huyết ma hoành hành, ta nghe tình báo nói rằng hắn đang muốn tìm kiếm một động phủ nào đó. Khi có được Thôn Thiên Quyết, ta đã chắc rằng đây chính là động phủ hắn tìm kiếm.

- Chuyện này ta đã biết. Bây giờ ngươi tiếp tục tu luyện ở đây. Nếu đám lão già của Thiên Sơn Thánh Phong yêu cầu trợ giúp truy tìm Huyết ma, ngươi hãy ra tay giúp đỡ bọn hắn.

- Tuân lệnh.

Bàn giao cho khôi lỗi Từ Thanh xong, Dương Thiên đứng dậy rời đi. Hắn định đi tìm Tô Nguyệt Nhi, đáng tiếc đã bị một đám lão già đợi sẵn. Vừa phi hành chưa được bao xa, Dương Thiên đã bị chặn lại. Lão Chưởng môn vội hỏi:

- Dương Thiên tiểu hữu, tình hình Từ sư thúc thế nào rồi?

Sau khi nhận được đan dược của Dương Thiên, Từ Thanh vẫn một mực bế quan không lộ diện. Bọn họ cũng không rõ thương thế của Từ Thanh đã khỏi hẳn hay chưa. Dương Thiên trả lời:

- Hắn đã hoàn toàn bình phục, hiện đang tu luyện một loại công pháp đặc biệt. Một thời gian nữa các ngươi hãy đến tìm hắn.

Cả đám người kích động, lão Chưởng môn mừng đến mức hai mắt hơi đỏ lên. Có Từ sư thúc, bọn hắn đã không cần lo sợ Huyết ma nữa, đây chính là một vị Nguyên Anh trung kỳ đại tu sĩ a.

- Được rồi, nếu không còn việc gì, ta đi trước.

Lão Chưởng môn không quản Dương Thiên, tùy ý để hắn đi. Vốn lo lắng thương thế Từ Thanh chưa bình phục, bọn hắn mới phải hạ mình mời gọi Dương Thiên, hiện tại không cần nữa rồi.

Đối với hành động ăn cháo đá bát này của Thiên Sơn Thánh Phong, Dương Thiên không hề cảm thấy khó chịu. Đây là chuyện rất thường gặp tại Tu Chân giới, kể cả trên địa cầu cũng là như vậy. Hơn nữa, chỉ cần bọn hắn không tiếp tục làm phiền, Dương Thiên vui vẻ còn không kịp, sao có thể khó chịu.

Rời khỏi đám người, Dương Thiên đến tìm Tô Nguyệt Nhi. Sau một thời gian lạc đường, cuối cùng Dương Thiên đành dùng thần thức tìm nơi ở của Tô Nguyệt Nhi. Nàng sống tại một ngọn núi khá lớn, linh khí nồng đậm. Xung quanh không có bất kỳ động phủ của tu sĩ nào khác. Đây là đãi ngộ đặc biệt đối với Thiên Sơn Thánh Nữ.

Tô Nguyệt Nhi cũng đã sớm đợi sẵn, sai người hầu chuẩn bị một bàn thức ăn. Tại Thiên Sơn Thánh Phong, ngoài tu sĩ còn có một số lượng lớn phàm nhân chuyên làm công quét dọn, nấu ăn. Bọn họ đều là người của Ẩn Thế đại lục, hoàn toàn không biết những thay đổi của Tu Chân giới hơn ngàn năm qua.

Vừa bước vào trong nhà, thấy một bàn mỹ thực linh đình, Dương Thiên vui vẻ ngồi xuống. Khi hắn bước vào đã chạm phải một trận pháp cảm ứng, Tô Nguyệt Nhi nhanh chóng xuất hiện đón tiếp. Ngồi xuống đối diện với Dương Thiên, dùng một hỏa hệ sơ đẳng pháp thuật hâm nóng đồ ăn xong, Tô Nguyệt Nhi mới hỏi:

- Mọi chuyện thế nào rồi, Từ sư tổ muốn gặp ngươi là có chuyện gì?

Dương Thiên đã sớm chuẩn bị sẵn, nói dối lưu loát:

- Hắn muốn ta cùng hợp sức tiêu diệt Huyết ma, ta không có hứng thú nên đã từ chối. Tên kia không ngừng đưa ra các món bảo vật để dụ dỗ nhưng không được đành để ta trở về.

Tô Nguyệt Nhi cau mày, tuy nàng hiểu tính cách của Dương Thiên, nhưng chuyện này có liên quan đến vận mệnh của thế giới này, nàng không thể không nói:

- Dương Thiên, ngươi thật sự bỏ mặc chuyện này không quản sao?

Hiểu được điều Tô Nguyệt Nhi lo lắng, Dương Thiên gắp một miếng đồ ăn cho nàng rồi nói:

- Chuyện này ngươi không cần lo lắng, ta đã có dự liệu. Ngươi cũng biết, ta chắc chắn sẽ không để hắn làm ảnh hưởng đến cuộc sống của ta?

- Nếu lỡ tên kia đột phá thành công...

- Yên tâm, binh đến tướng ngăn. Ngươi đã từng thấy ta thất bại lần nào chưa?

Tô Nguyệt Nhi lắc đầu, mặc kệ mọi người nói Dương Thiên chỉ là Nguyên Anh sơ kỳ, nàng vẫn luôn cảm thấy hắn không đơn giản như vậy. Có tên Nguyên Anh sơ kỳ nào đối mặt với một mối nguy cơ đến từ Nguyên Anh hậu kỳ đại tu sĩ vẫn có thể bình thản như hắn sao. Tô Nguyệt Nhi chắc rằng Dương Thiên so với Nguyên Anh hậu kỳ đại tu sĩ còn cường đại hơn nhiều.

Nếu có ai biết được chắc chắn sẽ nói nàng đầu óc có vấn đề. Dương Thiên chỉ mới hơn 20 tuổi, Nguyên Anh sơ kỳ đã là một điều thần kỳ vượt quá nhận thức của mọi người. Còn về phần vượt qua Nguyên Anh hậu kỳ đại tu sĩ, ngươi bị điên hay sao?

Không có bằng chứng gì, đây là trực giác của Tô Nguyệt Nhi mà thôi. Trực giác của nữ nhân là một thứ hư vô mờ mịt, không thể lý giải được. Đôi khi lại chính xác đến mức không ngờ. Trong trường hợp này, Tô Nguyệt Nhi đoán đúng rồi.

Tô Nguyệt Nhi gật đầu:

- Ta tin tưởng ngươi.

Có thể khiến nữ nhân nói ra câu này, chín phần là đã thành công. Có điều Dương Thiên lại không hiểu, hắn cho rằng việc này là đương nhiên. Bằng vào nhân phẩm (có phần vô sỉ) của hắn, ai lại không tin tưởng?

- Không nói đến chuyện này nữa, chúng ta mau ăn thôi.

- Được.

...

Hiện tại đang là giữa đêm, Tiêu Chính Long đang say giấc bên cạnh nhân tình của hắn. Mặc kệ tuổi tác không còn nhỏ, Tiêu Chính Long có đến 5 cô bồ nhí. Nhưng lại không có lấy một người vợ. Theo quan điểm của hắn, nữ nhân đôi khi rất phiền phức, đừng gắn bó với bất kỳ người nào. Tiêu Chính Long chưa từng yêu ai, hắn chỉ muốn thỏa mãn nhu cầu cá nhân mà thôi.

Đang ngủ say, hai mắt Tiêu Chính Long đột nhiên mở ra, đánh thức nữ nhân bên cạnh. Nàng mở mắt ra nhìn hắn, giọng nói vẫn còn ngái ngủ:

- Tiêu lão đại, ngươi còn muốn nữa sao. Hôm nay đã là 3 lần rồi, tha cho ta đi.

Tiêu Chính Long gắt nhẹ:

- Nhiều lời, nghe kĩ lời ta nói. Bây giờ ngươi lập tức chui xuống gầm giường. Dù có nghe được bất kỳ âm thanh gì cũng không được đi ra.

Nữ nhân ngẩn ra:

- Tại sao, ta phải làm như vậy trong bao lâu.

- Mau làm theo lời ta nói.

Nữ nhân chưa bao giờ thấy qua vẻ mặt này của Tiêu Chính Long, biết điều im miệng chui xuống gầm giường. Chờ nàng trốn xong, Tiêu Chính Long quần áo chỉnh tề bước ra ngoài.

Khi nãy hắn cảm nhận được có người đang nhắm vào mình. Dựa trên khí thế, đối phương đều là cao thủ, tu vị còn cao hơn hắn một bậc. Biết không tránh được, Tiêu Chính Long vội ra lệnh cho nữ nhân kia trốn đi. Hai người không có tình thì cũng có nghĩa, hắn không thể để nàng chết một cách oan uổng.

Đi xuống dưới lầu, hai người đang ngồi sẵn đợi hắn. Một người nhìn thấy Tiêu Chính Long mới lên giọng nói:

- Ngươi chính là Tiêu Chính Long, Tiêu lão đại?

- Không sai, các ngươi tìm ta có chuyện gì?

- Ta muốn biết, người mà ngươi đã đưa thẻ khách quý vào quán bar Vô Danh lần trước là ai?

Mồ hôi trên trán Tiêu Chính Long chảy xuống, lại là do Dương Thiên gây chuyện rồi để hậu quả lại cho hắn. Những lần trước không tính, đều là lũ tép tiu. Lần này lại trêu chọc một cường địch khiến người ta tìm đến tận cửa. Thầm than một câu: "Dương đại thần, ta biết ngươi cường đại. Những đối thủ mạnh thế này tại sao ngươi không giải quyết gọn gàng mà lại để bọn hắn tìm đến ta a."

Thấy Tiêu Chính Long yên lặng không đáp, một người gầm lên:

- Ta đang hỏi ngươi, mau trả lời câu hỏi của ta.

Biết sự tình không thể cứu vãn, Tiêu Chính Long cũng không nhiều lời.

- Muốn biết thì đến đây đi. Nếu các ngươi có thể đánh thắng ta, ta sẽ nói cho các ngươi biết.

Nhìn qua người vẫn đang yên lặng nảy giờ, tên kia nói:

- Ta đã nói với ngươi, vũ lực mới là cách giải quyết đúng đắn. Ngươi lại muốn dùng cách đàm phán.

Người còn lại thở dài:

- Ta nghĩ hắn dù sao cũng là lão đại một bang phái lớn, không ngờ lại ngu ngốc như vậy. Ai, mau ra tay đi, chúng ta còn phải trở về báo cáo kết quả.

- Được.

Dứt lời, tên kia lao nhanh về phía Tiêu Chính Long, một quyền nhắm thẳng vào ngực hắn. Tốc độ cùng sức mạnh này đều vượt trội so với hắn. Biết không thể nào đón đỡ, Tiêu Chính Long lập tức lách người sang một bên tránh né, giọng nói có chút kinh dị:

- Địa cấp hậu kỳ.