Phong Lưu Chân Tiên

Chương 416: Vân Lạc Tông



Biết Thiên Tâm đã trở về, Chu Hân Dao liền bước ra mở cửa:

- Các Chủ, chúng ta đi thôi.

Thiên Tâm còn chưa kịp phản ứng lại đã bị Chu Hân Dao kéo đi. Dương Thiên ngẩn đầu nhìn theo, định nói cái gì đó nhưng lại thôi. Chu Hân Dao và Thiên Tâm đều là tu sĩ Nguyên Anh kỳ, tốc độ rất nhanh, vừa ra khỏi cửa liền biến mất. Đúng lúc này, trong đầu Dương Thiên vang lên âm thanh truyền âm của Chu Hân Dao:

- Ta đợi ngươi trở về.

Tâm trạng vốn có chút không tốt của Dương Thiên vì câu nói này của Chu Hân Dao mà trở nên vui vẻ hơn rất nhiều. Hắn cũng không có gì cần chuẩn bị, lập tức khởi hành đến cái sa mạc kia.

Đã có chuẩn bị từ trước, Dương Thiên dễ dàng tìm đến đúng địa điểm, dùng chìa khóa gọi ra truyền tống trận. Hắn cũng không vội vả rời đi mà kiểm tra sơ qua phương thức vận hành của cái truyền tống trận này. Xác định được đây là loại truyền tống trận một chiều, Dương Thiên bắt đầu chỉnh sửa lại trận văn cùng mắt trận. Dương Thiên vẫn có ý định quay về Phàm Vũ Giới trước khi phi thăng, đem thứ này sửa thành truyền tống trận hai chiều là tốt nhất.

Tiêu hao một ngày thời gian, truyền tống trận rốt cuộc đã làm mới xong, Dương Thiên đem một viên cực phẩm linh thạch ra, cẩn thận chia cắt nó thành năm phần bằng nhau. Cực phẩm linh thạch ẩn chứa linh khí vô cùng tinh thuần, nếu làm không tốt sẽ khiến linh khí bên trong thoát ra ngoài, khiến nó bị giảm phẩm chất.

Đối với người bình thường, công việc này cần khá nhiều thời gian. Nhưng Dương Thiên chỉ cần vài phút liền làm xong. Đặt năm mảnh cực phẩm linh thạch vào truyền tống trận, đồ án trận văn liền phát ra ánh sáng chói mắt. Cả người Dương Thiên bị ánh sáng bao phủ, biến mất ở bên trong. Truyền tống trận vừa kích hoạt xong, năm mảnh cực phẩm linh thạch cũng đã tiêu hao hết linh khí, tất cả một lần chìm sâu vào bên trong sa mạc rộng lớn.



Vân Lạc Tông là một môn phái nhỏ ở Tịnh Thổ. Môn chủ vốn xuất thân từ một gia tộc tu tiên, về sau có xích mích với gia chủ nên đã bỏ nhà ra đi. Trong một lần tầm bảo vô tình tìm được động phủ của một tên Kim Đan kỳ tu sĩ chết đi đã lâu, kế thừa y bát của hắn, lập nên Vân Lạc Tông.

Lúc này, Vân Lạc Tông đang đối diện với nguy cơ diệt vong. Lạc Tuyết, con gái của tông chủ Vân Lạc Tông trong một lần ra ngoài lịch luyện đã gặp phải một tên biến thái của ma đạo. Tên này mê luyến vẻ đẹp của nàng, muốn bắt về làm đỉnh lô song tu. May mắn có cha nàng, Lạc Tuấn đến kịp, đem tên kia giết đi. Nhưng đó mới g7QtlvO chỉ là bắt đầu.

Tại Tịnh Thổ, có hai thế lực ngươi nhất định không được đắc tội. Thứ nhất là Phật Đà Tông, tên gọi Tịnh Thổ chính là bắt nguồn từ bọn hắn. Phật Đà Tông hùng mạnh, chính là thế lực lớn nhất Tịnh Thổ. Tương truyền rằng có đến hai vị Phân Thần kỳ đại năng tọa trấn, khiến cho tất cả các thế lực khác vô cùng kính sợ, chấp nhận trở thành môn phái lệ thuộc, hàng năm đều dâng lên một lượng lớn tài nguyên.

Thứ hai chính là Tán Ma Môn, một thế lực của ma đạo. Tán Ma Môn do một người đến từ vị diện khác lập nên. Ban đầu Tán Ma Môn chỉ là một tiểu môn phái, không có mấy người biết đến. Sau một thời gian dài phát triển, môn chủ của Tán Ma Môn gặp được cơ duyên, bước vào Phân Thần kỳ. Từ đó, Tán Ma Môn bắt đầu bành trướng thế lực, phát triển với một tốc độ chóng mặt, rất nhanh đã đứng ngang với Phật Đà Tông. Xét về chỉnh thể thực lực, Tán Ma Môn vẫn còn kém Phật Đà Tông một ít, nhưng hai bên vì kiên kỵ tu lẫn nhau nên hiếm khi phát sinh xung đột trực tiếp.

Cho dù vậy, phật và ma không bao giờ đội trời chung. Hai bên vẫn luôn có những trận chiến ở quy mô nhỏ, chém giết lẫn nhau. Thậm chí mỗi bên còn lập ra một bảng truy nã tu sĩ của bên kia để trao thưởng.

Vân Lạc Tông là môn phái lệ thuộc vào Phật Đà Tông, tên ma đạo bị giết kia lại là đệ tử của một vị hộ pháp ở Tán Ma Tông. Đệ tử bị giết, sư phụ tất nhiên sẽ đến báo thù. Lo lắng đối phương có viện trợ từ những môn phái khác thuộc phe Phật Đà Tông, tên hộ pháp này đã trả giá lớn mời đến một vị trưởng lão cùng đệ tử của hắn đến giúp đỡ.

Có thể giữ chức trưởng lão tại Tán Ma Môn, tu vị thấp nhất cũng là Kim Đan sơ kỳ. Môn chủ Lạc Tuấn của Vân Lạc Tông cũng chỉ vừa mới bước vào Trúc Cơ trung kỳ chưa bao lâu. Đại nhân vật như vậy, Vân Lạc Tông vốn không hề có cơ hội chiến thắng. Đáng trách hơn là, những môn phái khác cùng phe vốn không hề có ý định ra tay giúp đỡ. Vì một tiểu môn phái mà đắc tội với trưởng lão Tán Ma Tông, chỉ có kẻ ngốc mới đưa ra quyết định này.

Tình trạng hiện tại của Vân Lạc Tông rất thê thảm, hơn một nửa số đệ tử đã bị giết chết. Những người còn lại bị cấm chế phong tỏa linh lực, trói lại ngay trước quảng trường của Vân Lạc Tông. Một vị lão giả già nua, da dẻ nhăn nhúm, chống một cây gọi đi qua đi lại. Trước mặt hắn là một người nam nhân trung niên cùng một thiếu phụ đang quỳ dưới đất, trên người có rất nhiều vết thương, máu tươi chảy ướt mặt đất.

Lão giả cất giọng khàn khàn:

- Ngươi gọi là Lạc Tuấn?

Lạc Tuấn quay mặt đi, không thèm trả lời câu hỏi. Lão giả không hề tỏ vẻ bất ngờ, nhàn nhạt nói:

- Ngươi đã giết chết đệ tử yêu quý nhất của ta, nhưng ta lại là một người lương thiện, không thích cảnh giết chóc. Thế này đi, đem con gái của ngươi giao ra đây, để nàng trở thành song tu đạo lữ của ta. Mọi thù hận không những hóa giải, ta còn có thể gọi ngươi một tiếng nhạc phụ đại nhân.

Trước khi đám người này kéo đến, Lạc Tuấn đã kịp dùng một món pháp bảo đặc biệt có tác dụng che đậy thần thức mà hắn phát hiện tại động phủ kia để dấu đi Lạc Tuyết.

Tuy Lạc Tuấn không hiểu vì sao tên trưởng lão này bằng mọi giá phải tìm được Lạc Tuyết nhưng có thể chắc chắn hắn không có ý đồ gì tốt. Cái gọi là song tu đạo lữ hơn chín phần mười chính là đỉnh lô. Hai vợ chồng Lạc Tuấn dù có chết cũng sẽ không đem con gái giao cho tên độc ác này. Hơn nữa, tên ma đạo bị giết kia rõ ràng là đệ tử của người khác, tên này lại dám nhận là của mình, thật sự là không biết nhục a.

Lạc Tuấn cười khinh bỉ:

- Người ta nói sống càng lâu da mặt càng dày quả không sai. Đường đường là Kim Đan kỳ lại đồng ý gọi một tên Trúc Cơ trung kỳ như ta là nhạc phụ, thật sự rất vinh hạnh.

Lão giả lắc đầu thở dài:

- Thân lừa ưa nặng. Cũng tốt, lát nữa để ta đem toàn bộ của ngươi giết hết, phá hủy Vân Lạc Tông, đem hai người các ngươi về ném thử cực hình của Tán Ma Tông, để xem khi ấy ngươi có còn mạnh miệng được nữa hay không?

Cực hình của Tán Ma Tông nổi danh khắp Tịnh Thổ là vô cùng tàn ác. Nghe nhắc đến nó hai vợ chồng Lạc Tuấn không khỏi run lên, nhưng nghĩ đến con gái của mình, cả hai vẫn quyết định im lặng.

Lão giả cũng không tiếp tục nhiều lời. Hắn phất tay ra hiệu, những đệ tử đang đứng gần đó hiểu ý, tiến lên muốn giết chết những đệ tử còn sót lại của Vân Lạc Tông thì một người khác đã đứng ra:

- Tham trưởng lão, Lạc Tuấn đã giết chết đệ tử của ta. Ta muốn tự tay giết chết đệ tử của hắn để báo thù.

Tên này cũng rất thông minh, dựa vào hành động, hắn biết vị Tham trưởng lão này có ý đồ với Lạc Tuyết, muốn giữ hai vợ chồng Lạc Tuấn làm con tin để dẫn dụ nàng ra mặt. Tuy rất muốn giết chết Lạc Tuấn để báo thù, hắn vẫn cố gắn nhịn xuống, trút mối hận vào những đệ tử kia.

Tham trưởng lão gật đầu:

- Vậy chuyện này để ngươi làm đi. Ài, vì một người mà hại chết rất nhiều người, kẻ như người không xứng làm môn chủ của bọn họ.

Tham trưởng lão nói xong liền chậm rãi đi ra xa. Sau lưng hắn, âm thanh kêu gào thảm thiết không ngừng vang lên. Vợ chồng Lạc Tuấn nhìn thấy một màn này cũng chỉ biết nhắm mắt, giả vờ không biết chuyện gì đang xảy ra.

Đúng vào lúc này, mây trên bầu trời bỗng nhiên bị hút lại một điểm. Một vật thể là từ bên trong phóng ra, lao thẳng xuống ngay vị trí Tham trưởng lão đang đứng. Một tiếng nổ khổng lồ phát ra làm run chuyển cả Vân Lạc Tông, khói bụi bay mù mịt.

Từ trong đám khói, giọng nói của một thanh niên vang lên:

- Khốn kiếp, lại là tùy cơ truyền tống trận. Lần này thực sự quá xui xẻo a.