Phong Lưu Chân Tiên

Chương 478: Đánh lén



Dương Thiên gật đầu:

- Ba thanh kiếm này không đồng ý cho các ngươi làm chủ là bởi vì nó vẫn chưa thực sự hoàn thiện.

Vẻ mặt Thanh Hàn cùng hai người kia có chút khó coi:

- Chuyện ngươi nói bọn ta đều đã biết. Nhưng ba thanh kiếm này do chính tay cha ta luyện chế. Ngoài hắn ra, không ai có thể đem bọn nó luyện chế hoàn chỉnh.

Dương Thiên thản nhiên đáp:

- Cái này thì chưa chắc.

Thanh Hàn hưng phấn:

- Ngươi có cách? Nếu ngươi đồng ý giúp ta, bất cứ điều kiện gì ta cũng sẽ chấp nhận.

Cha nàng bỏ đi nhiều năm, Kiếm Mộ nổi danh ngày càng suy thoái. Đã rất lâu rồi bọn hắn không đúc ra được một thanh kiếm nào thực sự mạnh mẽ, đủ sức vực dậy thanh danh của nơi này.

Kiếm Mộ đặt tại Linh Giới cũng tính là có chút tiếng tăm. Những thứ đó là do một tay cha nàng gây dựng. Tài nghệ luyện kiếm của hắn vang xa khắp Linh Giới. Rất nhiều bảo kiếm của đại tu sĩ Hợp Thể kỳ, Đại Thừa kỳ được chính tay hắn luyện chế thành.

Thành công cùng danh tiếng, thế nhưng cha của nàng chưa từng thật sự vui vẻ. Cuối cùng hắn lựa chọn ra đi, nói là muốn luyện chế một thanh tuyệt thế bảo kiếm để đời. Cha của nàng một khi đã quyết định thì không ai có thể thay đổi được. Trước khi đi, hắn để lại ba thanh kiếm này bên dưới Kiếm Mộ, nói rằng ai có thể trở thành chủ nhân của chúng sẽ là người thừa kế đời kế tiếp của Linh Kiếm Các.

Linh Kiếm Các là môn phái lớn nhất Kiếm Mộ, công pháp, bí tịch, bảo kiếm nhiều vô số. Để được thừa kế nó, cứ đến thời gian này sẽ có rất nhiều kiếm tu tìm đến nhưng đều có chung một kết cục, thất bại. Sau bao nhiêu năm, cuối cùng chỉ còn lại Thanh Hàn và hai người này đủ kiên nhẫn, đáng tiếc vẫn không thu lại được gì. Kiếm ý bài xích bên trong ba thanh kiếm này quá mạnh, bọn họ cưỡng ép sẽ khiến kiếm tâm của chính mình tan vỡ, con đường kiếm đạo bị chặt đứt.

Dù vậy, mong muốn trở thành chủ nhân ba thanh kiếm này của Thanh Hàn vẫn không hề giảm bớt. Kiếm Mộ suy tàn, thân là con gái, nàng có trách nhiệm thay cha mình vực dậy nó. Bất quá, tu vị cùng cảm ngộ về kiếm đạo của nàng vẫn thua kém cha rất nhiều, có cố gắng hơn nữa cũng chỉ là vô ích.

Dương Thiên không biết những chuyện này, đề nghị của Thanh Hàn quả thực rất hấp dẫn nhưng hắn không phải loại người thừa nước đục thả câu. Hắn lấy từ trong người ra một thanh kiếm nhỏ màu trắng, nhìn Thanh Hàn cười nói:

- Có nhận ra vật này?

Thanh Hàn giật mình:

- Kiếm Thai? Khoan đã, thứ này có lưu lại khí tức của cha ta. Lẽ nào?

Dương Thiên bình thản đáp:

- Cha ngươi nhờ ta mang thứ này đến cho ngươi. Sử dụng nó liền có thể đem một trong ba thanh kiếm kia tế luyện thành một thanh kiếm hoàn chỉnh.

Dương Thiên vừa nói vừa tiến lại gần Thanh Hàn, ý định đưa Kiếm Thai cho nàng.

Đúng lúc này, một đạo kiếm khí hình bán nguyệt từ trên cao phóng xuống ngay vị trí Dương Thiên đang đứng. Tinh Thiết cứng rắn liền bị chém ra một cái hố sâu hoắm, Dương Thiên cũng mất tích không còn bóng dáng. Kiếm Thai bay vút lên cao, bị một cái bóng đen nhanh chóng bắt được.

Thanh Hàn ngẩn ra trong giây lát rồi tức giận mắng to:

- Vũ Khải, tại sao ngươi lại giết hắn?

Kẻ được gọi là Vũ Khải tay nắm chặt Kiếm Thai, vẻ tham lam hiện rõ trên khuôn mặt:

- Thanh Hàn, Kiếm Thai là bí mật của Kiếm Mộ, tuyệt đối không thể để người ngoài biết được, bằng không sẽ dẫn đến họa sát thân.

Có được Kiếm Thai, bảo kiếm chắc chắn sẽ được luyện thành. Kiệt tác mà cha của Thanh Hàn dốc toàn bộ tâm trí nhất định sẽ thu hút vô số cường giả đến tranh đoạt. Bằng vào tu vị Hợp Thể kỳ của ba người bọn họ hoàn toàn không có năng lực giữ lại nó.

Dựa vào những điểm này, lời nói của Vũ Khải quả thực rất có lý. Nhưng Dương Thiên là người được cha nàng nhờ cậy đem Kiếm Thai về đây cho Thanh Hàn. Hắn không có ý độc chiếm nó mà giữ đúng lời hứa trả lại cho nàng, vậy mà Vũ Khải lại không nói hai lời ra tay giết chết Dương Thiên. Mặc kệ là vì lý do gì, Thanh Hàn vẫn khó có thể chấp nhận được.

Không đợi Thanh Hàn lên tiếng, một bóng đen đã từ dưới hố nhảy lên. Dương Thiên cả người chảy đầy máu tươi, quần áo có chút rách nát, máu ở khóe miệng vẫn còn đang chảy. Hắn dùng ánh mắt phẫn nộ nhìn Vũ Khải:

- Ta thay các ngươi mang Kiếm Thai trở về, ngươi lại ra tay với ta?

Vũ Khải cười nhạt:

- Ngươi đã hoàn thành nhiệm vụ, cũng nên chết đi được rồi.

Vũ Khải nói xong, thanh kiếm trên tay liền đưa cao, ý định giết chết Dương Thiên. Ban đầu khi thấy Dương Thiên rút được một trong ba thanh kiếm lên, hắn quả thực có chút sợ hãi. Bất quá nghe Dương Thiên giải thích xong, đoán chừng tên này hẳn là đã được lão già kia động tay động chân nên mới không bị kiếm ý ẩn trong ba thành kiếm bài xích. Cho nên khi Dương Thiên sắp đưa Kiếm Thai cho Thanh Hàn, Vũ Khải lập tức động thủ, mục đích chính là cướp lấy Kiếm Thai.

Ba người bọn họ thực ra không có quan hệ thân thích gì. Nhưng sau nhiều lần cùng nhau cố gắng trở thành chủ nhân của những thanh kiếm kia, bọn họ đã dần trở thành bằng hữu. Thậm chí Thanh Hàn và Vũ Khải còn có chút quan hệ mờ ám. Vũ Khải thích Thanh Hàn, nàng cũng có ý tứ với hắn. Có điều đứng trước lợi ích, chút tình cảm này Vũ Khải có thể dễ dàng vứt bỏ. Thân là kiếm tu, kiếm mới là thứ quan trọng nhất, tình cảm kia có hay không cũng không quan trọng.

Thực lực Thanh Hàn mạnh hơn Vũ Khải một bậc, vì vậy hắn cũng không dám lập tức trở mặt, đành viện một cái lý do xoa diệu nàng. Sau khi đem bảo kiếm luyện thành, hắn nhất định sẽ giết tất cả những người có mặt ở đây rồi đem nó trốn đi thật xa.

Vũ Khải vung tay chém mạnh, một tia kiếm khí hình bán nguyệt khác lại phóng ra, so với lần đầu tiên còn mạnh hơn một bậc. Dương Thiên giống như đã kiệt sức, chỉ ngẩn đầu nhìn tia kiếm khí kia đánh xuống mà không làm ra bất kỳ động tác nào. Ngay lúc kiếm khí xuất đánh lên người hắn, một tấm khiên màu đỏ hình thành bởi vô số nhưng thanh kiếm rất nhỏ xuất hiện trước mặt Dương Thiên, thay hắn đón đỡ một chiêu kia.

Thanh Hàn đứng chắn trước mặt Dương Thiên, tức giận nói:

- Người mang Kiếm Thai về đây chính là ân nhân của Thanh gia. Ta tuyệt đối sẽ không để ngươi làm hại hắn.

Gương mặt Vũ Khải chuyển sang lạnh lùng:

- Thanh Hàn, ta đã nói rõ lý do, lẽ nào ngươi vẫn không hiểu?

Thanh Hàn lắc đầu:

- Ta không phải loại người lấy oán báo ơn.

Nhìn thái độ của Thanh Hàn, Vũ Khải biết nếu hắn còn tiếp tục, nàng nhất định sẽ ra tay ngăn cản. Thanh Hàn mạnh hơn Vũ Khải một bậc, hắn sẽ không làm gì được Dương Thiên. Vũ Khải gằn giọng:

- Tùy ngươi, hi vọng ngươi sẽ không vì quyết định ngày hôm nay mà hối hận.

Vũ Khải quyết định tạm thời không truy sát Dương Thiên. Chỉ cần luyện chế thành công bảo kiếm, hắn muốn giết ai chẳng phải sẽ dễ dàng hơn rất nhiều sao?

Nhìn Vũ Khải bay về phía hai thanh kiếm còn lại đang cắm trên bục, Thanh Hàn không có ý định ngăn cản mà quay sang Dương Thiên:

- Ngươi không sao chứ? Vừa rồi ta không chú ý, để Vũ Khải khiến ngươi bị thương nặng, thật sự xin lỗi.

Dương Thiên một tay ôm ngực, dáng đứng xiêu vẹo như sắp ngã. Thanh Hàn vội tiến đến đỡ lấy hắn. Tận hưởng cảm giác ôn nhu, Dương Thiên nhìn Vũ Khải đang đứng ở đằng xa rồi nói:

- Cẩn thận, ta cảm thấy tên này không có ý tốt.

Thanh Hàn cau mày:

- Ý của ngươi là?

- Ta cảm thấy sát ý rất mạnh đang được hắn cố gắng che dấu. Một khi bảo kiếm hoàn thành, chắc chắn hắn sẽ giết sạch những ngươi có mặt ở đây.

Thanh Hàn vội lắc đầu:

- Không thể nào. Quan hệ của ta và Vũ Khải rất tốt, hắn không có lý do gì lại ra tay với ta. Hơn nữa, tu vị của ta cao hơn hắn một bậc, cho dù hắn có bảo kiếm cũng chưa chắc làm gì được ta.

Trong lòng Dương Thiên thầm than, Thanh Hàn quả thực còn quá ngây thơ. Chuyện này cũng không trách được nàng. Có một bộ phận kiếm tu dành phần lớn cuộc đời cho kiếm, cảm ngộ kiếm ý. Bọn hắn hoàn toàn không trải sự đời, không hiểu được lòng người hiểm ác. Đối với Thanh Hàn, Dương Thiên cũng lười giải thích. Khi mọi chuyện bày ra trước mắt, nàng không muốn tin cũng phải tin.