- Ta nói ngươi may mắn, vẫn còn giữ được mạng sống. So với nó, đột phá là chuyện nhỏ, không đáng nhắc đến. Ngươi có biết loại linh lực Sở Từ tu luyện là gì không?
Tiêu Chính Long ngẩn ra, suy nghĩ trong vài giây rồi trả lời:
- Ta đã nghe Sở Từ nhắc qua, hình như gọi là Man Lực.
- Vậy ngươi hiểu được bao nhiêu về loại linh lực này?
- Ta nghe Sở Từ nói nó có tác dụng luyện thể, khi chiến đấu uy lực rất lớn.
Dương Thiên cố nén xúc động cho Tiêu Chính Long một trận:
- Không hiểu chút nào cũng dám dùng nó luyện thể. Thứ nhất, Sở Từ tu vị còn quá thấp, không đủ khả năng khống chế loại linh lực này. Thứ hai, hắn nhờ vào lĩnh ngộ công pháp, thành công rút ra một tia nhỏ, hơn nữa còn là hình thái sơ khai nhất của Man Lực. Thứ ba, quan trọng nhất, chính là do ngươi quá may mắn. Nếu không có 3 yêu tố này, hiện giờ ta hẳn là đang đứng trước mộ ngươi mới đúng.
- Nguy hiểm như vậy?
- Một tên Địa cấp mà dám dùng Man Lực luyện thể, ngại mạng mình quá dài sao. Ta nói cho ngươi biết, đừng nói Địa cấp, dù là Thiên cấp, thậm chí đám Kim Đan kỳ Tu Chân Giả kia, so với Man Lực, một cọng lông cũng không đáng nhắc đến. Một tia Man Lực hình thái sơ khai khống chế tốt, đánh trọng thương hoặc tiêu diệt Kim Đan kỳ tu sĩ là chuyện rất đơn giản.
Lưng áo Tiêu Chính Long ướt đẫm mồ hôi, đến tận lúc này hắn mới biết mình đã may mắn đến mức nào. Sở Từ đã từng nói qua cho Tiêu Chính Long về phân chia cấp bậc của Tu Chân Giả. Lợi hại như hắn cũng chỉ đạt đến Trúc Cơ hậu kỳ mà thôi. Kim Đan kỳ hơn Trúc Cơ kỳ một cái đại cảnh giới, mạnh hơn đâu chỉ vài lần. Trong Tu Chân Giới, mỗi đại cảnh g8q8B0v giới chênh lệch vô cùng lớn. Trừ khi có công pháp, pháp bảo cùng linh lực vượt trội, bằng không rất khó san lấp khoảng cách này. Sở Từ có đầy đủ những thứ đó, nhưng để hắn đấu với Kim Đan kỳ vẫn có hơi miễn cưỡng.
Vậy mà chỉ cần một tia Man Lực ở hình thái sơ khai cũng có thể dễ dàng giết chết Kim Đan kỳ, đủ thấy nó khủng bố đến mức nào. Tiêu Chính Long thầm nhủ trong lòng, khi trở về nhất định phải bái lạy tổ tiên, cảm tạ bọn hắn đã phù hộ mình vượt qua đại nạn.
Tiêu Chính Long đã hiểu ra, Dương Thiên cũng không tiếp tục trách mắng hắn nữa.
- Mọi chuyện đã qua, nhớ kỹ lần sau, những chuyện không nắm chắc thì đừng làm, nếu không đến cái mạng nhỏ cũng sẽ khó giữ được.
- Ta sẽ chú ý hơn.
Dương Thiên gật đầu:
- Vậy là được rồi. Ngươi cũng đã chạm tới bình cảnh, để ta giúp ngươi đột phá.
Tiêu Chính Long gương mặt ngạc nhiên rồi chuyển sang mừng rỡ như điên:
- Cảm ơn Dương thiếu. Chúng ta tìm chỗ nào…
- Không cần, ở đây là được rồi.
- Ở đây…
Tiêu Chính Long lo ngại nhìn quanh, đột phá sẽ gây ra động tĩnh lớn, nơi đây đông người nhất định sẽ bị chú ý. Dương Thiên thản nhiên nói:
- Mọi việc đã có ta lo liệu.
Nói xong, hắn lấy từ trong người ra một viên đan dược màu đen đưa cho Tiêu Chính Long:
- Uống nó vào, vận chuyển chân khí trong cơ thể từ từ luyện hóa nó.
Tiêu Chính Long nhận lấy đan dược, ngoan ngoãn làm theo. Hắn tin tưởng Dương Thiên một cách tuyệt đối, không chút nghi ngờ nào. Đan dược vào bụng liền bị chân khí giữ lại luyện hóa, một dòng khí nóng bắt đầu tràn ra, chảy khắp cơ thể Tiêu Chính Long rồi tụ tập lại một điểm.
Quá trình này khá tốn thời gian, Dương Thiên thì không rảnh rỗi như vậy. Hắn trực tiếp đặt tay lên đầu Tiêu Chính Long, linh lực mạnh mẽ tiến vào, giúp hắn luyện hóa nhanh hơn.
Dưới sự trợ giúp của Dương Thiên, đan dược rất nhanh bị luyện hóa hết, dược lực cuồn cuộn tràn ra, va mạnh vào bình chướng, ý đồ phá tan nó đi. Bình chướng vốn vô cùng chắc chắn lúc này lại mềm như tờ giấy, va chạm vài lần liền tan vỡ. Tiêu Chính Long thuận lợi đạt đến Thiên Cấp. Khí tức trên người hắn vừa bạo phát liền bị Dương Thiên áp chế, hoàn toàn thu ngược trở lại cơ thể.
Cảm nhận lực lượng mạnh mẽ chảy trong cơ thể, Tiêu Chính Long mở mắt ra, đưa tay bóp nhẹ vào bức tường bên cạnh. Bức tường làm bằng đá lập tức vỡ đi một mảnh, bị Tiêu Chính Long bóp nát thành bụi phấn. Thiên cấp võ giả đã tương đương với Trúc Cơ kỳ, võ giả lại chuyên tu về lực lượng thân thể, sức chiến đấu mạnh mẽ. Bằng vào thực lực Tiêu Chính Long lúc này, nếu để cho tam đại gia tộc biết được, chắc chắn sẽ tìm cách mời gọi, thậm chí thủ tiêu. Đây là lý do Hoa Thất khi xưa phải dấu giếm thực lực của mình.
Đột phá thành công, Tiêu Chính Long cảm động nói:
- Dương thiếu, chỉ cần ngươi ra lệnh, dù phải lên núi đao, xuống biển lửa ta cũng sẽ không hé răng nửa câu.
- Ai cần ngươi đi chịu chết. Cứ làm tốt công việc ta đã giao phó là được.
- Ta sẽ làm ngay. Dương thiếu, ngươi có muốn cùng đi?
- Tốt.
Thanh toán tiền cafe xong, Dương Thiên theo Tiêu Chính Long trở ra xe của hắn. Tiêu Chính Long nhanh chóng phân phối cho thuộc hạ gọi điện cho các cổ đông lớn của tập đoàn Thắng Nam, bao gồm cả mẹ của Mộc Vũ Hàm. Tập đoàn đang thua lỗ, mỗi người đang gánh trên vai một khoản nợ lớn, có người đồng ý mua lại, bọn họ tất nhiên rất vui vẻ nhận lời.
Hơn nữa, Tiêu Chính Long là ai? Lão đại giới hắc đạo ba tỉnh phía Nam, còn có quan hệ thân thiết với Ngự Long Bang, ai dám không nghe lời của hắn. Dù là triệu tập hội nghị cổ đông đột xuất, vẫn có đến 90 phần trăm số người được gọi nhận lời đến dự. Còn lại 10 phần trăm kia thì đã dứt khoát đồng ý tặng lại cho Tiêu Chính Long, vừa thoát nợ lại tạo được quan hệ tốt, chỉ có ngốc mới không làm.
Tiêu Chính Long cho thuộc hạ sắp xếp mọi chuyện xong liền cùng Dương Thiên đến một nhà hàng ăn trưa, nhân cơ hội thỉnh giáo hắn về vấn đề tu luyện. Dương Thiên chưa từng luyện qua cổ võ, nhưng vạn pháp đều xuất từ một nguồn, nguyên lý của mọi phương pháp tu luyện đều như nhau. Tùy tiện hướng dẫn vài điểm khó khăn cho Tiêu Chính Long, Dương Thiên còn tiến hành nâng cấp Đoạn Mạch Chỉ, khiến cho nó có năng lực công kích tầm xa. Đối với việc này, Tiêu Chính Long cảm ơn rối rít, mãi đến khi Dương Thiên khó chịu ra mặt hắn mới dừng lại.
Gần đến 2 giờ chiều, Dương Thiên cùng Tiêu Chính Long mới đi đến phòng họp của tập đoàn Thắng Nam. Còn cách công ty một khoảng ngắn, Dương Thiên mới chợt nhớ ra, quay sang Tiêu Chính Long hỏi:
- Ngươi ở chỗ này có một cái áo khoác cổ áo cao cùng, một cái nón lưỡi trai một cặp kinh mác màu đen cỡ lớn hay không?
Tiêu Chính Long dù cảm thấy hơi khó hiểu nhưng vẫn lấy những thứ đó ra đưa cho Dương Thiên. Bọn hắn là xã hội đên, đây đều là những trang phục cơ bản không thể thiếu.
Mặc lên áo khoác, kéo cao cổ áo đến mũi, đội nón, đeo lên cặp kính mác cỡ lớn, trông Dương Thiên lúc này không khác gì một tên thám tử chuyên theo đuôi trong một bộ phim trinh thám. Hắn nhìn Tiêu Chính Long:
- Thế nào? Không tệ chứ?
Tiêu Chính Long cố nhịn cười:
- Không, không tệ chút nào. Nhìn rất có phong cách.
Dương Thiên hừ nhẹ:
- Lời nói và thái độ của ngươi không đồng nhất.
Tiêu Chính Long cố làm mặt nghiêm túc:
- Ta nói đều là sự thật, rất có phong cách, chỉ là có hơi buồn cười một chút.
Dương Thiên thở dài, trong lòng thầm rủa Lý Bàn vài câu. Kế hoạch của tên kia có ghi rõ phải chọn bộ đồ này để khiến cho người khác tò mò, chú ý đến hắn. Hiện tại làm theo, Dương Thiên bắt đầu có chút nghi ngờ về óc thầm mĩ của tên kia. Bộ đồ này rõ ràng không hợp với hắn chút nào, thậm chí khiến cho một người nghiêm túc như Tiêu Chính Long cũng không nhịn được cười.
Đã ném lao thì phải theo lao, Dương Thiên dứt khoát mặc kệ, ngã người ra ghế nhắm mắt tĩnh dưỡng.
Xe chạy thêm vài phút rồi đến nơi, bước xuống xe, Tiêu Chính Long dẫn đầu đi vào trong, Dương Thiên cùng một tên thuộc hạ khác cầm cặp sách đi song song phía sau. Một đường thẳng đến phòng họp, mọi người trên đường đều né tránh không dám nhìn thẳng vào ba người bọn họ. Ngay cả với vẻ ngoài kỳ dị của Dương Thiên, không có người nào nhìn đến lần thứ hai. Đến trước cửa phòng họp, Dương Thiên mới cười nói:
- Danh tiếng của ngươi dường như không được tốt a.