Phong Lưu Chân Tiên

Chương 526: Cửu Tinh Diệu Nhật hiện



Từ bên trong hố sâu, Dương Thiên một thân y phục chỉnh tề, chậm rãi bay lên, đứng đối diện với Long Chính Dũng. Hắn thản nhiên nói:

- Hình dạng này của ngươi so với lúc nãy khá hơn không ít. Ta kiến nghị ngươi không cần biến trở lại nhân hình làm gì, thế này đã khá tốt rồi. Không phải châm chọc, ngươi lúc nãy thực sự khiến ta cảm thấy có chút buồn nôn, quá xấu xí a.

Đối với việc Dương Thiên khiêu khích, Long Chính Dũng cũng đã có kháng tính nhất định. Hơn nữa hắn cho rằng, không có lý do gì lại phải nổi giận với một kẻ sắp chết.

Long Chính Dũng mở to miệng, một âm thanh chói tai vang lên. Âm thanh càng lúc càng to, khiến cho cả quảng trường chấn động. Quanh người Dương Thiên xuất hiện một quang cầu bảo vệ, hắn nhìn một chiêu này của Long Chính Dũng, khóe miệng nở nụ cười:

- Long Hống? Tương truyền rằng Long Hống của Long Tộc có uy lực rất khủng bố, hơn nữa càng kéo dài càng mạnh. Không biết ngươi có thể kéo dài được bao lâu.

Dương Thiên bề ngoài giống như chỉ đứng xem, thực tế là đang ầm thầm tích tụ sức mạnh. Nhận định của mọi người không hẳn là sai, chỉ xét bề ngoài, Long Chính Dũng quả thực mạnh hơn Dương Thiên rất nhiều. Khoảnh cách lớn như vậy, không phải thần thông bình thường là có thể lấy đầy được. Vì vậy, cần sử dụng một loại thần thông cấp bậc cao. Bất quá, do hạn chế tu vị, sẽ mất rất nhiều thời gian để thi triển. Long Chính Dũng cho hắn cơ hội, tại sao lại không tận dụng?

Mắt thấy Dương Thiên xem thường Long Hống của mình, Long Chính Dũng càng mạnh tay hơn. Âm thanh phát ra ngày càng to, cả quảng trường bắt đầu rung chuyển dữ dội. Đứng bên trong quang cầu, Dương Thiên liên tục bị đẩy lùi ra đến rìa của trận pháp. Quang cầu kiên cố bắt đầu xuất hiện vết nứt, đoán chừng không thể cầm cự được bao lâu. Dương Thiên không khỏi cảm thán:

- Nếu có Phá Thiên ở đây thì tốt rồi, ta cũng không cần tốn nhiều công sức như vậy.

Trong đầu Dương Thiên đột nhiên vang lên âm thành vừa xa lạ lại vừa quen thuộc:

- Gặp khó sao? Vậy thì để ta ra đi?

Dương Thiên khinh thường đáp:

- Chút việc vặt mà thôi, còn chưa cần đến ngươi. Bất quá, lát nữa hẳn là sẽ có phần của ngươi.

Tâm ma cười nhạt:

- Ngươi muốn nói tên Long Chiến Thiên kia? Độ Kiếp ngũ chuyển mà thôi, không có gì đặc biệt. Nếu muốn, bất cứ lúc nào ta cũng có thể giết chết hắn.

Dương Thiên cũng cười:

- Ồ, nói như vậy, ngươi dường như rất lợi hại?


Tâm ma thản nhiên đáp:

- Ta là một phần của ngươi, thế nhưng lại không chịu những hạn chế về thân thể và linh hồn như ngươi. Bất quá, có lẽ chính bản thân ngươi cũng hiểu, một khi ta sử dụng sức mạnh vượt quá sự khống chế của ngươi, quyền chủ động sẽ nằm trong tay ta.

Dương Thiên đương nhiên biết chuyện này, chính vì vậy hắn mới phải kiềm chế tâm ma, không cho tên kia sử dụng sức mạnh vượt quá giới hạn. Dựa vào tu vị Dương Thiên lúc này không thể nhìn ra được hắn sâu cạn thế nào. Nhưng Dương Thiên dám chắc, một khi tâm ma chiếm được quyền chủ động, toàn bộ 3000 vị diện Linh Giới hợp sức lại cũng không phải đối thủ của hắn. Đến lúc đó, số người phải chết không thể nào đoán biết được.

- Có giành được quyền chủ động hay không còn phải xem bản sự của ngươi. Được rồi, lát nữa nếu như tên Long Chiến Thiên kia có âm thầm nhúng tay vào chuyện này, giao cho ngươi xử lý.

Tâm ma lạnh nhạt đáp:

- Không cần ngươi nói. Ta và ngươi đều là một, nếu ngươi gặp chuyện, ta cũng không có kết cục tốt. Ta còn phải đem đám người kia giết sạch, trả thù cho Tử Hà, sao có thể dễ dàng chết như vậy được.

Sâu trong thâm tâm, Dương Thiên không hề ghét bỏ tâm ma. Cho dù hắn hiếu sát và tàn nhẫn, tất cả cũng đều là vì Tử Hà. Điểm này hắn và Dương Thiên giống nhau, chỉ có cách hành sự là khác biệt mà thôi.

Tâm ma nói xong câu kia liền lặng mất, Dương Thiên cảm thấy quang cầu trước mặt mình xuất hiện thêm một luồng sát khí màu đen, gia cố uy lực cho nó. Theo như cách nói của tâm ma, hắn không muốn Dương Thiên chết để rồi liên lụy đến hắn. Dương Thiên lắc đầu cười, thầm nói:

- Ây, ta tốt xấu gì cũng là Chân Tiên, ngươi đừng nghĩ ta yếu đuối như vậy có được hay không?

Nói đi cũng phải nói lại, tâm ma ra tay khiến Dương Thiên tiết kiệm được không ít sức lực. Quang cầu được gia cố đã đủ sức đón đỡ Long Hống. Long Chính Dũng cũng đã đạt đến cực hạn, không thể nào tiếp tục gia tăng uy lực được.

Quảng trường rung lên liên tục 10 phút rồi dừng lại, báo hiệu Long Hống đã kết thúc. Long Chiến Thiên cũng mọi ngươi xung quanh trừng to mắt kinh ngạc. Thứ khiến bọn hắn như vậy không phải uy lực khủng bố do Long Hống của Long Chính Dũng tạo ra, mà là Dương Thiên vẫn như cũ thoải mái đón đỡ, trên người hoàn toàn không có vết thương nào.

Long Chính Dũng thì không cần phải nói, khó từ ngữ nào có thể hình dung tâm trạng của hắn lúc này. Nếu như nói cái quạt tay ban đầu là do hắn tùy tiện đánh ra, Long Hống chính là một trong những thần thông nổi danh của Long Tộc. Nếu Dương Thiên là một tên Đại Thừa hậu kỳ đỉnh thông thuộc một Vương tộc nào đó, Long Chính Dũng dù bất ngờ thì vẫn có thể chấp nhận được. Thế nhưng Dương Thiên không phải Vương tộc, tu vị lại chỉ có Đại Thừa trung kỳ, vậy mà có thể thoải mái đón đỡ như vậy, thực sự là bất khả tư nghị.

Dương Thiên biết hành động của hắn gây ra sự kinh động cỡ nào. Có điều mọi việc đã đến bước này, Long Chính Dũng thực sự rất mạnh, muốn che dấu thực lực bản thân là chuyện rất khó. Dương Thiên đưa một ngón tay chỉ lên trời, nhìn Long Chính Dũng nói:

- Ngươi còn ngây ngốc ở đó làm gì, hiện tại đến lượt ta phản công. Cố gắng tiếp cho tốt, bằng không trận đấu này thực sự rất nhàm chán.

Theo lời nói của Dương Thiên, mọi người đồng loạt ngẩn đầu nhìn lên. Một quả cầu lửa khổng lồ hiện ra, bay quanh nó là tám quả cầu lửa nhỏ hơn. Nhiệt lượng khủng bố tỏa ra khiến không gian vặn vẹo. Cho dù không gian đã được trận pháp gia cố cũng bắt đầu có dấu hiệu không chịu nổi.

Long Chiến Thiên rốt cuộc cũng không ngồi yên được nữa mà đứng bật dậy:

- Đây là loại thần thông gì?

Đây không chỉ là câu hỏi của Long Chiến Thiên mà cũng là câu hỏi của tất cả những người có mặt ở đây. Dương Thiên nhàn nhạt đáp:

- Đây là một loại thần thông ta vô tình học được trong lúc ngao du, gọi là Cửu Tinh Diệu Nhật.

Long Chiến Thiên lầm bầm:

- Cửu Tinh Diệu Nhật, cái tên thật hay. Nếu như ta có thể học được nó, lão già Long Ngạo Thiên kia thì tính là gì. Tên Long Vũ Hạo này, nhất định không được để hắn chết.

Hắn ngừng lại trong giây lát rồi tiếp:

- Ta có chút lo xa a. Một chiêu Cửu Tinh Diệu Nhật này, Long Chính Dũng giữ được mạng đã là rất tốt, vốn không có khả năng chiến thắng. Bất quá, vẫn nên âm thầm ra tay, lỡ như để hắn mất mạng, không dễ gì giải thích với Long Chính Nghĩa.

Đến Long Chiến Thiên còn đánh giá Cửu Tinh Diệu Nhật cao như vậy, là người trực tiếp đối diện, Long Chính Dũng sẽ cảm thấy thế nào? Tất cả chỉ bao hàm trong một từ, SỢ. Hắn thực sự rất sợ. Khi cái chết đến gần, ai dám nói mình có thể giữ bình tĩnh được, đặc biệt là một kẻ từ bé đã luôn sống trong nhung lụa, chưa từng nếm trải qua cực khổ như Long Chính Dũng.

Long Chính Dũng muốn bỏ chạy, thế nhưng sàn đấu đã bị trận pháp bao quanh, muốn phá vỡ nó sẽ mất không ít thời gian. Hắn có điểm tuyệt vọng nói:

- Long Vũ Hạo, ta và ngươi không tính là thù oán sâu đậm. Ta là con trai của Long Chính Nghĩa, tộc trưởng Ngũ Trảo Kim Long Tộc. Nếu ngươi giết ta, quan hệ hảo hữu giữa Ngũ Trảo Kim Long và Liệt Thiên Đế Viêm Long xây dựng bao lâu nay sẽ bị phá vỡ. Long Tích Nguyệt ta không cần nữa, trả nàng lại cho ngươi. Chuyện giữa chúng ta đến đây liền kết thúc, ngươi thấy thế nào?

Dương Thiên hơi ngẩn ra rồi bật cười:

- Nào có chuyện dễ dàng như vậy. Từ đầu đến cuối ngươi đều muốn giết ta. Con người ta trước nay có thù tất báo. Đối với kẻ nhắm vào mình, ta chưa bao giờ có ý định tha cho hắn. Long Chính Nghĩa, tộc trưởng Ngũ Trảo Kim Long Tộc, rất ghê gớm sao? Cũng tốt, ta cho hắn mặt mũi, chỉ cần ngươi tiếp được Cửu Tinh Diệu Nhật, ân oán giữa chúng ta liên chấm dứt.

- Khoan…

Long Chính Dũng còn chưa kịp nói, quả cầu lửa khổng lồ kia đã phá không bay thẳng về phía hắn.