Phong Lưu Chân Tiên

Chương 439: Diệt Sát Cự Lực Viên Vương



Cự Lực Viên Vương ngẩn đầu lên, đập vào mắt hắn là một thanh niên trẻ tuổi, gương mặt khá đẹp trai. Ngươi này không tỏa ra bất kỳ uy áp nào nhưng Cự Lực Viên Vương vẫn biết là hắn rất mạnh, chỉ riêng việc có thể giữ chặt lấy tay của nó đã đủ hiểu.

Không tiếp tục dùng lực, Cự Lực Viên Vương gằn giọng:

- Nhân Tộc các ngươi ẩn dấu cũng thật sâu. Bao nhiêu năm nay, ta chưa từng nghe nói có một tu sĩ lợi hại như ngươi.

Dương Thiên ngẩn ra:

- Không thể nào, cách đây vài tháng các ngươi còn hao tốn rất nhiều công sức để bắt ta, tại sao lại nói là chưa từng nghe qua?

Cự Lực Viên Vương trợn mắt:

- Ngươi chính là tên tu sĩ Nhân Tộc đã giết chết Hổ Vương cùng Dạ Miêu Vương?

Dương Thiên thoải mái gật đầu:

- Chính là ta, còn ngươi là tên nào trong mười tên Yêu Vương?

Trong lòng Cự Lực Viên Vương vô cùng kinh ngạc. Hắn đã từng nghe nói qua về Dương Thiên nhưng lại không mấy bận tâm. Tuy tên này giết chết Hổ Vương và Dạ Yêu Vương, chỉ cần hắn không đạt đến Phân Thần kỳ, Cự Lực Viên Vương vẫn tự tin có thể dễ dàng chiến thắng.

Nhưng lúc này Cự Lực Viên Vương có thể cảm nhận được, Dương Thiên chính là đối thủ đáng sợ nhất của nó từ trước đến nay. Đương nhiên không tính đến Nguyệt Hoa, vì hai người vốn không cùng đẳng cấp, không thể xem là đối thủ được.

Tay của Cự Lực Viên Vương bất ngờ biến lớn, dùng sức rút ra. Dương Thiên đột nhiên buông tay khiến nó theo quán tính lui lại đằng sau vài bước. Dương Thiên lấy ra một cái khăn lau tay mình, khó chịu nói:

- Tiểu hầu tử, ngươi bao lâu rồi chưa tắm, tại sao lại hôi đến mức này?

- Ta…

Cự Lực Viên Vương chưa kịp trả lời đã phát hiện ra Dương Thiên không hề chú ý đến nó mà đang nhìn về một trận ZauCXP0 đại chiến đang diễn ra trên cao. Lục Xà là yêu thú đến từ Linh Giới, thần thông mạnh mẽ khiến hắn có phần chiếm ưu thế. Nhưng Nguyệt Hoa lại dựa vào không gian pháp bảo đưa nàng vào thế bất bại. Hai bên không ngừng giao phong, linh lực quanh đó bị thu hút lại, công kích vô cùng cuồng bạo.

Dương Thiên đã chú ý đến Nguyệt Hoa ngay từ đầu nhưng hắn không vội can thiệp mà chỉ âm thầm quan sát nàng. Đạt đến Phân Thần kỳ, thần thức đã có sự thay đổi về chất, Dương Thiên có thể cảm nhận được Nguyệt Hoa có điều gì đó không ổn. Trong hàng ngũ tu sĩ cùng cấp, nàng quả thực rất mạnh, nhưng lại thiếu đi một cái gì đó. Bằng không, Lục Xà đã sớm thất bại.

Nguyệt Hoa không phát hiện ra Dương Thiên. Nói đúng hơn, trận chiến giữa nàng và Lục Xà đang rất quyết liệt, không có thời gian để phân tâm đi quản việc khác. Dương Thiên một vòng nhìn quanh, tình cảnh thê lương đập vào mắt hắn. Trong lòng thở ra một hơi, Dương Thiên mới lại nhìn Cự Lực Viên Vương:

- Hiện tại các ngươi rút về Thực Cốt Sâm Lâm, phát ra lời thề thiên đạo, cả đời này không rời khỏi nơi đó, ta sẽ tha cho Yêu Tộc các ngươi lần này.

Cự Lực Viên Vương động nộ, tuy hắn xem trọng Dương Thiên nhưng không có nghĩa là sợ Dương Thiên. Tên này muốn dựa vào một câu nói đem Yêu Tộc đuổi trở về Thực Cốt Sâm Lâm, thực sẽ quá ngạo mạn rồi.

Dương Thiên đương nhiên hiểu được suy nghĩ của Cự Lực Viên Vương, hắn nhắc lại lần nữa:

- Cơ hội chỉ có một lần, đừng nên lãng phí. Trong mắt ta chúng sinh đều bình đẳng, vì vậy ta mới không muốn đem Yêu Tộc các ngươi tận diệt mà thôi.

Cự Lực Viên Vương hừ lạnh:

- Nhiều lời vô ích, chỉ cần ngươi chứng tỏ mình có đủ thực lực. Bằng không, muốn Yêu Tộc rút lui là chuyện hoang đường.

Dương Thiên nói tiếp:

- Ài, ngươi tu hành đến bước này đã không dễ dàng, cần gì phải liều mạng như vậy.

Cự Lực Viên Vương không muốn nghe lời chiêu hàng của Dương Thiên nữa, thân hình nó dần biến lớn, trở lại nguyên hình là một con khỉ cao hơn trăm mét. Đối chiến với Cực Đạo Chân Nhân, Cự Lực Viên Vương chỉ cần sử dụng hình dạng con người là đủ. Dương Thiên thì khác, tên này khiến cho nó cảm thấy nguy hiểm. Vậy nên khi vừa ra tay, Cự Lực Viên Vương đã biến trở lại chân thân để sử dụng toàn bộ sức mạnh của nó.

Nắm đấm khổng lồ nện thẳng xuống, một cơn gió cực mạnh thổi quá khiến những tu sĩ cấp thấp gần đó bị đẩy lùi ra xa. Không gian vang lên từng tiếng rít dài do ma sát với không khí. Là người bị nắm đấm nhắm đến, Dương Thiên hiểu hơn ai hết uy lực của nó. Hắn chỉ biết lắc đầu thở dài:

- Quá yếu.

Tay phải Dương Thiên vung lên, một tia kiếm khí phá không bay ra, dễ dàng đem nắm đấm của Cự Lực Viên Vương cắt thành hai nửa, kéo dài đến tận bả vai. Cự Lực Viên Vương ngẩn đầu lên trời kêu gào thảm thiết. Âm thanh khiến cho chúng tu sĩ đang giao chiến cũng phải ghé mắt nhìn qua.

Chênh lệch quá lớn khiến cho trận chiến này trở lên vô nghĩa, Dương Thiên cũng không có muốn cùng nó nói nhiều thêm nữa. Tay hắn phất nhẹ, hàng ngàn đạo kiếm khí như cá bơi ra, đem Cự Lực Viên Vương cắt thành nhiều mảnh nhỏ. Ngay cả Yêu Đan cũng bị kiếm khí đánh thành hư vô.

Một màng này rơi vào mắt tu sĩ Nhân Tộc cùng Yêu Tộc khiến bọn hắn trừng mắt há mồm. Đệ Nhất Yêu Vương, Cự Lực Viên Vương danh chấn Phàm Vũ Giới cứ như vậy mà ngã xuống trong tay một thanh niên lạ mặt. Nếu không tận mắt chứng kiến, ai dám tin chuyện này là sự thật.

Tin tức về Dương Thiên chỉ có cao tầng hai tộc được biết, những người khác cũng chỉ là nghe nói sơ qua chứ không biết mặt mũi của nhân vật này như thế nào. Hắc Thử Vương cùng Huyền Hạt Vương thì khác, bọn hắn đã từng tận mắt chứng kiến Dương Thiên chém giết Dạ Miêu Vương, vừa rồi lại là Cự Lực Viên Vương. Chiến ý cả hai đồng thời vụt tắt, không nói tiếng nào liền xoay người bỏ chạy.

Dương Thiên đương nhiên không để bọn hắn dễ dàng chạy trốn như vậy, hắn đưa hai tay về phía trước nắm lại. Cả hai giống như bị một cái cự thủ vô hình nắm chặt, linh lực trong cơ thể không cách nào vận chuyển, bị Dương Thiên tóm lại gần, hắn từ tốn hỏi:

- Ngoại trừ Hổ Vương cùng Dạ Miêu Vương, các ngươi còn đến tám tên Yêu Vương, tại sao ở đây chỉ có ba tên?

Huyền Hạt Vương sợ hãi:

- Chỉ cần người đồng ý tha cho bọn ta, ta sẽ nói tất cả mọi chuyện cho ngươi biết.

Dương Thiên nhìn Hắc Thử Vương như một tên ngốc:

- Ngươi lúc này còn có tư cách ra điều kiện với ta?

Hắc Thử Vương biết bọn hắn đã không còn sự lựa chọn nào khác, ngoan ngoãn kể lại:

- Để triệu hồi phân hồn của Lục Xà đại nhân từ Linh Giới, bọn ta đã hao tổn rất nhiều công sức thiết lập trận pháp, tìm ra năm viên cực phẩm linh thạch làm nguồn cung cấp năng lượng. Nhưng khi khởi động thì không hiểu vì sao trận pháp lại phát nổ, năm viên cực phẩm linh thạch cũng biến thành phế thạch. Rơi vào đường cùng, bọn ta đã làm ra một quyết định…

Dương Thiên hơi nhíu mày:

- Các ngươi tìm ra một thứ khác để thay thế cực phẩm linh thạch? Lẽ nào chính là yêu hạch?

Hắc Thử Vương cũng không ngờ Dương Thiên lại dễ dàng đoán ra như vậy, hắn gật đầu nói tiếp:

- Năng lượng ẩn chứa trong yêu đan rất lớn, nhưng rất cuồng bạo và thiếu tính ổn định. Hơn nữa, chỉ có yêu đan của mười vị Yêu Vương là miễn cưỡng đạt yêu cầu. Vậy nên Cự Lực Viên Vương đã quyết định hi sinh năm tên Yêu Vương.

- Tất nhiên những tên kia cực lực phản đối chuyện này, tám vị Yêu Vương phân thành hai phe. Đại chiến nổ ra, Cự Lực Viên Vương dùng sức mạnh áp đảo tất cả, chỉ có Khổng Tước Vương dựa vào bản mệnh thần thông chạy thoát.

- May mắn lần trước ta đã tìm đến nơi người giết chết Hổ Vương, thu được yêu hạch của hắn, dùng nó để giữ mạng sống cho mình. Mười vị Yêu Vương chỉ còn lại ba vị. Nhưng tất cả sự hi sinh đó đều đáng giá, phân hồn của Lục Xà đại nhân cuối cùng cũng đã được triệu hồi thành công.

Dương Thiên mỉm cười:

- Ngươi cứ một tiếng đại nhân, hai tiếng cũng đại nhân, hình như rất tôn kính hắn?

Hắc Thử Vương tức giận:

- Lục Xà đại nhân hàng chục vạn năm trước chính là thủy tổ của Yêu Tộc hiện tại. Hắn sống hơn chục vạn năm, ngươi nói xem tu vị đã đạt đến mức nào. Cho dù là Nguyên Anh hậu kỳ đỉnh phong hay Phần Thần kỳ trong mắt hắn cũng chỉ là con sâu cái kiến mà thôi.

Sống hơn hàng chục vạn năm, tu vị của Lục Xà tại Linh Giới rất có thể đã đạt đến Đại Thừa kỳ. Bất quá, Dương Thiên vẫn không chút bận tâm, khóe miệng hắn nở nụ cười tự tin:

- Để ta cho các ngươi thấy, Lục Xà đại nhân mà các ngươi tôn kính kia thảm hại đến mức nào.