Phong Lưu Chân Tiên

Chương 561: Thánh Ấn Hiện



Hiến tế thuật chia làm rất nhiều loại, vật hiến tế càng có giá trị, sức mạnh thu được càng lớn. Trái tim là trung tâm của sự sống, đây là một cái giá rất cao. Hai tên trước mặt đã là Độ Kiếp kỳ, hiến tế trái tim tuy không đến nỗi mất mạng nhưng chắc chắn sẽ lâm vào thời kỳ suy yếu, cần rất nhiều thời gian mới khôi phục được.

Trả giá cao như vậy, sức mạnh đạt được tất nhiên sẽ rất lớn. Cho nên, Dương Thiên chỉ nghĩ ra hai trường hợp. Thứ nhất, triệu hồi phân hồn Thiên Khẩu Xà. Trường hợp này hơi khó xảy ra, dù sao từ Tiên Giới muốn phái phân hồn hàng lâm Linh Giới cũng không phải chuyện đơn giản. Vậy nên nghiêng về trường hợp thứ hai nhiều hơn, triệu hồi Thánh Ấn.

Thực tế chứng minh suy đoán của Dương Thiên là chính xác. Một cái ấn khổng lồ dần ngưng tụ trên cao. Khoảnh khắc nó xuất hiện, không gian thời gian giống như ngưng lại. Toàn bộ nước biển lập tức biến mất, chỉ để lại năm người cùng một con Thánh Băng Tằm đang trợn mắt nhìn lên.

Hư ảnh Thiên Khẩu Xà vốn đang bảo vệ hai tên thủy quái bất ngờ ly khai cơ thể bọn hắn, lao thẳng về phía cái Ấn kia. Thánh Ấn hấp thu lực lượng hiến tế, bắt đầu hoàn chỉnh. Uy áp khủng bố đè nén lên mỗi cá nhân ở đây.

Kể cả Mộng Huyễn Tiên Tử cùng Hắc Ám Hoa Vương đang chìm trong huyễn thuật cũng bị đánh thức, hoảng hốt từ trên cao rơi xuống, khó khăn lắm mới ổn định được thân hình.

Quyết đấu huyễn thuật cấm kỵ nhất chính là phân tâm, chỉ cần một giây phút lơ là cũng có thể vạn kiếp bất phục. Thế nhưng cả hai không thể không phân tâm, uy áp do thứ kia tỏa ra thực sự quá đáng sợ. Nó giống như một đầu hung thú vô cùng khủng bố, mạnh đến mức khiến người ta không hề có chút ý chí kháng cự nào. Bọn họ có thể giữ cho mình đứng vững đã là rất tốt rồi.

Hai người bọn họ đều có tu vị Độ Kiếp Tam Chuyển mới miễn cưỡng đứng vững. Hai tên thủy quái Độ Kiếp Nhị Chuyển kia thì không cần nói. Sau khi sử dụng hiến tế thuật, linh lực trong cơ thể đã gần như cạn sạch, cộng thêm tổn thương nghiêm trọng, cả hai đều bị áp lực đè đến nằm rạp trên mặt đất. Thánh Băng Tằm thì khá hơn một chút, nó là mang hoang dị thú, cho dù chưa đạt đến cấp độ Thần Thú, thế nhưng vẫn có kháng tính nhất định. Dù sao uy áp kia lan tỏa khắp không gian chứ không tập trung vào bất kỳ ai.

Thánh Ấn xuất hiện, vệt kiếm khí màu đen kia quả thực bị nó làm dừng lại. Bất quá chỉ là một khoảnh khắc mà thôi, vệt sáng kia rất nhanh khôi phục lại tốc độ vốn có, chậm rãi lao đi.

Cảm thấy uy nghiêm của mình bị khinh nhờn, Thánh Ấn phát ra một luồng sáng màu đen đỏ bao phủ lấy vệt kiếm khí kia. Không hề có bất kỳ âm thanh nào phát ra, chỉ thấy Thánh Ấn liên tục rung lên từng đợt, quang mang trên thân cũng mờ nhạt đi không ít.

Phải mất gần một phút, cột sáng do Thánh Ấn tạo ra mới thu lại, lúc này quang mang trên thân nó đã cực kỳ suy yếu. Tuy vậy, nó cũng đã thành công ngăn cản được một kiếm kia của Dương Thiên. Bất quá, để chống đỡ một kiếm này, Thánh Ấn gần như đã tiêu hao hết lực lượng hiến tế. Nó cứ dần dần mờ đi, cuối cùng chậm rãi biến mất.

Dương Thiên mỉm cười:

- Có chút bất ngờ. Nhưng là rất hợp ý ta, đem hai tên này đánh đến sống dở chết dở, hiện tại có thể thu lấy tinh huyết được rồi.

Chỉ là Dương Thiên còn chưa kịp ra tay, hai bóng người đã lao ra. Mộng Huyễn Tiên Tử xuất hiện ngay trước mặt Dương Thiên, Hắc Ám Hoa Vương chặn trước mặt hai tên thủy quái kia. Lúc này Dương Thiên mới nhìn rõ hình dạng của Hắc Ám Hoa Vương. Nó đã hóa thành nhân hình, là một nữ nhân mặc một bộ quần áo màu tím đen, gương mặt không tính là xinh đẹp, thế nhưng lại khiến người khác cảm thấy rất tà dị, dường như bị hút vào bên trong.

Thánh Ấn biến mất, lực lượng do nó tạo ra cũng dần yếu đi. Nước biển bắt đầu tràn xuống, không gian vốn tan vỡ do bí thuật của hai tên thủy quái kia cũng dần khôi phục. Tình thế có chút thay đổi, Dương Thiên cũng không vội ra tay mà nhìn sang Mộng Huyễn Tiên Tử:

- Ngươi nói đã chuẩn bị rất kỹ càng, tại sao lại tốn nhiều thời gian như vậy.

Mộng Huyễn Tiên Tử không mặn không nhạt đáp:

- Hắc Ám Hoa Vương tu vị không dưới ta, lại sở hữu thiên phú huyễn thuật cực kỳ cao. Muốn chiến thắng nó trong thời gian ngắn là rất khó khăn. May mắn ngươi đã đánh hai tên thủy quái kia mất đi chiến lực. Hiện tại chúng ta tiến hành vây công, tin rằng không tốn bao nhiêu thời gian liền khống chế được nó.

- Khoan, trước tiên nói rõ một chút. Khi nãy Thánh Băng Tắm đem ta và hai tên thủy quái kia cùng nhốt lại là ý của ngươi.

- Đúng vậy.

Vẻ mặt Dương Thiên trở nên lạnh lùng:

- Cho ta một lời giải thích.

Mộng Huyễn Tiên Tử thản nhiên:

- Ta cùng Hắc Ám Hoa Vương giao chiến, trình độ hung hiểm vượt xa đấu pháp thông thường. Vì vậy Thánh Băng Tằm phải đem các ngươi tách rời ra khỏi trận chiến của chúng ta, bằng không hậu quả rất nghiêm trọng. Bất quá, sau khi làm xong, nó cũng sẽ tiếng vào bên trong hỗ trợ ngươi. Ngươi tốt xấu gì cũng là Sát Thần danh chấn Linh Giới, lẽ nào chỉ một chút thời gian cũng không chịu được?

- Nhưng ta thật không ngờ trận chiến giữa các ngươi lại đạt đến cấp bậc này. So với cái ấn kia, một kiếm của ngươi càng khiến ta kinh ngạc. Một tên Độ Kiếp Nhất Chuyển lại có thể sử dụng công kích bậc này, quả thực vượt ra khỏi sự hiểu biết của ta.

Dương Thiên nhún vai:

- Quá khen. Có điều đây vẫn có thể xem là ngươi tính kế ta. Hiện tại kẻ địch trước mắt, ta sẽ tạm thời gác chuyện này qua một bên. Sau khi xong chuyện, ta sẽ cùng ngươi tính toán cả vốn lẫn lười.

- Tùy tiện.

Hắc Ám Hoa Vương lúc này không để tâm đến hai người đang nói gì. Nàng một mực kiểm tra thương thế cho hai tên thủy quái kia. Sử dụng hiến tế thuật để triệu hồi Thánh Ấn, cái giá phải trả đồng dạng rất khủng bố. Linh lực cạn kiệt, thương thế cực nặng. Nếu không mau chóng chữa trị, nói không chừng cảnh giới có thể sẽ bị hạ thấp.

Đem hai tia linh lực truyền vào cơ thể giúp bọn hắn ổn định thương thế, Hắc Ám Hoa Vương đưa tay nâng đỡ, con chưa kịp làm ra động tác gì thì một cái bóng trắng đã chặn trước mặt nàng. Quay đầu lại nhìn Mộng Huyễn Tiên Tử, Hắc Ám Hoa Vương trầm giọng:

- Ngươi thực sự muốn cùng ta không chết không thôi?

Mộng Huyễn Tiên Tử lạnh nhạt nói:

- Đem thứ kia giao ra, ta để cho các ngươi rời đi.

Hắc Ám Hoa Vương bất ngờ cười to:

- Giao ra? Nhiều năm trôi qua, Huyễn Hoa ngươi vậy cứ ngây thơ như vậy. Thứ kia ta đã sớm luyện hóa, nếu không phải vì tình nghĩa vạn năm của hai ta, ngươi nghĩ rằng mình còn sống đến lúc này hay sao?

Huyễn Hoa Tiên Tử khẽ lắc đầu:

- Thứ kia là do mẫu thân trước khi chết giao lại cho ta. Ngoài ta ra, không ai có thể luyện hóa được nó.

Hắc Ám Hoa Vương cười nhạt:

- Không sai, chủ nhân rất mạnh, nàng là tồn tại đỉnh cấp tại Linh Giới, cho dù là chúng ta hiện tại cũng kém rất xa. Thế nhưng trước khi chết người đã bị thương rất nặng, hơn nữa trải qua một thời gian dài, cấm chế bên trên thứ kia cũng đã suy yếu đi rất nhiều. Ta mượn nhờ huyết mạch Thiên Khẩu Xà của hai tên này, đã trực tiếp đem cấm chế kia phá hủy, sau đó thuận lợi luyện hóa nó.

Như để chứng minh cho lời nói của mình, bên cạnh Hắc Ám Hoa Vương nhiều thêm một viên ngọc châu màu đen. Ngoài trừ Dương Thiên, Mộng Huyễn Tiên Tử cùng Thánh Băng Tằm đều có cảm giác không thể khống chế được mình. Ngọc châu kia có một năng lực kỳ lạ, giống như muốn đem linh hồn bọn họ hút vào trong nó.

Mộng Huyễn Tiên Tử vốn luôn bình thản, lúc này cũng khó tránh khỏi xúc động. Giọng nói của nàng run run:

- Không, không thể nào. Ngươi thực sự đem nó luyện hóa?

Hắc Ám Hoa Vương nhàn nhạt nói:

- Còn có thể là giả sao. Chẳng qua niệm tình chủ nhân năm xưa dưỡng dục ta, cộng thêm tình cảm giữa chúng ta, chỉ cần ngươi phát lời thề thiên đạo, từ này về sau tuyệt đối sẽ không bước chân vào Hắc Ám Hoa Hải, đồng thời giao lại tiểu tử sau lưng ngươi cho ta xử lý. Ta sẽ tha cho các ngươi một mạng.

Mộng Huyễn Tiên Tử bắt đầu do dự. Hắc Ám Hoa Vương đã luyện hóa được thứ kia, ba người bọn họ có liên thủ cũng không phải đối thủ của nàng. Đã không thể đoạt được ngọc châu, Mộng Huyễn Tiên Tử cũng không còn lý do gì để quay lại đây. Nhưng Dương Thiên đã giúp nàng nhiều như vậy, Mộng Huyễn Tiên Tử cũng có chút không quyết định được.

- Ây, ta nói hai người các ngươi, đừng tùy tiện quyết định số phận của người khác như vậy chứ.