Phong Lưu Chân Tiên

Chương 291: Vé vip vs vé hạng sang



Đi xuống dưới lầu, mặt nạ một lần nữa được đeo lên mặt Dương Thiên. Lăng Nhã Kỳ lúc này đang vui vẻ trò chuyện với vài người khác. Dù sao mục đích ban đầu của nàng chính là đến đây tạo dựng quan hệ mới. Còn về những thứ Kim Tinh đại sư đấu giá, nàng có muốn cũng không mua nổi, Lăng gia còn chưa giàu có đến mức đó.

Dương Thiên từ phía sau bước đến, vòng tay qua eo Lăng Nhã Kỳ rồi kéo nàng vào ngực:

- Ta vừa mới đi có một lát, ngươi đã quen được kha khá bạn mới a.

Bất ngờ bị Dương Thiên ôm lấy, Lăng Nhã Kỳ suýt chút nữa đã hô lên. Nàng tức giận nhìn hắn:

- Dương Thiên, ngươi đang làm trò gì vậy, mau thả ta ra.

Dương Thiên giả vờ không nghe thấy gì, tay phải vẫn ôm chặt Lăng Nhã Kỳ, nhìn đám người kia:

- Xin chào, ta là bạn trai của nàng, còn các ngươi là…

Những người này đều là kẻ có tiền, bọn họ chẳng qua chỉ muốn đùa giỡn một chút. Thấy Dương Thiên đứng ra tự nhận bạn trai, hứng thú nhanh chóng biến mất, nói vài câu xã giao qua loa rồi đi mất. Đợi đám nhà giàu rời đi, Dương Thiên mới buông Lăng Nhã Kỳ ra.

Lăng Nhã Kỳ hai mắt phún ra lửa, đè nén âm thanh:

- Dương Thiên, ngươi rốt cuộc muốn làm cái gì. Ta và ngươi chỉ là bạn bè, không hơn không kém, xin ngươi đừng can dự vào chuyện của ta.

Dương Thiên đã sớm đoán được phản ứng của Lăng Nhã Kỳ. Hắn lăng lộn trên tình trường hơn nửa năm, mỹ nữ gặp qua cũng nhiều, không phải là Newbie mới vào nữa. Dương Thiên làm vẻ mặt nghiêm túc:

- Nhã Kỳ, ngươi đừng hiểu lầm. Ta có chuyện rất quan trọng nên mới cố ý đuổi đám người kia đi.

Lăng Nhã Kỳ hiếm khi thấy Dương Thiên dùng bộ mặt này, trong lòng đã có hơi tin tưởng, tức giận cũng lắng xuống. Nàng nhìn xung quanh, chắc chắn không có ai ở gần mới nhẹ nhàng hỏi:

- Có chuyện gì?

Dương Thiên đứng sát vào Lăng Nhã Kỳ, lấy 10 tấm thẻ Vip làm bằng vàng rồng ra. Thẻ vàng Lăng Nhã Kỳ đã thấy nhiều, nhưng thứ này so với những tấm thẻ kia. Chỉ cần nhìn chữ Vip do kim cương đính lên sẽ hiểu.

- Đây là?

Dương Thiên đắc ý:

- Thẻ Vip dùng để tham dự buổi đấu giá, người bạn kia của ta nói hắn chỉ còn chừng này. Ta cũng đành vui vẻ nhận lấy. Ngươi nghĩ xem, nếu khi nãy ta để đám người kia nhìn thấy, bọn hắn sẽ có phản ứng thế nào?

Lăng Nhã Kỳ đưa tay vuốt ngực, may mà có Dương Thiên suy nghĩ chu toàn. Bất cứ buổi đấu giá nào cũng sẽ có loại thẻ Vip dành riêng cho những vị khách đặc biệt. Những người được Kim Tinh đại sư mời đến đây tham dự ai mà không phải người có danh tiếng cực lớn, là khách nhân Vip. Có được tấm thẻ này, có thể xem là Vip trong Vip, hơn nữa còn tiện tay đưa 10 tấm, người bạn kia của Dương Thiên phải kinh khủng đến mức nào?

Chấn kinh qua đi, Lăng Nhã Kỳ dùng giọng điệu cầu xin:

- Dương Thiên, ngươi có thể giới thiệu người bạn kia cho ta hay không?

- Ngươi muốn gặp hắn để làm gì?

- Ta…Đương nhiên là có chuyện a. Ngươi hỏi nhiều như vậy để làm gì?

Dương Thiên nhún vai:

- Tùy tiện hỏi thôi. Tên kia hết lần này đến lần khác nhờ vả ta, rất phiền phức. Hạn chế tiếp xúc với hắn thì tốt hơn.

- Hắn nhờ vả ngươi?

- Đúng vậy. Vài việc vặt vãnh, nhưng cũng tiêu tốn không ít thời gian.

Lăng Nhã Kỳ đi từ kinh ngạc này đến kinh ngạc khác. Nàng vốn cho rằng Dương Thiên và đại nhân vật kia chỉ có chút quên biết, xem ra hoàn toàn sai lầm rồi. Từ lúc mới quen biết Dương Thiên, Lăng Nhã Kỳ đoán hắn là một tên công tử nhà giàu, thân thủ khá, thế lực khá lớn. Nhưng đó là giới hạn ở trong Thanh Lâm quận, Bắc Gianh thành hoặc cao nhất là ba tỉnh phía Nam mà thôi.

Vốn tưởng rằng tên này ưa nói khoác, không ngờ hắn thực sự rất lợi hại. Nếu như ta và hắn…Nghĩ đến đây, Lăng Nhã Kỳ vội lắc đầu, Dương Thiên có rất nhiều mỹ nữ bên cạnh, thêm nàng vào cũng chỉ là để đủ số. Loại hoa hoa công tử này không thể gửi gắm cả cuộc đời được.

Dương Thiên thấy Lăng Nhã Kỳ đứng ngây người liền lấy tay quơ vài cái trước mặt nàng. Lăng Nhã Kỳ bừng tĩnh, sẵn giọng:

- Ngươi đang làm gì vậy?

- Đã có vé, chúng ta không cần đứng ngoài này nữa, mau vào trong đi.

- Ta còn muốn…

- Có việc gì cứ nói với ta, đám nhà giàu kia vốn không có gì tốt đẹp, hạn chế tiếp xúc thì hơn.

Dương Thiên miệng nói, tay kéo Lăng Nhã Kỳ đi về nơi tổ chức đấu giá. Gần đến cửa, Lăng Nhã Kỳ sực nhớ đến Tiêu Viễn, vội nhắc:

- Khoan đã, khi nãy Tiêu Viễn nói có việc phải đi gặp vài người bạn, chúng ta đợi hắn một chút a.

Dương Thiên khó chịu nói:

- Đã có vé Vip, cần gì phải đợi hắn.

- Nhưng hắn đã đưa chúng ta đến đây, cần phải…

Lăng Nhã Kỳ đột nhiên dừng lại, nàng trông thấy Tiêu Viễn đang từ đằng xa đi lại, vẻ mặt hồ hởi. Hắn nhìn Dương Thiên, cao ngạo nói:

- Dương Thiên, ngươi đã tìm được vé hay chưa?

Dương Thiên khiêm tốn:

- Đủ dùng.

Tiêu Viễn chỉ tùy tiện hỏi vậy thôi, mục đích chính của hắn là muốn khoe khoang trước mặt Lăng Nhã Kỳ. Tiêu Viễn lấy từ trong người ra 3 tấm vé màu Bạch Kim:

- Đây là vé dành cho khách hạng sang. Một người bạn của ta may mắn còn dư lại vừa đúng 3 cái để cho chúng ta.

Vừa nói, hắn vừa đắc ý nhìn sang Dương Thiên như muốn nói:"Thế nào, bạn của ta lợi hại hơn bạn của ngươi có đúng không".

Lúc nãy, thái độ tự tin của Dương Thiên khiến Tiêu Viễn có hơi lo lắng. Dương Thiên không biết từ đâu xuất hiện, trong thời gian quá ngắn, Tiêu Viễn không có cách nào điều tra thân phận của hắn. Lỡ như tên này cũng là công tử của một gia đình giàu có nào đó, có khả năng quen biết với vài người ở đây.

Tuy vậy, Tiêu Viễn vẫn không quá xem trọng Dương Thiên. Nếu hắn thực sự lợi hại, Lăng Nhã Kỳ đã không cần tạo dựng mối quan hệ để phát triển sự nghiệp. Quan trọng hơn, từ khi có Tiêu Bắc làm chỗ dựa, hai mắt của Tiêu Viễn luôn đặt ở trên đỉnh đầu, có rất ít người đáng để hắn xem trọng.

Để gây ấn tượng với Lăng Nhã Kỳ, hạ uy phong của Dương Thiên. Tiêu Bắc đã lén tìm đến Tiêu Viễn xin 3 vé. Hắn xin 3 chứ không phải 2 để chứng tỏ mình là một người rộng lượng, tạo ấn tượng tốt đẹp trong lòng Lăng Nhã Kỳ. Tốn không ít nước bọt, cuối cùng Tiêu Bắc cũng chịu nhượng bộ, lấy ra cho hắn 3 QBS3oMz chiếc vé hạng sang.

Nhìn Tiêu Viễn đắc ý không khác gì một tên hề đang làm trò, Dương Thiên cố nhịn cười:

- Cái này thì không cần, ta đã tìm được vài vé, đủ để chúng ta vào trong.

Tiêu Viễn cho là Dương Thiên còn chưa hiểu vé hạng sang đại biểu cho điều gì, hắn kiên nhẫn giải thích:

- Dương Thiên, vé hạng sang có rất nhiều quyền lợi đặc biệt. Người sở hữu loại vé này sẽ được tự chọn ghế tại những vị trí tốt nhất, dễ dàng nhìn ngắm các món bảo vật được bày bán. Khi ra giá sẽ được ưu tiên hơn, thanh toán còn được giảm giá 8%. Những món bảo vật kia rẻ nhất cũng hơn 100 triệu đô, ngươi có hiểu 8% lớn đến mức nào không?

- Hình như rất lớn a.

Tiêu Viễn có một loại cảm giác như đang đánh vào một miếng bông. Dùng sức rất mạnh nhưng lại chẳng thu được gì. Hắn rút ra một chân lý: “nói chuyện với bọn ngu ngốc thật phí thời gian”.

- Vào trong ngươi sẽ hiểu sự khác biệt.

Hành động là cách chứng minh tốt nhất, Tiêu Viễn bước lên trước, đi về phía cửa đưa vé cho nữ tiếp viên. Hai mắt cô nàng kia lập tức sáng lên, cung kính nói:

- Mời tiên sinh đi theo ta. Ngài có quyền lựa chọn một chỗ ngồi ưng ý cho mình tại hàng ghế hạng sang.

Tiêu Viễn quay lại phía sau, ngoắc tay:

- Mau lại đây.

Dương Thiên đánh mắt với Lăng Nhã Kỳ, ý bảo chờ xem. Lăng Nhã Kỳ có chút thương hại nhìn Tiêu Viễn, tên này cũng không tệ, nhưng so sánh với Dương Thiên còn kém nhiều lắm. Vé bình thường, vé hạng sang, vé Vip khác nhau như thế nào nàng không hiểu rõ lắm, nhưng chỉ từ chất liệu cũng có thể đoán ra được. Rõ ràng là không cùng đẳng cấp a. Dương Thiên bước tới trước mặt nữ tiếp viên, 10 tấm vé bằng vàng ròng đính kim cương sáng chói xếp theo hình rẻ quạt, hắn tiếp tục giả vờ khiêm tốn:

- Ta chỉ có vài tấm vé loại này, có thể tự lựa chọn chỗ ngồi cho mình hay không?