Cho dù không cam lòng thì hắn cũng chỉ còn cách chấp nhận. Mạng chỉ có một, việc gì không dám chắc thì đừng nên làm.
Quyết định của Nhạc Hiên vô cùng chính xác., lúc này hắn chưa phải đối thủ của Dương Thiên, ít nhất, hiện tại không được.
Dương Thiên rời đi, thứ nhất là vì hắn đã có được hai viên Bổ Thần Đan, khả năng khôi phục đến Phân Thần trung kỳ rất cao. Thứ hai, tên Nhạc Hiên này cho Dương Thiên một cảm giác rất kỳ lạ. Cụ thể chính hắn cũng không giải thích được. Vừa là bạn vừa là thù, càng nhiều hơn chính là đối thủ.
Ngàn năm trước, Dương Thiên từ một phàm nhân bước lên Tu Chân Lộ. Hắn gặp qua vô số kẻ mạnh hơn mình rất nhiều, nhưng chưa từng có một ai đủ sức khiến cho Dương Thiên coi là đổi thủ. Tất cả chỉ là hòn đá lót đường, là bệ phóng để hắn tiến về phía trước.
Chính vì vậy, sự xuất hiện của Nhạc Hiên khiến cho Dương Thiên rất hưng phấn. Nhưng hiện tại hắn còn quá yếu ớt, mặc dù tu vị cao hơn thì vẫn không xứng là đối thủ của Dương Thiên. Dương Thiên giúp hắn mở rộng tầm mắt, nói cho hắn biết về Chân Tiên, hi vọng hắn có thể tiến bộ thật nhanh.
- Lần sau gặp lại. Hi vọng ngươi không khiến cho ta phải thất vọng.
…
Phật Đà Tông cùng Tán Ma Môn đều đã đến, Dương Thiên cũng không còn hứng thú gì với Tịnh Thổ nữa. Hắn tìm một nơi vắng vẻ bế quan, bỏ ra gần nửa tháng, cuối cùng cũng thành công khôi phục đến Phân Thần trung kỳ. Khoảng cách đến Phân Thần hậu kỳ còn một khoảng, Dương Thiên quyết định tìm kiếm không gian tiết điểm.
Tuy không đạt đến Phân Thần hậu kỳ như mong đợi, nhưng trong thời gian ngắn bước vào Phân Thần trung kỳ cũng đã là rất khá. Phân Thần trung kỳ, thông qua trận pháp tiến nhập Linh Giới sẽ có chút khó khăn. Bất quá chút khó khăn đó còn không cản bước được Dương Thiên.
Tìm kiếm không gian tiết điểm là một công việc nhàm chán. Cho dù đã vận dụng đến Vạn Pháp Thông Thiên Nhãn, nhưng vì hạn chế tu vị, Dương Thiên cũng mất gần ba tháng mới tìm được một vị trí phù hợp.
May mắn, cái tiết điểm này rất gần Linh Giới, vì vậy yêu cầu về trận pháp và tu vị cũng được giảm đi không ít. Sử dụng Vạn Pháp Thông Thiên Nhãn tính toán một cách tương đối, Dương Thiên lập tức tiến hành bày trận.
Mắt trận tất nhiên là Phá Thiên, những tài liệu khác, Dương Thiên trong lúc ở phủ của Nhạc Hiên đã tiện đường hỏi thăm bảo khố của hắn một lần, vơ vét được một khoảng kha khá. Bố trí Cách Giới Truyền Tống Trận gần mười ngày, Dương Thiên liền ném Phá Thiên về phía trận pháp trước mặt.
Phá Thiên bay được một đoạn liền tan vỡ thành nhiều mảnh nhỏ, rơi xuống từng điểm trên Cách Giới Truyền Tống Trận rồi dung nhập vào trong. Một cột sáng khổng lồ từ Cách Giới Truyền Tống Trận phóng ra, xuyên thủng bầu trời, mở ra một cái lỗ đen lớn. Dương Thiên đứng chắp tay sau lưng, đánh giá một hồi rồi gật đầu:
- Tính ổn định khá cao, có thể sử dụng được.
Cách Giới Truyền Tống Trận nguy hiểm nhất chính là trong lúc truyền tống gặp phải không gian loạn lưu. Vì vậy, Dương Thiên phải chắc chắn con đường này an toàn, nếu không hắn đành phải đi tìm một cái không gian tiết điểm khác. Cách Giới Truyền Tống Trận ổn định chứng tỏ khả năng xuất hiện không gian loạn lưu khá nhỏ, có thể sử dụng được.
Thu hồi Phá Thiên, Dương Thiên dựng lên một cái huyễn trận che dấu Cách Giới Truyền Tống Trận lại, sau đó dự định quay về Vân Lạc Tông. Đến lúc này, hắn mới chợt nhớ đến tên Âm Dương Sư ở Phật Đà Tông:
- Ài, mãi lo khôi phục tu vị mà quên mất tên kia, trí nhớ của ta cũng thật kém a.
Dương Thiên không có ý định trở thành Âm Dương Sư, nhưng tìm hiểu một chút sẽ mang lại lợi ích rất lớn. Cân nhắc một chút về thời gian, Dương Thiên lập tức theo hướng Phật Đà Tông phóng đi.
Dương Thiên còn chưa đến, hai tên Thế Tôn đã cảm nhận được, vội vã đón tiếp. Đại Thế Tôn vừa trông thấy Dương Thiên liền trợn mắt:
- Ngươi, ngươi…đạt đến Phân Thần trung kỳ.
Dương Thiên phất tay:
- Vào trong hẳn nói.
Hai tên Thế Tôn cố nén kinh hãi, làm tư thế xin mời. Đi vào bên trong, Dương Thiên tự nhiên ngồi vào vị trí chủ tọa, hắn trực tiếp đi vào vấn đề chính:
- Nghe nói các ngươi có một tên Âm Dương Sư, ta muốn được gặp hắn.
Nhị Thế Tôn có chút lo lắng:
- Ngươi muốn gặp hắn để làm gì?
Dương Thiên bật cười:
- Yên tâm đi, chỉ là một tiểu tu sĩ mà thôi. Chẳng lẽ các ngươi sợ ta có ý đồ gì với hắn?
Hai người vội lắc đầu:
- Không phải, chỉ là tình huống hiện tại của hắn không được tốt lắm.
- Ồ, nói nghe một chút đi.
Nhị Thế Tôn do dự một lát rồi nói:
- Hắn là tên Âm Dương Sư đầu tiên xuất hiện tại Tịnh Thổ, bọn ta cũng không thể tìm ra một bộ công pháp thích hợp. Vì vậy…
Dương Thiên cắt ngang:
- Các ngươi đừng nói là đã cho hắn đồng thời tu luyện hai bộ ZhYfVxk công pháp của hai nhà Phật Ma?
Hai tên Thế Tôn giật mình:
- Ngươi làm sao biết được?
Dương Thiên vẻ mặt bất đắc dĩ:
- Dựa vào hai tên các ngươi lẽ nào còn nghĩ ra được cái gì hay hơn.
Nhị Thế Tôn bỏ qua lời trêu chọc của Dương Thiên:
- Ngươi là tu sĩ đến từ Linh Giới, chắc chắn là đã nghĩ ra cách giải quyết phải không?
- Dẫn ta đi gặp hắn.
Dương Thiên nói như vậy chính là đã đồng ý. Hai tên Thế Tôn vui mừng, vội đi trước dẫn đường. Đến một căn phòng lớn, Đại Thế Tôn đánh ra vài đạo pháp thuật, cửa phòng liền mở ra.
Tỉnh cảnh bên trong có chút đáng sợ, một người khuôn mặt chia thành hai nửa. Một bên trắng trẻo hiền lành, bên còn lại bị ma khí biến thành màu đen, vô cùng dữ tợn. Xung quanh hắn là một đống Phật Ma Thảo chất thành một ngọn núi nhỏ. Hai loại phật lực cùng ma lực từ đó không ngừng tỏa ra, được người kia hấp thu toàn bộ.
Trên cao, một pho tượng phật khổng lồ đang dang rộng bàn tay, phát ra một chùm sáng màu trắng, chiếu thẳng xuống người kia. Dương Thiên cau mày:
- Các ngươi đã cho hắn tu luyện những loại công pháp gì?
Nhị Thế Tôn đáp:
- Phật môn đỉnh cấp công pháp Tâm Tự Kinh, đây là công pháp tu luyện của ta, có thể xem như công pháp tối cao của Phật Đà Sơn. Còn về phần ma công, chính là Ách Ma Đồ Công, thứ này là do ta tự tay giết chết một tên Nguyên Anh hậu kỳ đỉnh phong của Tán Ma Môn mới cướp về được.
Dương Thiên bất đắc dĩ lắc đầu:
- Các ngươi là thực sự ngu ngốc hay giả vờ ngu ngốc? Chẳng lẽ điều cơ bản như vậy cũng không hiểu?
Vẻ mặt hai tên Thế Tôn nghệch ra, Nhị Thế Tôn nghi ngờ hỏi:
- Ý của ngươi là bộ công pháp của Tán Ma Môn có vấn đề?
Dương Thiên lắc đầu:
- Công pháp có vấn đề hay không thì ta không biết. Nhưng ngươi nghĩ bộ Tâm Tự Kinh của ngươi so với bộ Ách Ma Đồ Công kia, cái nào lợi hại hơn.
Nhị Thế Tôn ngẩn cao đầu:
- Tâm Tự Kinh là đỉnh cấp công pháp của Phật Đà Sơn, thứ công pháp phế phẩm kia sao có thể so sánh.
- Ngươi đã hiểu ra vấn đề?
- Ta…
Nhị Thế Tôn khựng lại, dường như nhận ra điều gì đó:
- Lẽ nào là…
Dương Thiên gật đầu:
- Âm Dương Sư quan trọng nhất chính là điều hòa âm dương, khiến cho hai loại linh lực trái ngược nhau đạt đến trạng thái cân bằng, cùng tồn tại trong một cơ thể. Những ngươi lại đưa cho hắn hai loại công pháp có đẳng cấp chênh lệnh, linh lực tu luyện ra tất nhiên sẽ có đẳng cấp khác nhau. Điều này phá vỡ cân bằng, đẩy hắn đến tình trạng sống dở chết dở.
Hai tên Thế Tôn mặt ngu đi, bọn hắn thông qua ghi chép biết rằng Âm Dương Sư rất lợi hại. Nhưng Tịnh Thổ từ trước đến nay chưa từng xuất hiện Âm Dương Sư, hai người chẳng qua là dựa vào suy đoán và hiểu biết của mình để chỉ dạy hắn tu luyện mà thôi.
- Ngươi nói là như vậy, nhưng ma lực trong người hắn so với phật lực mạnh mẽ hơn rất nhiều. Tại sao lại có chuyện này?
Nếu phật lực áp đảo ma lực, hai người bọn họ có thể vận dụng phật lực của mình trục xuất ma lực, khiến cho người này tu luyện lại từ đầu. Nhưng khi ma lực quá mạnh, nếu bọn họ đưa phật lực vào trong, cơ thể người kia sẽ trờ thành chiến trường cho hai loại linh lực cắn xé lẫn nhau. Kết quả không cần nghĩ cũng biết.
Nghe xong câu hỏi của Nhị Thế Tôn, Dương Thiên thật có chút không biết nói gì. Mất đến vài phút sau hắn mới phun ra hai từ: