Phong Lưu Chân Tiên

Chương 456: Thánh Anh Tông



Ngay khi xác định có Thủy Tộc tham dự đấu giá, Đồ đại sư đã âm thầm truyền âm cho ba tên Hợp Thể kỳ có quan hệ tốt nhất với hắn. Đồ đại sư có thù oán rất sâu với Thủy Tộc, nếu có cơ hội, hắn chắc chắn sẽ tận dụng để trả thù. Ba tên kia được Đồ đại sư nhờ vả tất nhiên vui vẻ đồng ý. Một cái nhân tình của đệ nhất Luyện Đan Sư cùng Luyện Khí Sư có giá trị rất lớn.

Vốn dĩ bọn họ muốn chờ khi kết thúc đấu giá sẽ âm thầm đuổi theo ra tay với Dương Thiên và Vọng Nguyệt, ai ngờ tên kia lại nhân lúc không ai chú ý rời đi. Khi bọn họ tìm đến nơi chỉ còn một mình Vọng Nguyệt ở đó.

Đối thủ là Hợp Thể kỳ, cho dù Vọng Nguyệt sử dụng bản thể cũng không phải đối thủ. Nhưng cũng chính vì điểm này, bốn người bọn hắn phát hiện Vọng Nguyệt bản thể là Thần Thú Vọng Nguyệt Ngư nên nàng mới may mắn giữ được một mạng.

Bắt được Vọng Nguyệt, bốn người không dám ở lại lâu. Không phải bọn họ e sợ Dương Thiên mà là Thủy Tộc. So với Khổng Tước, địa vị của Vọng Nguyệt Ngư trong lòng Thủy Tộc còn lớn hơn nhiều. Chỉ cần tin tức hơi lộ ra một chút, bốn người chắc chắn sẽ chết không có chỗ chôn. Vì vậy Đồ đại sư lập tức đề nghị đến Thánh Anh Tông, dùng một lượng lớn linh thạch để sử dụng Cách Giới Truyền Tống Trận tại đó rời đi, những chuyện còn lại ở đây sẽ không liên quan gì đến bọn hắn.

Thánh Anh Tông là một trong hai môn phái lớn nhất meF5FsW tại lục địa này. Bốn người phi hành ròng rã không nghĩ, đến ngày thứ ba đã bắt đầu tiến vào địa bàn của nó. Dừng chân trước cổng thành, Đồ đại sư đi đến, đưa cho tên gác cổng một tấm lệnh bài cùng vài viên trung phẩm linh thạch. Tên kia vui mừng như điên, vội mở cổng thành, hạ lệnh cho những người khác đứng qua hai bên, tư thế cung kính mời vào.

Đồ đại sư địa vị cao quý, được rất nhiều môn phái mời làm khách khanh trưởng lão. Đại môn phái hàng đầu như Thánh Anh Tông cũng không ngoại lệ. Đồ đại sư chỉ cần đưa lệnh bài thân phận cùng chút linh thạch liền dễ dàng mang theo những người còn lại đi vào.

Bọn hắn vào trong được hơn 15 phút thì Dương Thiên đã đuổi đến nơi. Đám người này che dấu khí tức của Vọng Nguyệt quá cẩn thận khiến Dương Thiên hao tốn rất nhiều công sức mới lần theo dấu vết mà tìm đến đây. Tuy có chút chậm trễ nhưng Dương Thiên vẫn chắc chắn bọn hắn vừa mới đi qua đây chưa được bao lâu. Mất hơn ba ngày thời gian cuối cùng cũng tìm được, sát khí Dương Thiên kiềm nén mấy ngày nay liền được thả ra.

Tu vị đám lính gác thành cao nhất cũng chỉ đạt đến Kim Đan kỳ lập tức bị sát khí làm cho bất tỉnh. Phá Thiên hiện ra, hàng ngàn cột lửa theo những vị trí bất đồng đánh lên tường thành. Trận pháp nhanh chóng bị phá vỡ, từng mảng tường thành bị xuyên thủng, vỡ vụn rơi khắp nơi.

Thu hồi Phá Thiên, Dương Thiên lập tức phóng vào bên trong. Hắn còn chưa đi được bao xa đã bị bốn năm bóng đen nhảy ra cản đường. Dương Thiên không nói một lời, Phá Thiên trên tay thay đổi hình dạng, Nhân Diệt quét ngang, bốn năm người lập tức bị chém thành hai nửa rớt xuống.

Một đường xông vào, Dương Thiên không dừng lại dù chỉ một giây. Hai bên đường nơi hắn đi qua máu tươi chảy đỏ mặt đất, xác người nằm la liệt. Dương Thiên mặt không biểu tình, tốc độ giữ nguyên, rất nhanh đã đuổi kịp bốn ngươi Đồ đại sư.

Vừa trông thấy bóng dáng Dương Thiên, bốn người Đồ đại sư không tự chủ được run lên. Sát khí khủng bố lan tràn. Bọn họ gặp qua không ít những tu sĩ giết người vô số, nhưng chưa từng có ai sở hữu sát khí mạnh đến bậc này. Sát khi gần như ngưng thực, khiến người ta cảm thấy như rơi vào cửu u địa ngục, đáng sợ vô cùng.

Dương Thiên dừng lại, ánh mắt liếc qua một lượt rồi dừng lại ngay ở Đồ đại sư:

- Là ngươi làm?

Trong lòng Đồ đại sư sợ hãi, vội chối bay:

- Ngươi đang nói gì, ta nghe không hiểu.

Khóe miệng Dương Thiên nhếch lên nụ cười độc ác:

- Đệ nhất Luyện Đan Sư cùng Luyện Khí Sư, dám làm mà không dám nhận. Rất tốt, để ta đưa ngươi xuống hoàng tuyền. Trên đường đi, nhớ nghĩ ra lý do hợp lý để biện hộ với Diêm Vương.

Dương Thiên đưa cao Nhân Diệt, còn chưa kịp chém xuống thì một bàn tay khổng lồ che kín bầu trời xuất hiện, chụp thẳng xuống chỗ hắn đang đứng. Dương Thiên không lùi nửa bước, Nhân Diệt biến đổi hình dạng thành Pháp Diệt, một kiếm vung mạnh, bàn tay kia lập tức bị cắt thành hai nửa rồi tan biến.

Dương Thiên ngẩn đầu nhìn về khoảng không đằng xa:

- Đây là chuyện của ta, tốt nhất ngươi đừng xen vào.

Từ trong không trung vang lên âm thanh như sấm rền:

- Một tên Hợp Thể sơ kỳ nhỏ nhoi cũng dám ở trước mặt bản tôn ngông cuồng.

Dương Thiên cười lạnh:

- Nếu ngươi ở nơi này, ta quả thực chỉ còn cách nhượng bộ lui binh. Nhưng hiện tại ngươi chẳng qua là đang mượn một chút không gian pháp tắc thi triển vài đạo pháp thuật xuyên qua không gian mà thôi, có gì đáng sợ?

Những gì Dương Thiên nói đều là sự thật, tên kia là Đại Thừa kỳ, hơn nữa còn lĩnh ngộ một chút không gian pháp tắc, với tình trạng của Dương Thiên hiện tại không phải là đối thủ của hắn. Bất quá, điều kiện tiên quyết là hắn phải có mặt ở đây. Bằng không, dựa vào không gian pháp tắc thi triển vài pháp thuật cơ bản, Dương Thiên còn chưa thèm để vào mắt.

Tên kia giật mình, hắn không ngờ Dương Thiên lại dễ dàng đoán được mọi chuyện:

- Cho là ngươi nói đúng thì đã sao. Thánh Anh Tông ta tu sĩ nhiều như mây, muốn giết chết một tên Hợp Thể sơ kỳ như ngươi là chuyện rất đơn giản.

Dương Thiên khinh thường:

- Nếu đơn giản như vậy tại sao ngay từ đầu các ngươi không gọi bọn hắn ra. Không cần chơi trò giấu đầu hở đuôi, trừ bốn tên này, tại đây hiện tại chỉ có ba tên Hợp Thể kỳ. Cho dù bảy người bọn hắn cũng lên cũng không phải đối thủ của ta.

Sát Thần Dương Thiên hành sự vẫn luôn kín kẻ. Tuy Dương Thiên nổi giận nhưng không phải liều lĩnh việc gì cũng làm. Trước khi phá thành, hắn đã dùng Vạn Pháp Thông Thiên Nhãn đánh giá chính xác thực lực của toàn bộ môn phái này, chắc chắn chiến thắng mới xông vào trong.

Bị Dương Thiên nói trúng, tên kia liền chuyển sang đe dọa:

- Nếu ngươi dám giết bọn họ, từ này ngươi và Thánh Anh Tông sẽ trở thành kẻ thù không đội trời chung. Đợi khi bản tọa bế quan xong nhất định sẽ đem ngươi tru sát.

Dương Thiên phất tay:

- Nói nhảm. Dù có giết bọn hắn hay không chúng ta cũng đã trở thành kẻ thù. Nếu còn gặp lại, ngươi sẽ tha cho ta sao?

Tên kia im lặng, Dương Thiên nói không sai. Nếu gặp lại, hắn nhất định sẽ đem Dương Thiên băm thây thành ngàn mảnh, làm mồi cho thủy quái.

Dương Thiên vung tay, Pháp Diệt bắn ra một tia sáng hình bán nguyệt, đem liên kết giữa tên Đại Thừa kỳ kia và Thánh Anh Tông cắt đứt. Trong một khoảng thời gian ngắn, tên kia sẽ không thể thông qua không gian pháp tắc mà can dự vào chuyện ở đây.

Đuổi được kẻ ngán đường, Dương Thiên quay lại thì phát hiện bốn người Đồ đại sư đã sớm bỏ trốn. Trái ngược với thường ngày, gương mặt Dương Thiên hiện lên sự hưng phấn:

- Chạy trốn đi, ta sẽ cho các ngươi biết cảm giác tuyệt vọng là như thế nào.

Bốn người Đồ đại sư chạy chưa được bao xa đã cảm nhận được nguy hiểm. Đồ đại sư hét to:

- Mau tránh ra.

Tránh? Phải tránh đi đâu? Kiếm khí che kín bầu trời từ trên cao phóng xuống, không có bất kỳ kẻ hở nào. Kiếm khí liên miên không dứt, đem toàn bộ địa bàn của Thánh Anh Tông chém thành một cái hố sâu không thấy đáy. Trừ những khu vực có trận pháp hùng mạnh bảo vệ, Thánh Anh Tông lúc nào chỉ còn là một đống đổ nát.

Cơn mưa kiếm khí dừng lại, từ sâu bên trong hố có bốn bóng người phóng lên. Ngoại trừ Đồ đại sư khí tức chỉ có hơi hỗn loạn, ba người còn lại trên người chảy đầy máu tươi, xem ra đã bị thương không nhẹ.

Dương Thiên từ trên cao hạ xuống, mỉm cười:

- Không tệ, có thể sống sót sau Kiếm Vũ của ta. Quả nhiên là đệ nhất Luyện Khí Sư, trên người có rất nhiều pháp bảo phòng ngự lợi hại.

Lời nói của Dương Thiên như nhát dao đâm vào lòng Đồ đại sư. Để chống đỡ trận mưa kiếm khí kia, hắn đã mất hết bảy món Nguyên Bảo cao cấp. Pháp bảo phòng ngự bậc này, giàu có như Đồ đại sư cũng chỉ có mười món. Chỉ một chiêu liền dùng hơn bảy món, hắn có thể không đau lòng sao?