Dương Thiên dường như không nghe thấy Cự Lực Thần Sư đang gào thét, Phá Thiên nâng lên cao, bóp cò. Một cột sáng đường kính gần 3 mét từ nòng súng bắn ra. Cột sáng rực rỡ nhiều màu, tốc độ nhìn như chậm rãi lướt qua hư không.
Nhìn thấy công kích đẹp mắt này, gương mặt Cự Lực Thần Sư cực kỳ ngưng trọng. Cột sáng kia cho hắn loại cảm giác không thể né tránh, chỉ có thể đổi đầu. Đồng thời, một loại cảm giác nguy hiểm từ trong máu thịt Cự Lực Thần Sư phát ra khiến hắn cố nén run rẩy. Đây là bản năng của linh thú đang nhắc nhở hắn, cột sáng này đủ sức giết chết một tên Hoàn Vũ kỳ tu luyện Man Lực.
Man Lực thuộc về một loại lực lượng cơ thể thuần túy. Bất cứ đại tu sĩ nào tu luyện loại lực lượng này, thân thể đều được cường hóa đến mức tối đa, trong hàng ngũ tu sĩ cùng cấp gần như là vô địch. Cường độ thân thể tăng, công kích vật lý cùng phòng ngự đều cực mạnh. Vậy mà lúc này, một cột sáng bình thường lại khiến tính mạng hắn bị uy hiếp.
Cự Lực Thần Sư tin vào bản năng của mình, hắn ngẩn mặt lên trời gầm một tiếng để át đi sợ hãi. Toàn bộ Man Lực tập trung tại tay phải khiến tay hắn chuyển sang màu nâu đất. Lực lượng ngưng tụ, tay phải Cự Lực Thần Sư bắt đầu trở lại nguyên dạng hình móng vuốt sư tử. Cánh tay không chịu nổi lực lượng áp súc đến cực đại, máu tươi chảy ra ướt đẫm. Cự Lực Thần Sư bất chấp đau đớn gào to:
- Bạt Thiên Cự Lực Quyền.
Đối mặt với một kích của Dương Thiên, Cự Lực Thần Sư đã phải sử dụng đến Bản Mệnh Tuyệt Kỹ. Chỉ thấy tay phải của hắn đứt rời khỏi cơ thể, bị Man Lực bao phủ, bay đến va chạm với cột sáng sặc sỡ muôn màu kia.
- Ầm, ầm…
Hoạt loạt tiếng nổ kinh thiên vang lên, không gian lập tức vỡ nát. Vứt nứt không ngừng kéo dài, đi qua khỏi người Dương Thiên lẫn Cự Lực Thần Sư vẫn chưa có dấu hiệu dừng lại. Tại vị trí hai đại chiêu va chạm, không gian hỗn loạn một cơn bão lớn được hình thành, ngày càng mạnh lên, uy thế khiến Cự Lực Thần Sư không nhịn được hô:
- Thời Không Bạo Liệt.
So với Thời Không Bạo Liệt, Không Gian Phong Bạo của hắn lúc đầu thật không đáng nhắc đến. Để sử dụng Không Gian Phong Bạo chỉ cần tu vị đủ cao, nắm giữ một chút Không Gian Pháp Tắc là được. Thời Không Bạo Liệt thì khác, để dử dụng nó cần nắm giữ hai Thời Gian, Không Gian hai loại pháp tắc, hơn nữa dung hợp lại để cùng sử dụng.
Thời Không Bạo Liệt này là do sức mạnh sản sinh từ va chạm của hai đại chiêu mà hình thành. Trường hợp này rất hiếm thấy. Cự Lực Thần Sư không biết nên cười hay nên khóc. Nếu là bình thường, Ex3TGsf hắn cũng không quá sợ hãi thứ này, thậm chí cố gắng lĩnh ngộ chút pháp tắc từ trong đó. Nhưng hiện tại thì khác, hắn vừa xuất ra Bản Mệnh Tuyệt Kỹ, toàn thân suy yếu, lại mất đi một cánh tay. Với tình trạng này, đối mặt với Thời Không Bạo Liệt chỉ có một con đường chết.
Trong lúc Cự Lực Thần Sư đang đau đầu, Thời Không Bạo Liệt ngày càng to hơn, giống như muốn nuốt chứng lấy mọi thứ. Từ bên trong thời gian hỗn loạn, một cột sáng rực rỡ phóng ra. Lúc này hình dạng của nó đã nhỏ đi vài phần, ánh sáng cũng nhạt hơn những vẫn đủ khiến Cự Lực Thần Sư sợ mất mật. Hắn đã dùng đến Bản Mệnh Tuyệt Kỹ mà vẫn phải chịu thua sao?
Nguy hiểm tình mạng gần kề không cho phép Cự Lực Thần Sư do dự, hai mắt hắn hiện lên sự quyết tâm. Cự Lực Thần Sư xé nát mảnh áo trước ngực, móng tay như dao, từng nhát từng nhát vạch lên. Những vết cắt tưởng chừng điên loạn lại dần hình thành một đồ án phức tạp, ẩn hiện ở trong là hình ảnh mờ ảo của một con sư tử.
Đồ án hình thành, tách ly khỏi cơ thể Cự Lực Thần Sư. Lúc này khí tức trên người nó ngày càng suy yếu. Hoàn Vũ sơ kỳ, sơ nhập Hoàn Vũ, Bán Bộ Hoàn Vũ, Thánh Thể hậu kỳ đỉnh phong…mãi khi đến Thánh Thể sơ kỳ mới dừng lại.
Đồ án sư tử bằng máu bay lên cao rồi biến mất, từ trong vết nứt không gian, một cái ngọc ấn khổng lồ dần dần hiện ra. Bên trên ngọc ấn là hình ảnh một con sử tử, trên trán có một viên ngọc đủ loại màu sắc, 12 cánh sau lưng giương cao. Sư tử dùng ánh mắt khinh thường nhìn xuống, mang theo khí thế vương giả, tựa như đang nhìn những con sâu cái kiến dưới kia.
Dương Thiên cũng có chút kinh ngạc:
- Tiên Ấn, lại là thứ này.
Tu Chân Giả đạt đến Thánh Thể kỳ có năng lực khắc lại dấu ấn của mình vào thiên địa. Những người được hắn cho phép chỉ cần trả một cái giá nhất định liền có thể mượn được một phần lực lượng từ dấu ấn đó. Ấn này gọi là Thánh Ấn, Thánh Thể kỳ đại năng dùng nó hấp thu tín ngưỡng lực hoặc cho người khác mượn dùng lực lượng để thu lại lợi ích.
Cao hơn Thánh Ấn chính là Tiên Ấn, chỉ có Tu Chân Giả đạt đến Bán Tiên mới có năng lực khắc ra Tiên Ấn. Bán Tiên tuy chỉ có một nửa là tiên, nhưng trong tên đã có một chữ Tiên, đương nhiên khác biệt rất lớn so với Hoàn Vũ kỳ, Thánh Thể kỳ. Lực lượng mượn được, cái giá phải trả cũng sẽ lớn hơn rất nhiều. Cự Lực Thần Sư muốn sử dụng lực lượng của Tiên Ấn, cái giá phải trả chính là Bản Mệnh Tinh Huyết cùng rơi xuống một đại cảnh giới, cái giá này không thể nói là nhỏ.
Tiên Ấn vừa hiện, Dương Thiên thở dài tiếc nuối. Thứ này tất nhiên có năng lực chống lại cột sáng cùng Thời Không Bạo Liệt. Thân là Chân Tiên, những gì hắn đã nói sẽ không nuốt lời. Nói một chiêu là một chiếu, Cự Lực Thần Sư có thể tiếp được, vậy thì để hắn đi thôi. Chỉ tiếc miếng da hổ kia a.
Trong khi Dương Thiên đang than thở, Tiên Ấn đã hoàn toàn lộ diện. Hai mắt Bách Biến Thần Sư được khắc bên trên xuất hiện một tia linh tính. Nó xoay người lại đối diện với hai đại công kích sắp đến, viên ngọc trên trán chuyển sang vô sắc, bên trong ẩn chứa từng sợi lôi đình đang nhảy múa.
Bách Biến Thần Sư mở miệng, một tia lôi điện vô sắc từ trong miệng nó bắn ra. Cả không gian trở nên ảm đạm, mọi màu sắc bị lôi điện xóa nhòa, chỉ còn lại một màu trắng xám. Tại nơi lôi điện đi qua, Thời Không Bạo Liệt, cột sáng của Dương Thiên lần lượt bị đánh tan. Lôi điện dựa thế tiếp tục bắn thẳng về phía Dương Thiên, ý đồ hủy diệt mọi thứ trên đường đi của nó.
Dương Thiên một tay che miệng ngáp, tay còn lại phẩy nhẹ một cái. Diệt Sắc Thần Lôi uy chấn tam giới lập tức bị đánh tan, hư không trở lại màu đen kịt. Trên mặt hư ảnh sư tử hiện lên sự cảnh giác. Cự Lực Thần Sư thì không cần nói, không có bất kỳ tử ngữ nào có thể miêu tả được vẻ mặt của hắn lúc này. Diệt Sắc Thần Lôi nổi danh của Thiên Vương đại nhân bị Dương Thiên phẩy tay đánh tan, tên này còn là người sao?
Tuy nói lực lượng của Tiên Ấn chưa đạt đến một phần vạn bản thể, nhưng một phần mười của Bán Tiên hậu kỳ đã đủ để đánh chết cả trăm vạn tên Hoàn Vũ kỳ a. Cự Lực Thần Sư trong lòng vô cùng ủy khuất, đi tìm kiếm Vương hơn ngàn năm, cuối cùng ngài lại nằm trong tay một tên Bán Tiên. Đây là ý trời sao?
Dương Thiên khoác tay:
- Ta đã nói một chiêu, ngươi đã thành công đỡ được, vậy cũng không làm khó ngươi nữa.
Đi? Cự Lực Thần Sư đương nhiên muốn đi, nhưng lúc này hắn đã triệu hồi Tiên Ấn, bên trong Tiên Ấn có ẩn chứa một tia tàn hồn của Thiên Vương đại nhân. Từ khi Tiên Ấn hiện, đi hay ở, chiến hay hòa đã không do hắn quyết định nữa rồi.
Bách Biến Thần Sư khắc trên Tiên Ấn lắc lư cơ thể, phát ra ánh sáng chói mắt. Ánh sáng chiếu sáng cả vùng không gian tăm tối trong vài giây rồi vụt tắt, hiện nguyên hình thành một nam nhân trung niên. Hai mắt hắn sáng ngời, trên người tỏa ra khí thế vương giả, ngạo nghễ nhìn chúng sinh. Nam nhân mở lời, giọng nói như đang ra lệnh:
- Ngươi chính là kẻ đã bắt đi người nối dõi của ta? Có thể trả nó lại cho ta được hay không?
Dương Thiên kinh thường nói:
- Còn không mau cút đỉ. Một mảnh tàn hồn cũng dám ở đây lên mặt. Cho dù là bản thể của ngươi ở trước mặt ta cũng chưa đủ tư cách nói lời này.
Bách Biến Thần Sư giọng nói bình thản, bên trong ẩn chứa uy hiếp:
- Đạo hữu, ngươi muốn trở thành kẻ thù của toàn bộ Thần Sư nhất tộc sao?