Phong Lưu Chân Tiên

Chương 363: Khôi phục đến trúc cơ



Dương Thiên đang nằm trên giường, nghe tiếng gõ cửa liền tùy tiện nói:

- Vào đi.

Ba người Tiêu Vũ nghe vậy liền mở cửa đi vào. Trông thấy bọn hắn, Dương Thiên lười biếng che miệng ngáp rồi nói:

- Đến sớm như vậy, đã chuẩn bị đầy đủ những thứ ta yêu cầu hay chưa?

Tiêu Vũ gật đầu, lấy ra một cái túi trữ vật ném cho Dương Thiên. Đem toàn bộ đồ vật bên trong đổ ra, Dương Thiên gật đầu hài lòng:

- Không tệ, trong thời gian ngắn như vậy đã chuẩn bị đầy đủ. Xem ra các ngươi rất giàu có a.

Ba người mặt cười đắng chát, những thứ này là dùng toàn bộ gia sản của bọn họ mà đổi lấy. Tiêu Vũ phải cắn răng đi vào Nội môn tìm tỷ tỷ, viện cớ yq93PJ4 cá cược thua để xin nàng rất nhiều linh thạch, còn bị nàng giáo huấn một phen. Nào là ăn không ngồi rồi, còn cái gì phá gia chi tử, thật sự rất ủy khuất.

- Dương Thiên, bọn ta đã hoàn thành nhiệm vụ, ngươi cũng nên thực hiện lời hứa của mình, đưa thuốc giải ra.

Khóe miệng Dương Thiên vẽ lên nụ cười bí hiểm:

- Bây giờ còn chưa được, các ngươi chịu khó thêm một thời gian nữa đi.

Vẻ mặt Tiêu Vũ cứng lại, lạnh lùng nói:

- Ngươi nuốt lời?

Hai người còn lại lập tức đứng về hai bên, ngăn chặn lối thoát của Dương Thiên. Bộ dáng giống như chỉ cần một lời không hợp sẽ động thủ. Dương Thiên phất tay:

- Các ngươi không phải đối thủ của ta.

Một người lên tiếng:

- Lần trước là do ngươi đánh lén, bọn ta không tin là cả ba người cùng tấn công cũng không làm gì được ngươi.

Dương Thiên trực tiếp bỏ qua hắn mà nhìn sang Tiêu Vũ:

- Ngươi muốn đánh?

Tiêu Vũ cắn răng, do dự không nói. Hắn không dám chắc ba người bọn họ có thể chiến thắng Dương Thiên. Nhưng thuốc giải kia liên quan đến tính mạng của ba người bọn họ, không đánh lại cũng phải đánh.

Đối với những tên ít trải sự đời này, Dương Thiên dễ dàng đoán được bọn hắn đang nghĩ gì. Đem hết dược liệu bỏ vào túi trữ vật, Dương Thiên cười nói:

- Bây giờ các ngươi ngồi đợi ở đây. Ta đi một chuyến trở về sẽ đưa thuốc giải cho các ngươi.

Trông thấy Dương Thiên định bỏ đi, Tiêu Vũ vội chắn trước mặt hắn:

- Ngươi đã lừa bọn ta một lần. Bọn ta dựa vào cái gì để tiếp tục tin ngươi?

- Ta không có nói sẽ không đưa thuốc giải, dựa vào cái gì nói ta lừa các ngươi?

Tiêu Vũ cứng miệng, trong lúc hắn còn chưa có hành động gì. Dương Thiên đã nhẹ nhàng lách người, đi nhanh đến cửa.

- Nhớ kĩ, ở yên trong phòng chờ ta trở về. Không được mở cửa cho bất kỳ ai vào đây.

Để lại một câu nói, Dương Thiên đã biến mất khỏi tầm mắt của ba người. Hai người kia vội hỏi:

- Tiêu Vũ, chúng ta phải làm gì?

Tiêu Vũ cười khổ:

- Còn có thể làm gì. Đợi.

- Nhưng hắn…

- Ngươi có cách gì hay hơn? Ta chắc chắn ba người chúng ta liên thủ cũng không phải đối thủ của hắn.

Tiêu Vũ nói xong liền ngồi lên giường, nhắm mắt tĩnh tọa. Hai người kia nhìn nhau lắc đầu rồi cũng chọn một chỗ ngồi xuống.

Rời khỏi phòng, trên tay Dương Thiên hiện ra một tấm lệnh bài. Đây là lệnh bài thân phận của Tiêu Vũ. Tuy nói Dương Thiên cũng là Nội môn đệ tử, nhưng chỉ khi đạt đến Luyện Khí kỳ mới chính thức trở thành đệ tử của Thanh Linh Môn, được cấp lệnh bài chứng minh thân phận. Muốn sử dụng phòng luyện đan cần có lệnh bài thân phận, khi nãy đi ngang qua Tiêu Vũ hắn đã nhanh tay “mượn” nó để sử dụng.

Tìm một góc vắng, Dương Thiên chỉnh lại diện mạo của mình thành Tiêu Vũ. Sau đó dùng một cái túi vải bỏ Phá Thiên vào trong. Hình dạng của nó có chút đặc biệt, đeo vào sẽ khiến người khác chú ý.

Chuẩn bị xong xuôi, Dương Thiên tìm đến Đan Đường. Dùng hết lượng linh thạch còn sót lại của Tiêu Vũ hối lộ cho tên quản lý, Dương Thiên được sắp xếp một nơi thích hợp. Kiểm tra đan đỉnh cùng hỏa diễm, Dương Thiên gật đầu:

- Phẩm chất hơi kém một chút. Có điều để luyện chế một viên nhị phẩm đan dược thì vừa đủ.

Những vị Đan Sư khác nghe được những lời này chắc chắn sẽ cười đến mắc nghẹn. Một tên Luyện Khí hậu kỳ, dùng một cái đan lô phổ thông cùng địa hỏa cấp thấp muốn luyện chế nhị cấp linh đan. Quả thực là si tâm vọng tưởng. Dựa vào hiểu biết thông thường, chuyện này hoàn toàn không có khả năng. Nhị cấp linh đan, tu vị ít nhất cũng phải đạt đến Trúc Cơ kỳ cùng nhị phẩm Đan Sư. Cho dù là vậy, muốn luyện chế cũng phải hao tốn rất nhiều thời gian và công sức. Xác suất thất bại cực cao.

Dương Thiên trước kia chỉ tập trung tăng tiến tu vị. Tu tiên bách nghệ, hắn chỉ học tập những thứ hỗ trợ, tăng cường sức chiến đấu. Nổi bật nhất chính là Luyện Bảo cùng Luyện Đan. Trình độ luyện đan của Dương Thiên, cho dù tìm khắp Thập Đại Tiên Giới cũng khó có đối thủ.

Nhị phẩm linh đan yêu cầu tu vị đạt đến Trúc Cơ là vì cường độ hỏa diễm cần có thần thức khống chế. Hơn nữa luyện chế trong một thời gian dài, cần có tu vị cao chống đỡ.

Dương Thiên thì khác, hắn luyện đan cùng luyện bảo đã nhiều. Thậm chí thượng phẩm Tiên Bảo Phá Thiên cũng đã luyện ra được. Hiện tại một viên nhị phẩm linh đan, cần gì phải có thần thức khống chế. Thủ pháp của Dương Thiên có chút đặc biệt, thời gian luyện chế cũng rút ngắn đi rất nhiều. Luyện Khí hậu kỳ cũng đã đủ rồi.

Dương Thiên ném vài viên linh dược vào những cái lỗ gần đó, đặt tay lên đan lô. Một ngọn lửa trong lòng đất phun lên, đem đan lô lạnh lẽo đốt nóng. Từng loại linh dược được Dương Thiên tùy ý ném vào, chảy thành chất lỏng, rất nhanh hòa quyện vào nhau.

Dựa vào trình độ luyện đan cao thâm của Dương Thiên, tất nhiên sẽ không thất bại. Khoảng 3 giờ sau, một viên đan dược màu xanh đã nằm trọn vẹn trong tay hắn. Dương Thiên đánh giá sơ quá, có chút bất mãn:

- Luyện chế một viên nhị phẩm linh đan lại tiêu hao hơn ba giờ, còn không đạt đến tuyệt phẩm. Thật sự quá thất bại.

Linh đan chất lượng chia làm ba phẩm cấp: bình thường, tinh phẩm, tuyệt phẩm. Viên nhị phẩm linh đan trên tay Dương Thiên rõ ràng chỉ đạt đến tinh phẩm.

Nếu những Đan Sư của Thanh Linh Môn nghe được những lời này, chắc chắn sẽ tìm một miếng đậu hủ đập đầu vào để tự vẫn. Bọn hắn muốn luyện chế nhị phẩm linh đan tối thiểu cũng cần một ngày, thậm chí có người tiêu tốn cả tuần. Tên này mới đạt đến Luyện Khí kỳ, chỉ cần 3 giờ đã luyện xong, vậy mà vẫn còn bất mãn. Thực sự quá khinh người.

Dương Thiên cũng chỉ tùy ý nói ra mà thôi. Hắn cũng hiểu, với thực lực của mình, muốn đạt đến tuyệt phẩm rất khó. Nhanh chóng nhét đan dược vào miệng, Dương Thiên khởi động Chuyển Hóa Quyết, đem toàn bộ dược lực hấp thu, cung cấp cho Sinh Mệnh Bản Nguyên.

Hấp thu dược lực xong, Sinh Mệnh Bản Nguyên lóe sáng trong giây lát. Từ bên trong, một điểm sáng màu xanh nhạt rất nhỏ đi ra. Hạt nhỏ này đi đến ngay vị trí tim của Dương Thiên thì bị một chấm đen hút lấy. Sau đó, một cổ linh lực mãnh mẽ từ trái tim của Dương Thiên tràn ra.

Dương Thiên hai mắt nhắm lại, hắn có thể cảm nhận ra từng âm thanh, cử động của những thứ ở quanh mình. Là thần thức, Dương Thiên hiện tại đã có thể sử dụng sức mạnh Trúc Cơ sơ kỳ, phát ra được thần thức.

Vận dụng được thực lực Trúc Cơ, tảng đá trong lòng hắn cũng bỏ xuống. Ở tu vị này, Dương Thiên có thể sử dụng khá nhiều loại pháp thuật lợi hại, cộng thêm Phá Thiên, xem như đã có năng lực tự bảo vệ mình. Hơn nữa, lúc cần thiết, hắn có thể cưỡng chế đánh thức Tiểu Sư. Thực lực của nó chính là Nguyên Anh kỳ, lại là đỉnh cấp thần thú, đủ sức tung hoành tại Phàm Vũ Giới.

Thu dọn đồ đạc, Dương Thiên trả lại phòng luyện đan, nhanh chóng về phòng. Vừa thấy mặt Dương Thiên, ba người Tiêu Vũ đã đứng bật dậy. Tiêu Vũ vội hỏi:

- Thuốc giải của bọn ta…

Dương Thiên cười:

- Cho các ngươi.

Ba người vẻ mặt chờ mong, còn chưa kịp nhận được thứ gì từ tay Dương Thiên thì hai mắt đã hoa lên. Trước khi bất tỉnh, trong lòng Tiêu Vũ còn kịp mắng một câu: “Khốn kiếp, lại bị lừa”.

Đánh ba người bất tỉnh, Dương Thiên lập tức thi triển thủ đoạn xóa đi ký ức bọn họ. Sau đó bỏ lại ở một góc trong khu rừng gần đó. Chờ bọn họ tỉnh lại sẽ tự tìm đường về.

Mọi rắc rối đã giải quyết xong, Dương Thiên ngẩn đầu lên, nhìn về Dược Viên trên một ngọn đồi cách đó không xa.

- Rất lâu rồi không làm đạo tặc. Lần này nhất định phải cướp một cách triệt để a.