Biết được sự đáng sợ của Sát Thần, Viên Thuật cũng không muốn ép buộc mọi người cùng đi liều mạng:
- Nếu hắn thật sự là Sát Thần, vậy các ngươi có ở lại đây cũng vô dụng mà thôi. Mau trở về Thiên Diễn Tông nhanh chóng mang theo những thứ cần thiết rồi bỏ đi thật xa. Nhất định không được để hắn tìm thấy.
- Tông chủ, vậy còn ngươi thì sao?
Viên Thuật lắc đầu:
- Sư phụ có công ơn tái tạo với ta, cho dù chết ta cũng phải chết cùng với người.
Tên Hợp Thể sơ kỳ kia đại biểu mọi người bước lên:
- Sư huynh, tất cả chúng ta đều sinh ra với năng lực nhìn thấu vận mệnh, bị thiên đạo ghét bỏ, gia đình và những người xung quanh gặp phải bất hạnh mà chết đi rất sớm. Chính sư phụ đã thu nhận chúng ta, cho chúng ta một cuộc sống mới, được người người ngưỡng mộ. Công ơn này bọn ta có dùng tính mạng đề đến đáp thì có xá gì.
Viên Thuật tuy cảm động nhưng vẫn cương quyết từ chối:
- Các ngươi mau đi đi. Chỉ cần các ngươi còn sống, tương lai Thiên Diễn Tông sẽ một lần nữa tái hiện những năm tháng huy hoàng. Đừng để tâm huyết cả đời của sư phụ bị hủy.
Hắn lấy ra một cuộn giấy đặt lên tay tên Hợp Thể sơ kỳ kia:
- Đây là Thiên Diễn Đồ, bảo vật trấn tông của Thiên Diễn Tông chúng ta. Hiện tại giao lại cho ngươi.
Tên Hợp Thể sơ kỳ kia kinh hãi:
- Sư huynh, Thiên Diễn Đồ là thứ chỉ có tông chủ mới có quyền…
Viên Thuật cắt ngang:
- Đúng vậy. Bắt đầu từ hôm nay, ngươi chính là tông chủ đời thứ 13 của Thiên Diễn Tông.
- Sư huynh, chuyện này không được. Muốn trở thành tông chủ cần có sự đồng ý của…
Viên Thuật phất tay:
- Đây là mệnh lệnh cuối cùng của ta với ta cách tông chủ. Mau nhận lấy chức tông chủ, dẫn theo tất cả đệ tử rời khỏi Vân Châu Thánh Địa. Những chuyện sau đó, người làm tông chủ như ngươi có thể tự mình quyết định.
Viên Thuật nói xong liền phóng đi, rất nhanh liền biến mất không thấy bóng dáng. Tên kia ngẩn ngơ vài giây, gương mặt hắn rất nhanh hiện lên vẻ kiên quyết. Hắn nói với tất cả những người có mặt ở đây:
- Các ngươi hãy nhớ kỹ, ngày hôm này tông chủ Viên Thuật cùng Thiên Diễn Lão Tổ của Thiên Diễn Tông vì bảo vệ tông môn mà ngã xuống. Chúng ta nhất định không được để sự hi sinh của họ trở nên vô nghĩa.
Hắn nói xong liền ném ra một món pháp bảo phi hành. Các đệ tử lần lượt nhảy lên, pháp bảo lập tức hướng về phía lối ra phóng đi.
Chỉ cần nghe danh đã khiến người ta mất đi ý nghĩ kháng cự, Sát Thần Dương Thiên chính là đáng sợ như vậy.
…
Ở một nơi khác trong không gian động thiên, Thiên Diễn Lão Tổ lúc này quần áo có chút rách nát, khóe miệng chảy ra một dòng máu tươi. Khí tức trên người hắn khá hỗn loạn. Thương thế nhìn qua khá nặng nhưng chưa có bất kỳ vết thương chí mạng nào.
Trái với bộ dạng thê thảm của Thiên Diễn Lão Tổ, y phục của Dương Thiên vẫn rất sạch sẽ, không hề có chút bụi bẩn nào. Hắn cau mày:
- Muốn giết ngươi tại đây quả nhiên khá phiền phức. Đã như vậy, ta đem cái không gian động thiên này phá đi liền dễ dàng hơn rất nhiều.
Thiên Diễn Lão Tổ lo sợ những người kia còn chưa rời khỏi động thiên, hắn lập tức đưa tay bắt quyết. Hàng ngàn tảng thiên thạch bắt đầu vận chuyển theo một quỹ tích kỳ. Vận Mệnh Trường Hà bắt đầu lượn quanh, khiến cho hàng ngàn thiên thạch kia phát ra ánh sáng kỳ bí. Nhìn thấy một màng này, Dương Thiên cũng tạm thời dừng tay. Tuy không rõ Thiên Diễn Lão Tổ muốn thi triển pháp thuật thần thông gì, nhưng quả thực rất đẹp mắt.
Một tiếng ầm nổ ra, cảnh tượng đẹp mắt kia đột nhiên dừng lại. Vận Mệnh Trường Hà cùng hàng ngàn thiên thạch bất ngờ từ trên cao lao thẳng đến chỗ Dương Thiên, đem hắn đẩy lùi đến một nơi rất xa. Thiên Diễn Lão Tổ không dừng lại ở đó, hai tay hắn không ngừng vung vẫy, vẻ ra một cái hư ảnh Vận Mệnh Trường Hà vô cùng xinh đẹp giữa không trung.
Thiên Diễn Lão Tổ đưa tay lên cao rồi đập mạnh xuống, hư ảnh kia cũng theo đó mà rơi xuống, xuyên qua cơn mưa thiên thạch kia rồi đánh lên người Dương Thiên. Ra chiêu xong, Thiên Diễn Lão Tổ không ngừng thở dốc. Đây chính là chiêu mạnh nhất của hắn, có thể tính là một loại thần thông không tệ.
Điểm đáng sợ của nó không phải lực công kích như vẫn thạch kia mà là cái Vận Mệnh Trường Hà xinh đẹp đằng sau. Bị nó đánh trúng, thần trí Dương Thiên lập tức lạc vào một thế giới khác, bên trong Trường Hà có thể nhìn ngắm vận mệnh của chính mình, kể cả quá khứ, hiện tại và tương lai. Tất nhiên, hắn có thể thông qua đó đi nhìn ngắm vận mệnh của người khác. Càng bị hấp dẫn trong đó lâu, tuổi thọ rất nhanh sẽ trôi qua, cuối cùng thọ nguyên tiêu hao hết, cứ như vậy mà chết đi.
Điểm đáng sợ của thần thông này chính là sức hút kỳ bí của nó. Khó ai có thể cưỡng lại sự lôi cuốn của vận mệnh. Nắm được vận mệnh của chính mình, vận mệnh của người khác, những sự kiện đã, đang và sẽ diễn ra xung quanh mình.
Đại Thừa kỳ trở lên, đại đa số tu sĩ đã có năng lực lĩnh ngộ pháp tắc. Bọn hắn luôn cố gắng lĩnh ngộ một tia Thời Gian Pháp Tắc. Tuy trong chiến đấu và tu luyện không có lợi ích gì, nhưng thông qua đó có thể khống chế tuổi thọ của chính mình, trở nên trường sinh bất tử.
Nhưng bọn hắn chẳng qua là mượn Thời Gian Pháp Tắc tránh cho thọ nguyên trôi đi chứ không phải thực sự trường sinh bất tử. Bên trong thần thông này, cho dù là Đại Thừa kỳ cũng sẽ hao tận thọ nguyên mà ngã xuống, vì một tia Thời Gian Pháp Tắc kia không có tác dụng tại Vận Mệnh Trường Hà hư ảo này.
Thần thông này là do Thiên Diễn Lão Tổ từ mình lĩnh ngộ ra. Hắn tin tưởng, cho dù là Đại Thừa hậu kỳ cũng sẽ bị vây khốn trong đó một thời gian dài. Dương Thiên mạnh hơn Đại Thừa hậu kỳ rất nhiều, Độ Kiếp kỳ ngã xuống trong tay hắn nhiều vô số. Nhưng Thiên Diễn Lão Tổ có cảm giác, Dương Thiên hiện tại và ngàn năm trước có sự khác biệt rất lớn.
Thứ nhất. tuy sát khí vẫn khủng bố như xưa nhưng đã nội liễm rất nhiều, không còn là đại ma đầu chỉ biết chém giết. Thứ hai, Thiên Diễn Lão Tổ chắc chắn Dương Thiên không còn mạnh như ngày xưa. Vừa rồi hai bên giao đấu tên kia vẫn chưa dùng hết sức nhưng Thiên Diễn Lão Tổ vẫn nhìn ra được một hai. Tên kia tối đa cũng chỉ là Đại Thừa sơ kỳ mà thôi, chẳng qua dựa vào linh lực siêu việt, thần thông cùng pháp bảo đỉnh cấp mới đem hắn ép đến không thở được.
Nhưng một khi đã rơi vào thần thông này, cho dù là Sát Thần lừng danh, muốn thoát ra cũng không dễ dàng. Thiên Diễn Lão Tổ không cầu mong chiến thắng, hắn cũng không có ý định lợi dụng cơ hội này bỏ chạy. Hắn chỉ muốn tranh thủ chút thời gian để những người kia có thể rời khỏi đây mà thôi.
Tu luyện Thiên Diễn Thuật tất sẽ bị thiên khiển. Cả cuộc đời Thiên Diễn Lão Tổ vì trốn tránh thiên đạo dòm ngó, mãi mãi cũng chỉ có thể trốn trong bóng tối. Những người bên cạnh hắn cứ lần lượt chết đi. Mãi cho đến khi hắn tu luyện Thiên Diễn Thuật đại thành, có thể xảo đoạt thiên công, che mắt thiên đạo, mới lập nên Thiên Diễn Tông, kết giao với vài vị bằng hữu chí cốt.
Sát Thần xuất hiện, mệnh hắn chủ định đã tận, có cố gắng cũng vô ích. Vì vậy, trong những giây phút cuối cùng, Thiên Diễn Lão Tổ chỉ có một mong ước duy nhất, chính là bảo hộ những người quan trọng đối với hắn. Đây cũng là lý do hắn sắp xếp mọi chuyện để mời Dương Thiên đến không gian động thiên, để mặc cho tên kia tùy ý xử trí.
Hoàn thành đại chiêu, Thiên Diễn Lão Tổ cả người gần như bị rút hết sức mạnh. Hắn tùy tiện chọn lấy một viên thiên thạch đang lơ lửng ngã người nằm ngửa ra, thở dốc nói:
- Thuật nhi, những gì có thể làm vi sư đều đã làm. Ngươi nhất định phải đem Thiên Diễn Tông phát dương quang đại, đừng để tâm huyết nửa đời người của ta bị uổng phí.
Thiên Diễn Lão Tổ nhắm mắt lại. Hắn đang chờ đợi, chờ đợi Dương Thiên thoát khỏi Vận Mệnh Trường Hà, đến đây lấy mạng của hắn. Đúng lúc này, bên tai Thiên Diễn Lão Tổ vang lên một âm thanh quen thuộc:
- Sư phụ, người đừng lo, chuyện phát dương quang đại của Thiên Diễn Tông đã có Hàn sư đệ lo liệu. Tin tưởng hắn sẽ không khiến người thất vọng.
Hai mắt Thiên Diễn Lão Tổ trừng to, thất thanh hô lên: