Phong Lưu Chân Tiên

Chương 212: Đấu pháp



Khi Âu Phong tìm đến, Tô Nguyệt Nhi đã hoàn tất việc bế quan, thành công lĩnh ngộ Bách Kiếm Vx3ke50 lực, đang ngồi uống trà ngắm cảnh. Trông thấy Âu Phong đi vào, Tô Nguyệt Nhi vội đứng dậy cúi chào:

- Sư phụ, người đích thân đến đây tìm ta là có việc gì.

- Ngồi xuống, rót cho sư phụ một ly trà, chúng ta từ từ nói.

Tô Nguyệt Nhi rót trà cho Âu Phong xong, yên lặng ngồi nghe hắn thuật lại mọi chuyện. Âu Phong một mạch tường thuật lại, chỉ nói là hắn có nhiệm vụ chứ không nói rõ là gì, tránh cho Tô Nguyệt Nhi lo lắng. Nghe đến đoạn kế thừa chức vị Chưởng môn cùng đấu pháp với Đại trưởng lão, Tô Nguyệt Nhi lập tức lắc đầu từ chối:

- Sư phụ, người cũng biết ta chỉ muốn một lòng nâng cao tu vị, đối với quyền lực không hề có chút hứng thú. Bọn họ nói không sai, ta chưa có kinh nghiệm, ai sẽ tin tưởng ta đây?

Âu Phong thở dài:

- Ta biết chuyện này quả thực làm khó ngươi. Nhưng có điều ngươi còn chưa biết, đám trưởng lão gần đây chia bè kéo phái, chỉ quan tâm đến lợi ích của mình. Nếu để bọn họ lên nắm quyền, Thiên Sơn Thánh Phong do lịch đại tổ tông xây dựng hơn vạn năm quá sẽ bị suy thoái, biến chất. Nguyệt Nhi, ngươi không có tâm cơ, một lòng vì Thiên Sơn Thánh Phong, ta tin tưởng Thiên Sơn Thánh Phong dưới sự dẫn dắt của ngươi sẽ phát dương quang đại, ngày càng lớn mạnh hơn.

Tô Nguyệt Nhi cau mày suy nghĩ, chuyện này đối với nàng quá bất ngờ, vẫn chưa kịp chuẩn bị tâm lý.

- Sư phụ, ta thấy hay là thôi đi, chẳng lẽ trong cả trăm vị trưởng lão, không có người nào hết lòng vì môn phái sao?

- Có thì có, nhưng bọn hắn không hợp. Ài, như vậy đi, ngươi chỉ cần nhận chức Chưởng môn này cho đến khi đại chiến kết thúc, sau đó nếu ngươi muốn từ chức, ta sẽ không tiếp tục ép buộc ngươi.

Âu Phong nuôi dạy Tô Nguyệt Nhi từ nhỏ, hắn đã hạ mình cầu xin đến mức này, nàng không tìm ra được lý do nào để từ chối, đành bất đắc dĩ nhận lời:

- Sư phụ, ta đồng ý.

Âu Phong gương mặt hiện lên nét vui mừng, đứng lên nói:

- Tốt, chúng ta mau đi thôi, đám người kia chờ ngươi cũng đã lâu rồi.

Hai người đồng thời phi hành, chỉ trong phút chốc đã đến được đại điện. Đại trưởng lão thấy Tô Nguyệt Nhi đi tới, lạnh lùng nói:

- Nguyệt Nhi, ngươi thực sự muốn tranh giành vị trí này với ta sao?

- Đại trưởng lão, lệnh sư khó cãi, mong ngươi thông cảm.

Đại trưởng lão hừ lạnh, phất tay:

- Đã như vậy còn nói nhiều làm gì, mau bắt đầu đi.

Từ Thanh ra hiệu cho mọi người đi theo hắn đến lôi đài. Nơi này là một khu đất rộng lớn với nhiều sân đấu có diện tích phân chia từ nhỏ đến lớn tùy theo tu vị của người tham dự. Bên ngoài mỗi cái lôi đài đều có trận pháp phòng ngự, tránh cho trong lúc giao thủ lỡ tay phá hỏng các kiến trúc xung quanh.

Chọn lấy lôi đài chuyên dụng cho Kim Đan kỳ tu sĩ, Từ Thanh trầm giọng nói:

- Ta sẽ nhắc lại điều kiện quyết đấu lần này. Đại trưởng lão sẽ áp chế tu vị xuống mức Kim Đan sơ kỳ để giao thủ với Tô Nguyệt Nhi, pháp bảo cùng pháp thuật đều không bị hạn chế. Nếu Tô Nguyệt Nhi chiến thắng, nàng sẽ trở thành tân nhiệm Chưởng môn của Thiên Sơn Thánh Phong. Nếu Đại trưởng lão chiến thắng, chức vị Chưởng môn sẽ do những người có mặt ở đây tiến hành bầu chọn. Không ai có ý kiến gì chứ?

Không có âm thanh phản bác nào vang lên, Từ Thanh gật đầu hài lòng:

- Tốt lắm, Tô Nguyệt Nhi, Đại trưởng lão, hai ngươi bước lên lôi đài đi.

Hai người cùng lúc nhún người, đáp xuống vị trí đối diện nhau trên lôi đài. Từ Thanh lập tức khởi động trận pháp phòng ngự, một màn sáng màu lục nhạt lóe lên rồi biến mất.

- Bắt đầu đi, nhớ kĩ, Đại trưởng lão chỉ có thể sử dụng Kim Đan sơ kỳ thực lực. Nếu dám làm trái, đừng trách ta không nể tình.

Lời này nói ra, bề ngoài là để chứng tỏ tính công bằng của trận chiến, nguyên nhân bên trong chính là bảo đảm sự an toàn cho Tô Nguyệt Nhi. Nàng là nữ nhân của Dương Thiên, Từ Thanh đương nhiên phải bằng mọi giá bảo vệ an toàn cho nàng.

Đại trưởng lão đứng đối diện Tô Nguyệt Nhi, bình thản nói:

- Ngươi nghĩ rằng ta áp chế tu vị xuống Kim Đan sơ kỳ thì ngươi sẽ có cơ hội đánh bại ta sao, quá ngây thơ rồi. Bắt đầu đi.

Vừa dứt lời, Đại trưởng lão cả người phóng lên không trung, hai đạo hỏa long từ trong tay hắn phóng thẳng về hướng Tô Nguyệt Nhi đang đứng.

Từ Thanh nhíu mày, có chút lo lắng:

- Vừa ra tay đã sử dụng Song Long Bạo, tên này đang lo sợ điều gì sao?

Song Long Bạo, một trong những pháp thuật đỉnh cấp của Thiên Sơn Thánh Phong, uy lực công phá cực mạnh. Đại trưởng lão vừa ra tay đã sử dụng nó, chứng tỏ hắn không hề khinh thị Tô Nguyệt Nhi như trong lời nói của hắn. Bỏ qua bí mật mà Âu Phong truyền âm cho Từ Thanh, Thiên Sơn Thần Kiếm của Tô Nguyệt Nhi chính là Chí bảo của Thiên Sơn Thánh Phong, hắn sao dám khinh thường.

Đối mặt với pháp thuật đỉnh cấp Song Long Bạo, gương mặt Tô Nguyệt Nhi ngưng trọng. Tay phải đưa cao Thiên Sơn Thần Kiếm, vẫy nhẹ xuống ba cái. Ba đạo kiếm khí đồng thời xuất hiện, hợp nhất lại thành một đạo kiếm khí khổng lồ phóng đi.

Tam Kiếm Quy Nhất, pháp thuật thành danh của Âu Phong chân truyền cho Tô Nguyệt Nhi.

Hỏa long cùng kiếm khí va chạm, một tiếng nổ khổng lồ vang lên, hỏa diễm cùng kiếm phí bắn tung tóe khắp nơi. Mỗi người lùi lại phía sau vài bước. Lần giao phong này, không ai chiếm được ưu thế. Đại trưởng lão chắp hai tay sau lưng, mỉm cười:

- Không ngờ ngươi lại có thể luyện được Tam Kiếm Quy Nhất đến đại thành. Quả không hổ danh kỳ tài ngàn năm hiếm thấy của Thiên Sơn Thánh Phong. Nếu cho ngươi thêm trăm năm nữa, ta cũng chỉ có cách nhượng bộ lui binh.

Tô Nguyệt Nhi gương mặt ngưng trọng, đối mặt với một vị Kim Đan hậu kỳ thành danh đã lâu, dù tu vị bị áp chế, nàng vẫn cảm thấy áp lực rất lớn.

- Đại trưởng lão quá lời, Tam Kiếm Quy Nhất là do ta may mắn luyện thành, so với Song Long Bạo của ngươi thật không đáng nhắc đến.

Đại trưởng lão cho rằng Tô Nguyệt Nhi đang trêu đùa mình, tức giận nói:

- Ý của ngươi là Tam Kiếm Quy Nhất do ngươi tùy tiện luyện thành đã sánh ngang được với Song Long Bạo do ta khổ luyện nhiều năm sao?

- Đại trưởng lão đừng hiểu lầm, ta không phải có ý đó.

- Nhiều lời, tiếp chiêu đi.

Đại trưởng lão bị chọc giận, từ trong người hắn bay ra hai món pháp bảo, một dải lụa màu đỏ quấn quanh một chiếc vòng màu vàng. Đây là bổn mạng pháp bảo của Đại trưởng lão, Hồng Lăng Hoàn.

Vừa rời khỏi người Đại trưởng lão, dải lụa đỏ cùng chiếc vòng vàng tách nhau ra. Dải lụa đỏ hướng Tô Nguyệt Nhi bay đến, phát động một đợt công kích mạnh mẽ. Chiếc vòng màu vàng bay lên cao, xoay tròn rồi phóng ra từng chùm sáng. Tô Nguyệt Nhi đối mặt với công kích lợi hại, lập tức đưa cao Thiên Sơn Thần Kiếm chống đỡ công kích của dải lụa đỏ. Cả người không ngừng bay lượn, tránh bị chùm tia sáng bắn trúng.

Đại trưởng lão chắp hai tay sau lưng, nhàn nhã đứng quan chiến. Hai mắt khép mờ như đang ngủ, còn trận chiến trước mặt không liên quan đến hắn.

Tô Nguyệt Nhi bị hai món pháp bảo liên tục ép lui, thay đội vị trí liên tục, không biết từ lúc nào đã đến gần Đại trưởng lão. Đúng lúc này, hai mắt đang khép của Đại trưởng lão đột nhiên mở ra, một hỏa chưởng to hơn 10 mét chặng đường lui của nàng.

Đường lui không còn, hai mắt Tô Nguyệt Nhi hiện lên vẻ kiên quyết, Thiên Sơn Thần Kiếm phát ra ánh sáng màu trắng, tỏa sáng khắp lôi đài. Từng ngọn gió lốc xuất hiện xung quanh Tô Nguyệt Nhi, nàng chỉ Thiên Sơn Thần Kiếm về Đại trưởng lão, hét to:

- Phá Phong Trảm.

Một đạo kiếm khí dài hơn 8 mét cắt đứt gió lốc, đánh nát hỏa chưởng cùng thế công của Hồng Lăng Hoàn rồi bay về phía Đại trưởng lão.

Đại trưởng lão bị một kiếm này làm hoảng hốt, nhưng với kinh nghiệm đấu pháp nhiều năm, hắn lập tức lấy lại bình tĩnh. Ném ra một cái hộ thuẫn màu trắng che trước mặt. Để cần thận hơn, Đại trưởng lão còn dùng linh lực ngưng tụ ba lớp rào chắn trước người.

Kiếm khí bay đến nơi, trong ánh mắt ngỡ ngàng của một người nhẹ nhàng cắt đứt hộ thuẫn thành hai mảnh, chấn nát ba lớp rào chắn phòng ngự rồi chém lên người Đại trưởng lão.