Dương Thiên bước ra mở cửa, một người đang trùm áo khoác đen từ đầu đến chân đang đứng ở ngoài. Dương Thiên ngạc nhiên:
- Sao lại là ngươi?
Người đến chính là Ma môn Liễu Mị. Liễu Mị ngẩn đầu lên, khuôn mặt vẫn bị mặt nạ che khuất một nữa:
- Ngươi không phải nói muốn ta đến sống cùng để xây dựng mối quan hệ tốt sao?
Dương Thiên trong lòng vui vẻ, xem ra hắn đối với Ma môn rất trọng yếu. Không, hẳn phải nói là Huyết Ma kiếm rất trọng yếu. Dương Thiên tươi cười nhìn nàng:
- Nếu người đồng ý tại sao khi nãy không chấp nhận.
- Không phải việc của ngươi. Ngươi không định để ta vào nhà sao?
- Mời vào. Ta tất nhiên là hoan nghênh ngươi đến ở. Căn nhà lớn như vậy có thêm một đại mỹ nữ sẽ bớt cô đơn đi nhiều.
Dương Thiên tránh qua một bên để Liễu Mị đi vào. Liễu Mị mang hành lí đi vào, vẻ mặt có chút cay đắng, nhẹ giọng:
- Đại mỹ nữ sao?
Đợi Liễu Mị đi vào trong, Dương Thiên đóng cửa, dẫn nàng đi đến một căn phòng:
- Đây là phòng ở của ngươi trong thời gian tới. Ngươi trước tiên cất hành lí, sao đó ta sẽ giới thiêu sơ qua một chút.
Gật đầu, Liễu Mị đi vào phòng, đóng cửa lại. Bỏ hành lí xuống đất, cởi bỏ áo choàng, để lộ ra cơ thể tuyệt đẹp. Vuốt ve cơ thể của mình, Liễu Mị nhìn về hướng bên ngoài:
- Ngươi là dựa vào cái thân thể này mà nghĩ ta là đại mỹ nữ sao?
Ngẩn ngơ một lúc, Liễu Mị thu thập tâm tình, bước ra ngoài. Dương Thiên lúc này đã ở bên ngoài đợi sẵn, thấy nàng bước ra liền tiến lên nói:
- Tốt, trước tiên ta dẫn ngươi đi tham quan một chút.
Nói xong, liền dẫn Liễu Mị đi lần lượt đến phòng khách, nhà tắm v.v
Cuối cùng, dừng trước một căn phòng trên lầu cao nhất:
- Trong nhà ngươi mọi nơi đều có thể đi, chỉ trừ nơi này. Ta bày trận pháp rất mạnh, bao gồm cả khốn trận và sát trận. Bằng vào tu vị Kim Đan sơ kỳ của ngươi, hẳn phải chết không nghi ngờ.
Dương Thiên chỉ muốn hù dọa nàng một chút. Trong này hắn quả thật bày một đại trận, nhưng chỉ là khốn trận kết hợp với huyễn trận gọi là Nhất Mộng Thiên Thu. Người bị nhốt trong trận sẽ lạc vào một giấc mộng, chớp mắt ngàn năm. Nếu không có người giúp đỡ thì sẽ vĩnh viễn không ra được. Tất nhiên, tu vị quá mức cao siêu không tính.
Liễu Mị vẻ mặt kinh ngạc, nàng không nghĩ đến Dương Thiên không những tu vị kinh khủng, hơn nữa còn thông thạo trận pháp. Phải biết, nồng độ thiên địa nguyên khí càng ngày càng thấp, Tu Chân giả một lòng nâng cao tu vị, kéo dài tuổi thọ. Rất ít người bỏ công sức học tập cái khác. Liễu Mị rất hoài nghi trước mặt mình là một cái lão quái vật đã sống hàng trăm năm. Nhíu mày hỏi:
- Dương Thiên, ngươi năm nay bao nhiêu tuổi?
Dương Thiên thấy Liễu Mị hỏi vấn đề này, cũng hiểu nàng đang nghi ngờ cái gì:
- Ta vừa bước qua 20 được hơn một tháng a. Thế nào?
Liễu Mị vẻ mặt không tin:
- Thật sự?
- Ngươi sẽ không nghĩ ta là lão quái vật đã sống vài trăm năm a?
Liễu Mị gật đầu thừa nhận, Dương Thiên trông như quả mướp đăng, giả vờ tức giận:
- Ta ngọc thụ phong lâm, phong lưu anh tuấn, sao có thể già như vậy được. Ta cái này gọi là thiên tài, tuyệt thế thiên tài. Ngươi có hiểu không?
Liễu Mị thấy Dương Thiên kích động cũng bật cười, tên này cũng quá mức tự luyến đi. Dương Thiên thấy nàng cười liên nói tiếp:
- Ngươi cười trông rất đẹp. Nên cười nhiều một chút. Được rồi, tham quan đã xong, chúng ta đi xuống dưới a.
Liễu Mị có chút ngẩn ngơ, nàng cười rất đẹp sao? Trước giờ chưa từng có ai nói nàng như vậy. Liễu Mị cũng không biết nàng hầu như không cười trước mặt người khác. Mà nếu có cũng chỉ khiến người khác sợ hãi.
Dương Thiên dẫn Liễu Mị đi xuống dưới phòng khách, hai người ngồi đối diện, đang định hỏi thăm nàng một số vấn đề. Chuông cửa lại vang lên. Liễu Mị sắc mặt lập tức thay đổi. Dương Thiên thì ra vẻ vui mừng. Chẳng lẽ Tô Nguyệt Nhi cũng đến? Cái này không phải là quá tuyệt vời sao? Ta nhân dịp này giải trừ thù hận giữa hai người thật tốt. Dương Thiên cũng không muốn mấy cái lão bà của mình là kẻ thù của nhau.
Tất nhiên, đây chỉ là hắn tự sướng một mình mà thôi. Nói với Liễu Mị một câu:
- Ta ra mở cửa a.
Dương Thiên liền đi ra ngoài mở cửa. Đứng ngoài cửa là một người mặc một bộ đồ trắng, đeo khăn che mặt, đúng là Tô Nguyệt Nhi. Tô Nguyệt Nhi thấy Dương Thiên mở cửa, không nói hai lời liền mang hành lí đi vào.
Dương Thiên mặt nghệch ra, hắn cảm thấy nàng rất có phong thái của chủ nhà a. Tô Nguyệt Nhi vừa bước vào phòng khách, nhìn thấy Liễu Mị lập tức bị khựng lại. Liễu Mị khoe miệng mỉm cười, châm chọc:
- Ha ha. Không nghĩ đến Thiên Sơn Thánh nữ cao cao tại thượng lại cũng chỉ là một dâm nữ. Nửa đêm chịu không được chạy đến nhà nam nhân a. Đúng là tri nhân tri diện bất tri tâm.
Tô Nguyệt Nhi tức đến nổ phổi, hai ngực phập phòng. Nàng đã lấy hết dũng khí mới dám đến đây. Không ngờ lại gặp phải Liễu Mị.
- Ngươi cũng chẳng phải loại tốt lành gì. Chẳng phải cũng giữa đêm đi tìm nam nhân sao?
- Ta là Ma môn Ma nữ. Cũng không giống ngươi Thiên Sơn Thánh nữ, ta đi tìm nam nhân thì có làm sao?
- Ngươi…
Dương Thiên thấy hai nàng vừa gặp mặt đã khẩu chiến, không khỏi cảm thấy đau đầu. Tô Nguyệt Nhi hoàn toàn không phải đối thủ của Liễu Mị. Hắn lo sợ nếu sau này hắn có việc ra ngoài, căn nhà này có thể không giữ được.
Dương Thiên trực tiếp đứng ra ngăn cản:
- Được rồi. Các ngươi không cần nháo sự nữa. Hiện tại cũng đã trễ rồi. Từ này chúng ta sẽ sống chung nên các ngươi nên cố kiềm chế một ít.
Tô Nguyệt Nhi vẻ mặt tức giận hừ lạnh, Liễu Mị vẻ mặt đắc ý khiến nàng vô cùng khó chịu. Dương Thiên lắc đầu, quả là một đôi oan gia a. Dẫn Tô Nguyệt Nhi lựa chọn một căn phòng. Chờ nàng sắp xếp hành lí xong, Dương Thiên lại một lần nữa dẫn nàng đi tham quan căn nhà tương tự Liễu Mị.
Vẻ mặt của Tô Nguyệt Nhi cùng Liễu Mị khi này không khác nhau rK6SuTC nhiều. Đều hoài nghi về số tuổi của Dương Thiên. Hắn cũng như cũ giải thích, thầm nghĩ đôi oan gia này suy nghĩ cũng thật giống nhau. Nếu có thể xóa bỏ hiểu lầm, hẳn có thể trở thành bạn tốt.
Xong xuôi, Dương Thiên 3 người lần nữa ngồi trong phòng khách. Thấy hai nàng không định nói gì, Dương Thiên đành phải mở miệng:
- Ta trước tiên có một việc muốn nói. Các ngươi có thể tháo mặt nạ cùng khăn che mặt ra được không?
Liễu Mị lập tức từ chối:
- Không được. Chuyện này không cần bàn bạc, ta sẽ không đồng ý.
Dương Thiên cau mày, quay lại nhìn Tô Nguyệt Nhi:
- Dung mạo của ngươi ta lần trước đã nhìn thấy, cũng không cần tiếp tục che dấu chứ.
Tô Nguyệt Nhi liền nói:
- Cũng không phải chuyện gì quan trọng, ta cũng không giống như người nào đó suốt ngày làm việc xấu, không dám để người ta nhìn thấy dung mạo.
Nói xong, liền tháo khăn che mặt xuống, để lộ dung nhan tuyệt thế, mặc dù đã là lần thứ hai nhìn thấy, Dương Thiên vẫn có chút ngẩn ngơ. Quả thật so với Tần Tuyết đám người bọn họ còn phải đẹp hơn một chút. Dương Thiên đoán là do khí chất của nàng, khiến cho người bình thường cảm thấy như một vị tiên nữ cao cao không thể chạm tới.
Tất nhiên, Dương Thiên không phải người bình thường, hắn không những muốn chạm đến nàng, mà còn muốn cùng nàng làm nhiều việc có “ý nghĩa” khác. Thấy Dương Thiên bị giật mình trước vẻ đẹp của mình, Tô Nguyệt Nhi rất vui vẻ, nàng trước giờ vẫn luồn tự tin về nhan sắc của mình. Nhìn qua Liễu Mị vẻ mặt khiêu khích.
Liễu Mị vẻ mặt dường như không quan tâm, nhưng Dương Thiên nhìn ra được trong mắt nàng ẩn giấu vẻ ghen ghét. Dương Thiên nhíu mày, chẳng lẽ nàng không phải là một mỹ nữ. Không thể nào, từ một nữa khuôn mặt của nàng, Dương Thiên lần đầu nhìn thấy liền phán định nàng là một đại mỹ nữ.
Dương Thiên cũng không tiếp tục để ý. Hắn sớm muộn cũng sẽ nhìn thấy dung mạo của nàng. Chấn chỉnh một chút, Dương Thiên liền nói:
- Bậy giờ các ngươi cũng nên tự giới thiệu một chút a.
- Tô Nguyệt Nhi, Thiên Sơn Thánh nữ.
Liễu Mị càng ngắn gọn hơn:
- Liễu Mị.
Dương Thiên đầu đầy hắc tuyến, cùng không cần ngắn như vậy a. Làm một bộ dáng đường hoàn, Dương Thiên tiếp:
- Ta gọi là Dương Thiên, năm nay 20 tuổi. Hiện là sinh viên đại học Thanh Hoa, chuyên ngành tài chính. Sở thích là mỹ nữ, tu vị…
Nói đến đây Dương Thiên liền dừng lại, hai người đang căng tai lắng nghe, hiển nhiên đối với việc Dương Thiên 20 tuổi đã khiến các nàng bất ngờ không ít, vội nói: