Phong Lưu Chân Tiên

Chương 476: Kiếm mộ



Hai người đi được khá xa, Liệt Viêm Kình bản tính không thích xen vào chuyện của người khác cuối cùng vẫn không nhịn được:

- Dương Thiên, tên kia dường như rất sợ ngươi?

Dương Thiên thản nhiên đáp:

- Ngươi nhìn ra được?

Liệt Viêm Kình có chút khinh bỉ:

- Chuyện đó hiện rõ trên mặt của hắn. Đại Thừa kỳ nói chuyện với Hợp Thể kỳ nhưng cơ thể cứ run lên, giống như đang muốn bỏ chạy. Hắn có nơi ngươi đã phi thăng Tiên Giới cách đây gần ngàn năm. Vậy lý do gì khiến ngươi phái phân thân xuống Thủy Hoàng Giới?

Liệt Viêm Kình tin tưởng Dương Thiên không phải vì mảnh kiếm kia mà đến. Vậy rốt cuộc mục đích của hắn là gì? Phải biết rằng, tu sĩ từ Tiên Giới muốn hạ xuống Linh Giới cần phải trả một cái giá rất lớn. So với tu sĩ từ Linh Giới xuống hạ vị diện còn khó khăn hơn rất nhiều. Vì vậy, cho dù mảnh kiếm vỡ kia là một món bảo vật rất lợi hại, đại đa số tu sĩ Tiên Giới đều chọn cách truyền lệnh xuống cho hậu nhân, đồng tộc hoặc những thế lực lệ thuộc tại Tiên Giới truy tìm.

Câu hỏi thứ hai của Liệt Viêm Kình Dương Thiên không thể trả lời. Câu hỏi thứ nhất thì miễn cưỡng cũng có thể nói được một hai. Dương Thiên có chút hoài niệm quá khứ rồi nói:

- Cách đây gần ngàn năm, một vị bằng hữu của ta bị một đám lão già hại chết. Ngươi nói ta sẽ làm thế nào?

Liệt Viêm Kình gằn giọng:

- Đem tất cả giết sạch.

Dương Thiên lắc đầu:

- Những lão già kia yếu nhất cũng là Đại Thừa hậu kỳ, mạnh hơn một chút đều đã là Độ Kiếp kỳ. Kẻ mạnh nhất đã trải qua tám lần thiên kiếp, còn cách cánh cửa Thánh Thể kỳ không xa. Ta khi đó muốn báo thù quả thực rất khó khăn.

Liệt Viêm Kình tỏ vẻ hiểu biết:

- Ta hiểu, ngươi tiềm tu một thời gian, đợi đến khi tu vị mạnh lên liền tìm đám người kia trả thù.

Ánh mắt Dương Thiên xoẹt qua một tia sát khí:

- Ta sao có thể để bọn hắn sống tiêu dao tự tại như vậy. Để trả thù, ta đã tu luyện một môn ma công, mỗi lần giết người sẽ hấp thu được một phần sức mạnh của bọn hắn. Ta đem thân nhân, bằng hữu, người trong môn phái… của những tên kia lần lượt giết sạch. Cuối cùng tu vị đạt đến một cảnh giới khá cao, ta rốt cuộc cũng đủ khả năng đối mặt với những lão già kia. Ài, đáng tiếc, vẫn có vài tên tham sống sợ chết mà không đến. Lần này trở lại Linh Giới, tất nhiên sẽ không để bọn hắn tiếp tục sống yên lành.

Liệt Viêm Kình run lên:


- Người điên. Ngươi chắc phải biết rõ, hấp thu nhiều loại linh lực khác nhau sớm muộn cũng sẽ nảy sinh xung đột. Cho dù môn ma công kia có thần kỳ đến mấy ngươi cũng không tránh khỏi kết quả bạo thể mà chết.

Dương Thiên mỉm cười:

- Ngươi nhìn xem ta đang sống hay đã chết.

Liệt Viêm Kình ngẩn ra. Dương Thiên nói không sai, hắn vẫn sống mạnh khỏe, thậm chí còn phi thăng Tiên Giới. Chuyện này rất bất hợp lý, lẽ nào bên trong còn ẩn chứa huyền cơ gì?

Chuyện này Liệt Viêm Kình chỉ nghĩ trong đầu mà không hỏi. Cho dù hắn có hỏi Dương Thiên cũng sẽ không trả lời. Chính bản thân Dương Thiên cũng không rõ chuyện này là như thế nào. Chỉ biết rằng sau khi đem đám người kia giết sạch, linh lực trong cơ thể hắn đã không thể khống chế được nữa. Cảm giác đau đớn như có hàng trăm tỉ vụ nổ xảy ra trong người khiến Dương Thiên ngất đi. Khi hắn tỉnh dậy, linh lực trong cơ thể không hiểu vì sao lại dung hợp lại với nhau, tạo thành một khối hỗn độn, cũng chính là hình thái sơ khai của Hỗn Độn Tiên Lực.

Linh lực dung hợp thành công, đạo thiên kiếp thứ chín lập tức kéo đến. Dương Thiên độ kiếp xong liền bị cưỡng ép phi thăng, không có thời gian đi tìm những tên còn lại trả thù. Đây xem như là vận khí của những tên kia. Bất quá, lần này Dương Thiên đã quay trở lại, bọn hắn đừng trông mong vận khí có thể cứu được mình.

Hai người tiếp tục phi hành, một hồi lâu sau Liệt Viêm Kình mới lại lên tiếng:

- Rốt cuộc ngươi đã giết chết bao nhiêu người?

Dương Thiên giả vờ bấm ngón tay như đang tính toán rồi lắc đầu:

- Ta cũng không nhớ rõ. Những lão già kia đều là kẻ có thành danh hiển hách, đứng đầu những đại gia tộc hoặc môn phái đỉnh cấp tại Linh Giới. Là vài trăm triệu hay vài tỷ, ta cũng không dám chắc.

Liệt Viêm Kình câm nín, nhìn mặt Dương Thiên không giống như đang nói đùa. Hắn thực sự đã giết nhiều người như vậy?

Liệt Viêm Kình thừa nhận, để đi đến bước này, hắn đã phải bước lên xác của rất nhiều người. Nhưng so sánh với Dương Thiên thì có đáng là gì. Quan trọng hơn là, giết càng nhiều người nghiệt chướng càng nặng. Khi độ kiếp uy lực sẽ càng mạnh mẽ hơn. Đáng sợ hơn cả là tâm ma, tương truyền có thể xuất hiện Vực Ngoại Thiên Ma quấy rối. Vậy mà Dương Thiên vẫn dễ dàng vượt qua được để phi thăng Linh Giới. Quanh người tên này được bao phủ bởi một bí mất rất lớn, điều này khiến Liệt Viêm Kình càng thêm tò mò về thân phận của Dương Thiên.

Mang theo sự tò mò, Liệt Viêm Kình cũng không tiếp tục hỏi thêm gì nữa. Cả hai phi hành không nghỉ, mất gần 10 ngày liền đến nơi. Trước mặt hai người là một đầm lấy rộng lớn, bên trên là một lớp sương mù có tác dụng ngăn trở thần thức. Cho dù Liệt Viêm Kình dốc toàn lực cũng chỉ miễn cưỡng thấy được đầu bên kia. Dương Thiên chăm chú một lúc rồi nói:

- Theo như ghi chú của Vạn Sự Thông. Nơi này hẳn là Kiếm Mộ. Tất cả những môn phái bên trong đều thuộc về kiếm tu nhất mạch. Linh Kiếm Các chính là môn phái lớn nhất ở đây.

Liệt Viêm Kình gật đầu:

- Vậy thì mau vào thôi.

Nói xong, trên tay Liệt Viêm Kình hiện ra một thanh trường thương màu đỏ. Hắn nắm lấy trường thương vung mạnh một cái. Một cột lửa rất lớn bắn ra, trong chốc lát liền đem sương mù kia đánh tan.

Dương Thiên trợn mắt:

- Thứ kia bất quá chỉ cản trở thần thức một chút. Ngươi cần gì phải làm như vậy, lẽ nào muốn thông báo cho tất cả mọi người ở đây rằng chúng ta đã đến hay sao?

Liệt Viêm Kình nhún vai:

- Loại sương mù này khiến ta cảm thấy khó chịu. Phá đi liền tốt.

Dương Thiên trực tiếp bó tay. Liệt Viêm Kình là đệ nhất tu sĩ tại Thủy Hoàng Giới, cho dù tu dưỡng có tốt đến mấy cũng không tránh được có chút ngạo khí. Thấy chướng mắt liền phá. Bất quá, Dương Thiên không khó chịu với tích cách này của Liệt Viêm Kình, bởi vì hắn cũng là như vậy.

- Mặc kệ, đã vậy chúng ta cứ đường hoàng tiến vào bên trong, cũng không phải vấn đề gì lớn.

Sương mù bị đánh tan, thần thức được khai thông. Dương Thiên cùng Liệt Viêm Kình nhanh chóng vượt qua đầm lầy tiến vào bên trong Kiếm Mộ. Đi được không bao xa, Dương Thiên liền hiểu vì sao nơi này lại có tên như vậy. Dọc theo con đường chính, vô số những thanh kiếm rỉ sét hoặc bị gãy vỡ nằm được cắm ở hai bên đường.

Càng đi sâu vào trong, số lượng kiếm không hề ít đi mà càng nhiều hơn, phẩm cấp cũng cao hơn rất nhiều. Điều khiến Dương Thiên càng thêm khó hiểu là, bọn hắn gây ra động tĩnh lớn như vậy, tại sao không có bất kỳ tu sĩ nào xuất hiện. Nhà hai bên đường khá nhiều, không ít nơi có sơn môn đồ sộ treo bảng môn phái, nhưng lại không hề có dấu hiệu của người sống.

Dương Thiên quay sang Liệt Viêm Kình:

- Dùng thần thức của ngươi kiểm tra một lượt, ta cảm thấy có điều gì đó không đúng.

Liệt Viêm Kình tất nhiên cũng cảm nhận được, hắn đã sớm dùng thần thức kiểm tra:

- Bọn hắn đang tập trung ở một nơi có kiếm khí rất mạnh. Thần thức của ta không thể tiến sâu vào bên trong. Nếu không sẽ bị kiếm khí kia cắt nát.

Kiếm khí tu luyện đến một mức độ nhất định có khả năng gây thương tổn cho những thứ vốn vô hình như thần thức hay linh hồn. Thần thức của Đại Thừa kỳ như Liệt Viêm Kình đã trải qua biến đổi rất nhiều lần, mạnh mẽ hơn tu sĩ bình thường rất nhiều vẫn bị kiếm khí kia làm thương tổn, xem ra quả thực có chút môn đạo, không phải chỉ là hư danh.

Dương Thiên cười nói:

- Nơi này gọi là Kiếm Mộ, tập trung rất nhiều kiếm tu. Kiếm khí do bọn hắn đồng thời phát ra quả là có chút đặc biệt. Có điều kiếm tu xưa này không phải chỉ thích độc lai đọc vãng hay sao? Không biết bọn hắn tại sao lại tập trung ở đó.

Liệt Viêm Kình tỏ vẻ chẳng bận tâm:

- Đến nơi đó liền biết, không phải sao?

- Tốt, đi thôi. Nói không chừng đang xảy ra chuyện gì đó rất thú vị.