Phong Lưu Chân Tiên

Chương 569: Lôi Vân Liệt Diễm Đao



Lôi Vân Liệt Diễm Đao, nói về lai lịch của nó thì rất thần bí. Tương truyền rằng lão tổ tông trong một lần đi vào một di tích của cổ tu sĩ phát hiện ra. Công pháp mạnh nhất Lam Vũ Tông hiện nay, Lôi Vân Liệt Diễm Quyết cũng là từ trong thanh đao này lấy ra. Lão tổ tông dùng Lôi Vân Liệt Diễm Đao bình định tứ phương, khiến chúng tu sĩ thần phục, cuối cùng dựng lên Lam Vũ Tông, trải qua một thời gian dài phát triển đã trở thành một trong nhưng đại môn phái có tiếng tăm tại Linh Giới.

Khi vị lão tổ tông kia độ kiếp thành công, phi thăng Tiên Giới, vì lo cho sự phát triển sau này của Lam Vũ Tông nên đã đem Lôi Vân Liệt Diễm Đao để lại. Thế nhưng bản thân Lôi Vân Liệt Diễm Đao tự có khí linh. Qua vô số năm tháng, ngoài vị lão tổ tông kia, nó không chấp nhận bất kỳ ai trở thành chủ nhân của mình. Cũng vì lý do này, hắn đành phải để lại một phần tinh huyết để hậu nhân có thể sử dụng được Lôi Vân Liệt Diễm Đao. Tuy nhiên, một khi tinh huyết sử dụng hết, nếu Lam Vũ Tông vẫn chưa tìm được kẻ đủ sức để Lôi Vân Liệt Diễm Đao tán thành, nó sẽ trở thành vật vô chủ.

Nhiều năm qua, Lam Vũ Tông cực kỳ hạn chế sử dụng đến tinh huyết của lão tổ tông, chỉ khi lâm vào nguy cơ tồn vong mới lấy ra sử dụng. Khi nãy, còn một lý do khác khiến Hàn Minh không thể đầu hàng, đưa ra Lục Mặc, đó là tình trạng hiện tại của Sở Từ đã không ổn. Ngay từ đầu, Lục Mặc đã truyền âm nói cho hắn biết, để trừng phạt Sở Từ, Lục Mặc đã dùng một loại hình phạt rất tàn nhẫn của Lam Vũ Tông, Liệt Hồn Thuật. Đem linh hồn chậm rãi xé nhỏ thành từng phần, sau đó dùng Hồn Hỏa thiêu đốt thành tro bụi. Quá trình này diễn ra khá chậm, bất quá đã qua hơn 2 tháng, linh hồn Sở Từ cũng đã bị tổn thương nghiêm trọng, muốn đem hắn nguyên vẹn trả lại cho Dương Thiên là chuyện không thể nào.

Ngàn năm trước, Sát Thần Dương Thiên vì một nữ nhân liền nhập ma đồ sát Linh Giới. Hiện tại hắn rất có thể một lần nữa vì Sở Từ mà diệt đi Lam Vũ Tông. Không phải Hàn Minh không muốn lùi, chỉ là hắn không còn đường để lùi nữa rồi.

Đứng tại ngay trung tâm chính điện, Hàn Minh đưa tay vẽ một vòng tròn lên mặt đất, sau đó bắt đầu khắc lên đó những đồ án vô cùng phức tạp. Mãi cho đến khi đồ án hoàn toàn hoàn thiện, hư ảnh Cửu Đầu Điểu liền hiện lên. Nó ngẩn đầu lên trời kêu lên một tiếng, sau đó lao thẳng xuống sàn nhà. Hư ảnh Cửu Đầu Điểu biến mất, chính điện lập tức rung chuyển dữ dội. Sàn nhà giống như mặt hồ không ngừng phát ra những gợn sóng. Một thanh đại đao được bao phủ bởi lôi điện và hỏa diễm dần dần trồi lên. Khoảnh khắc nó xuất hiện, một luồng khí thế bá đạo tuyệt luân nhanh chóng truyền ra khiến tất cả đệ tử Lam Vũ Tông có cảm xúc muốn quỳ xuống bái lạy. Kể cả Dương Thiên đang đứng bên ngoài trận pháp cũng không khỏi nhíu mày:

- Xem ra ngoài Thiên Đao Lôi Hỏa Trận, Lam Vũ Tông còn có một món pháp bảo cực mạnh. Rất tốt, nếu không ta sẽ cảm thấy rất nhàm chán a.

Đối diện với Lôi Vân Liệt Diễm Đao, Hàn Minh cũng phải cung kính cúi đầu. Từ bên trong lôi hỏa, một bóng ảnh không nhìn rõ hình dạng hiện ra, giọng nói khàn khàn:

- Đã bao lâu rồi ta không được triệu hồi. Hàn tiểu tử, lần này ngươi gọi ta ra đây, chẳng lẽ Lam Vũ Tông lại sắp đối mặt với nguy cơ diệt vong?

Hàn Minh nhỏ giọng:

- Lôi Diễm tiền bối, lần này Lam Vũ Tông gặp phải một kẻ thù rất mạnh, cần phải có sự trợ giúp của ngươi mới mong vượt qua được.

Lôi Vân Liệt Diễm Đao tỏ vẻ chẳng mấy bận tâm:

- Không cần nhiều lời. Số lượng tinh huyết trong tay các ngươi đủ để ta ra tay 3 lần. Nếu sau đó vẫn không tìm được người thừa kế thích hợp, ta sẽ rời khỏi Lam Vũ Tông.

Hàn Minh khẽ gật đầu, hắn biết tính cách của Lôi Vân Liệt Diễm Đao. Tên này bá đạo đã quen, trừ khi trở thành chủ nhân của nó, bằng không bất kỳ ai cũng không thể khiến nó nghe lời.

Lấy từ trong người ra một cái lọ nhỏ, Hàn minh chậm rãi mở nút đậy ra, một luồng uy áp bên trong phát ra, mang theo hương vị hoài cổ. Lôi Vân Liệt Diễm Đạo run nhẹ. Hấp lực từ bên trong thân đao phát ra, đem toàn bộ tinh huyết trong bình hút vào bên trong. Lôi điện cùng hỏa diễm bao quanh thân đao dần biến mất. Lôi Vân Liệt Diễm Đao trở lại giống như một thành đao bình thường, ngoại trừ đồ án Cửu Đầu Điểu sinh động bên trên thân đao thì không có gì quá đặc biệt.

Nắm chắc Lôi Vân Liệt Diễm Đao, toàn thân Hàn Minh phóng ra khí thế sắc bén vô son. Chính điện làm bằng tinh thiết quý hiểm lập tức xuất hiện vô số vết cắt rất sâu. Thu hồi chút đao khí vô ý thoát ra, trong lòng Hàn Minh vốn đang e sợ Dương Thiên lúc này lại xuất hiện một sự tự tin mãnh liệt. Tựa như chỉ cần sở hữu Lôi Vân Liệt Diễm Đao, hắn không cần phải sợ bất kỳ đối thủ nào trên thế giới này.

Bước ra khỏi chính điện, Hàn Mình chậm rãi đi đến quảng trường của Lam Vũ Tông. Dung mạo của hắn dần thay đổi. Râu ria biến mất, mái tóc dài màu trắng chuyển sang màu lam. Không còn sự già nua, thay vào đó là một thanh niên đoán chừng 24, 25 tuổi. Người này không tính là đẹp trai, nhưng khí thế bá đạo tuyệt luân trên cơ thể hắn thì không gì che lấp được.

Quảng trường của Lam Vũ Tông vô cùng rộng lớn thế nhưng lúc này tất cả các chỗ trống đều đã có người lấp đầy. Hàng ngàn tu sĩ từ cấp thấp nhất cho đến hộ pháp, trưởng lão của tông môn đều được tập hợp ở đây. Bất ngờ triệu tập toàn bộ khiến mọi người có chút không kịp thích ứng. Lục Mặc cùng những người khác đang ổn định đám đông chờ đợi Hàn Minh.

Hàn Minh chưa đến, đao khí bức người đã lướt qua. Từng cơn gió mang theo đao phong sắc bén đem quảng trường chém ra rất nhiều vứt nứt. Điều kỳ lạ là đông người như vậy nhưng không có bất kỳ ai bị đao khí làm tổn thương. Khi Hàn Minh đi vào trong sân, chỉ có vài vị trưởng lão nhận ra hắn, số còn lại đều dùng vẻ mặt hoảng sợ hoặc cảnh giác để quan sát. Hàn Minh khẽ lắc đầu:

- Nhiều năm như vậy mới dùng đến bộ dạng này, xem ra hậu bối đã không còn nhớ lão phu là ai.

Lục Mặc vội tiến lên:

- Sao có thể. Thái thượng trưởng lão một người một đao đem Lam Vũ Tông chúng ta phát triển rực rỡ như ngày hôm này. Luận về công lao có lẽ chỉ đứng sau lão tổ tông, bọn ta sao có thể quên được.

Câu nói của Lục Mặc khiến chúng đệ tử ồ lên. Đây chính là thái thượng trưởng lão vẫn luôn ẩn ở bên trong Lam Sơn chưa từng xuất hiện tham gia vào vụ sự hay sao? Chúng trưởng lão rất nhanh phản ứng lại, lần lượt cung kính chào. Bọn hắn chưa quen với hình dạng cùng với khí thế bá đạo của Hàn Minh nên nhất thời không nhận ra được.

Hàn Minh chỉ tùy tiện nói một câu như vậy chứ cũng không thực sự để ý đến chuyện này. Hắn nhanh chóng truyền âm cho tất cả trưởng lão ở đây để bọn hắn bố trí đệ tử, sau đó tự mình lấy ra một đám đạo cụ, bắt đầu liên kết với Thiên Đao Lôi Hỏa Trận.

Liên kết dần được hình thành. Bên dưới quảng trường, một vòng sáng khổng lồ hiện lên, đem tất cả những người có mặt ở đây bao phủ bên trong. Trên trán bọn hắn lần lượt xuất hiện ấn ký hình thanh đao. Từng luồng linh lực trong cơ thể mỗi người bắt đầu chuyển động, thông qua ấn ký truyền vào bên trong Thiên Đao Lôi Hỏa Trận, đem nó chữa trị với một tốc độ chóng mặt.

Thanh đại đao khổng lồ vốn bị Dương Thiên đánh ra nhiều vết nứt bắt đầu dần khôi phục lại. Lôi điện cùng hỏa diễm trên thanh đao bạo phát dữ dội, đem toàn bộ mặt ngoài Lam Sơn nhấn chìm trong đó.

Cả người Hàn Minh bay lên cao, nhanh chóng biến thành một người khổng lồ, tay nắm lấy đại đao do Thiên Đao Lôi Hỏa Trận tạo ra. Cự nhân nhìn chằm chằm vào Dương Thiên, lạnh lùng nói:

- Ta cho ngươi một cơ hội cuối cùng. Nếu như ngươi đồng ý từ bỏ, Lam Vũ Tông sẽ xem như chưa có chuyện gì xảy ra.

Dương Thiên hơi ngẩn ra rồi bật cười:

- Lão già, ngươi thật sự biết nói đùa. Mọi chuyện đã đến nước này, ngươi cho rằng còn có thể vãn hồi hay sao. Trừ khi ngươi mang Sở Từ hoàn hảo đưa đến trước mặt ta, đồng thời tự tay giết chết tên Lục Mặc kia, bằng không hôm nay Lam Vũ Tông các ngươi đừng mong được yên ổn.

Theo câu nói của Dương Thiên kết thúc, một quả cầu lửa khổng lồ sau lưng hắn hiện ra, nhiệt lượng khủng bố bắt đầu lan tỏa khắp không gian.