Phong Lưu Chân Tiên

Chương 370: Lời mời



Hàn Hùng còn chưa kịp nói câu tiếp theo, một thanh kiếm phía sau lưng Dương Thiên đã phóng lên, không gian xung quanh bị cắt ra một đường, Độc Giác Hổ bị chém thành một bãi máu. Vẻ mặt của thanh niên vẫn bình thản, không chút gợn sóng. Hắn cùng vương tọa, 9 thanh kiếm kia biến mất khỏi ảo cảnh cao nguyên.

Dương Thiên đứng dậy, nhìn về phía Hàn Hùng. Tên kia lúc này đã sớm bất tỉnh, hai mắt trợn to kinh hãi. Rất nhanh sau đó, Vương trưởng lão tiến vào, thấy thảm trạng của Hàn Hùng liền tức giận hỏi Dương Thiên:

- Ngươi đã làm gì hắn?

Dương Thiên thản nhiên đáp:

- Ta cùng hắn quyết đấu trong ảo cảnh, sau khi kết thúc lại thành ra thế này, hoàn toàn không liên quan đến ta.

Vương trưởng lão vội kiểm tra Hàn Hùng, phát hiện trên người hắn không có vết thương nào cũng đã hơi tin lời Dương Thiên nói. Vậy chuyện này thực sự rất kỳ lạ, trận pháp này là do tổ sư của Thanh Linh Môn chế tạo ra, dùng để rèn luyện ý chí cùng tâm cảnh của đệ tử. Trước giờ chưa từng có ai bị thương khi sử dụng nó.

Nếu Hàn Hùng chỉ là một đệ tử bình thường, Vương trưởng lão cũng không cần phải lo lắng. Nhưng phía sau hắn lại là một vị Kim Đan kỳ…

Không tìm ra cách giải quyết, Vương trưởng lão vội ôm lấy Hàn Hùng rời đi. Đây là hậu bối của vị kia, để hắn giải quyết là tốt nhất. Chỉ hi vọng vị Kim Đan kia không giận cá chém thớt a.

Dương Thiên chậm rãi bước ra ngoài, chọn một nơi ngồi xuống, vẻ mặt không chút lo lắng. Trận pháp này chính là chuyển hóa ý chí cùng tâm cảnh thành lực lượng trong ảo cảnh. Người tạo ra nó tu vị hẳn là đã đạt đến Nguyên Anh kỳ. Đáng tiếc, tên kia có nằm mơ cũng không nghĩ đến chuyện FYD3wRO có người ý chí cùng tâm cảnh còn cao hơn hắn đi vào trận pháp này.

Trận pháp vốn không có khả năng gây thương tổn cho người sử dụng, nhưng ý chí và tâm cảnh của Dương Thiên đã vượt khỏi người đã tạo ra trận pháp. Chính việc này đã khiến cho ảo cảnh chân thật hơn, đem Hàn Hùng đánh bất tỉnh. Theo suy đoán của Dương Thiên, Hàn Hùng chín phần mười đã bị đánh thành một tên ngu ngốc.

Những kẻ đứng đầu Thanh Linh Môn cũng không thể nào tìm ra được câu trả lời. Một đệ tử Luyện Khí kỳ có ý chí cùng tâm cảnh vượt xa tổ sư gia của bọn hắn? Chắc chắn không có ai nghĩ đến nguyên nhân này. So với chuyện đó, thà tin rằng trận pháp xảy ra vấn đề còn hợp lý hơn rất nhiều.

Không ngoài dự đoán của Dương Thiên, rất lâu sau, Vương trưởng lão không có trở lại mà là hai vị khác. Hai người này chính là vị trưởng lão béo mập đeo hồ lô lần trước Dương Thiên từng gặp cùng một người rất lạ mặt, tu vị đã đạt đến Kim Đan trung kỳ. Bọn hắn đi vào trong hang động kiểm tra một hồi rồi vội vả rời đi.

Khoảng 20 phút sau, vị trưởng lão béo mập trở lại, nhìn quanh một lượt rồi tập trung ánh mắt vào Dương Thiên:

- Vương trưởng lão làm việc thất trách khiến cho trận pháp xảy ra vấn đề, làm một đệ tử bị thương nặng. Ta đến để thay mặt hắn tiếp tục cuộc đấu lần này. Người tiếp theo…

Quả nhiên, môn phái không tìm ra được nguyên nhân liền lấy Vương trưởng lão làm thế thân lãnh tội. Tên kia cũng có chút đáng thương, bất quá Dương Thiên mặc kệ. Kẻ nào có ý đồ với hắn đều sẽ có kết cục không tốt. Lùi lại vài trăm năm trước, Hàn Hùng chắc chắn phải chết, Dương Thiên hiên tại đã nhẹ tay hơn xưa rất nhiều.

Từng cặp từng cặp bước vào, lần này diễn ra rất suôn sẻ, không xuất hiện tình huống ngoài ý muốn nào nữa. Đến khi còn lại 25 người, Dương Thiên may mắn bốc trúng lá thăm đặc cách vào vòng tiếp theo. Theo vị trưởng lão béo mập kia, vận khí cũng là một loại thực lực. Đối với kiến giải này, đám để tử phía dưới không dám phản bác lại. Những vòng tiếp theo, Dương Thiên khống chế thực lực ở mức vừa đủ, lọt vào top 10 liền giả vờ thất bại.

Hắn chỉ là Luyện Khí sơ kỳ, lọt vào top 10 tuy rất đáng kinh ngạc, nhưng cũng không khiến người khác quá chú ý. Cuộc thi kết thúc, vị trưởng lão béo mập kia rất nhanh công bố kết quả. Ngoài việc tiến vào Nội môn, những người top 10 còn có phần thưởng của riêng mình. Phần thưởng của Dương Thiên chỉ là 10 viên linh thạch cùng một viên đan dược gia tăng tốc độ tu luyện. Hắn cũng không tỏ thái độ gì, chỉ cúi chào rồi bỏ đi.

Dương Thiên rời đi được một đoạn đã phát hiện có người đang đuổi theo mình. Dựa vào khí tức, hắn không cần dùng thần thức cũng biết là vị trưởng lão béo mập kia. Dương Thiên dừng hẳn lại chờ. Vị trưởng lão kia đáp xuống ngay trước mặt hắn, lạnh lùng nói:

- Ngươi biết ta đến tìm ngươi là vì việc gì không?

Dương Thiên lắc đầu:

- Ngươi còn chưa nói, ta làm sao biết được.

Trưởng lão béo mập cười lạnh:

- Ngươi đừng giả vờ. Tên Hàn Hùng kia là cháu trai của một vị Kim Đan kỳ tiền bối. Ngươi khiến hắn thành ra như vậy, vị kia chắc chắn sẽ không tha cho ngươi.

Dương Thiên không biết Hàn Hùng có một tên Kim Đan kỳ chỗ dựa. Nhưng nếu biết thì đã sao? Kim Đan kỳ thì tính là gì? Cho dù là Nguyên Anh kỳ xuất hiện, Dương Thiên chỉ cần đánh thức Tiểu Sư cũng đủ đem hắn làm thịt.

- Kim Đan kỳ lại trả thù một tên đệ tử Luyện Khí kỳ vừa mới nhập môn như ta? Hắn không cần để ý đến mặt mũi sao?

Trưởng lão béo mập thở dài:

- Ngươi quá ngây thơ rồi. Ngươi chỉ là Luyện Khí sơ kỳ, vị kia dù không ra tay cũng có hàng trăm cách giết chết ngươi.

- Vụ việc vừa mới xảy ra, nếu hắn ra tay với ngươi sẽ khiến mọi người nghi ngờ, ảnh hưởng đến danh tiếng môn phái. Nhưng đợi khi chuyện này lắng xuống, tên kia chắc chắn sẽ âm thầm ra tay.

Trên mặt Dương Thiên không hề có chút sợ hãi nào, hắn nhìn vị trưởng lão béo mập kia, cười nói:

- Ta và ngươi vốn không quen biết, người vì sao phải nhắc nhở ta?

Trưởng lão béo mập không ngờ Dương Thiên lại hỏi một câu như vậy, hắn hơi ngẩn ra rồi bật cười:

- Tiểu tử, lần đầu nhìn thấy ngươi ta đã có cảm giác ngươi rất đặc biệt. Cụ thể là ở điểm nào thì không nói rõ được. Con mắt nhìn người của ta trước nay rất tốt, để cho ngươi chết thì thật đáng tiếc.

- Ồ, nói vậy ngươi đã có cách giúp đỡ ta?

Trưởng lão béo mập giật mình, ánh mắt thâm thúy nhìn Dương Thiên:

- Ngươi rất thông minh. Không sai, ta có cách bảo toàn mạng sống của ngươi.

- A, nói nghe một chút đi.

Tuy Dương Thiên không sợ tên Kim Đan kia nhưng nếu giết hắn sẽ mang đến rất nhiều phiền phức. Dương Thiên còn muốn trải nghiệm nhân sinh, sống cuộc sống của một đệ tử bình thường. Tránh được thì vẫn tốt hơn.

Trưởng lão béo mập tằng hắng một tiếng rồi nói:

- Thanh Linh Môn cũng không yên bình như vẻ bề ngoài. Thực ra nó đã sớm bị phân hóa thành 3 thế lực lớn. Thứ nhất chính là chưởng môn và vị Nguyên Anh kỳ sư thúc tổ đang làm chỗ dựa cho hắn. Thứ hai là phe của tên Hàn trưởng lão kia. Thứ ba…

Dương Thiên ngắt lời:

- Phe thứ ba chính là ngươi?

Trưởng lão béo mập có chút xấu hổ:

- Ta chỉ là một tiểu nhân vật, sao có thể đại diện được. Đứng đầu chúng ta chính là Thái sư thúc tổ. Hắn cũng là Nguyên Anh kỳ đại tu sĩ. Có hắn che chở, tên Hàn trưởng lão kia sẽ không dám làm gì ngươi.

Vốn tưởng rằng Dương Thiên sẽ vui mừng đồng ý, ai ngờ hắn lại tiếp tục hỏi:

- Nói cho ta nghe một chút về ba thế lực này đi.

Trưởng lão béo mập hơi khó chịu, nhưng vẫn kiên nhẫn đáp:

- Ngươi chỉ là đệ tử mới nhập môn, còn quá sớm để biết những chuyện này.

- Ta cần hiểu rõ trước khi gia nhập.

- Ngươi, ài, được rồi. Nói cho ngươi nghe một chút cũng không sao. Nhưng nhất định không được đi nói lung tung cho người khác.

Chờ Dương Thiên gật đầu, trưởng lão béo mập mới bắt đầu kể:

- Trước kia, Thanh Linh Môn chúng ta cũng là một đại môn phái. So với tam đại môn phái hiện giờ cũng không hề thua kém. Nhưng sau sự kiện kia, cao tầng của Thanh Linh Môn ra sức chống lại yêu thú, cuối cùng chết đi chín phần mười, môn phái mới bị suy thoái đến mức này.

- Phe phái của Hàn trưởng lão đã phần là những kẻ có dã tâm lớn, muốn dùng mọi cách để tăng tiến tu vị, thậm chí là các phương pháp vô cùng tà ác. Chúng ta không đồng ý với cách làm của bọn hắn nên mới tập hợp lại để ngăn cản. Những chuyện này chưởng môn đều biết nhưng lại không xen vào. Hắn đứng ở chính giữa cán cân, duy trì cho nó không nghiêng về bất kỳ bên nào.

- Ta chỉ có thể nói đến đây thôi, gia nhập hay không là tùy ngươi.