Phong Lưu Chân Tiên

Chương 588: Thái Hư Cổ Long



Dương Thiên vung kiếm, Hỗn Độn Diệt Thế Kiếm giống như dài ra vô tận, một kiếm quét ngang, không để sót bất kỳ thứ gì trên đường đi của nó. Tất cả Long Tộc có mặt ở đây không có một ai thoát khỏi tầm sát thương cực rộng của một kiếm này. Tiếp xúc với Hoành Không đầu tiên là vài tên Long Tộc Hợp Thể Kỳ. Bọn hắn một chút phản ứng cũng không kịp làm ra, trực tiếp tan biến thành hư vô.

Nháy mắt đánh chết mấy chục người, thế kiếm có hơi chậm lại. Những kẻ còn lại đã kịp phản ứng, nhanh chóng hóa thành long hình với đủ loại hình dạng khác nhau, dùng thần thông mạnh nhất của mình để ngăn cản. Thân là người mạnh nhất ở đây, Long Uyên hóa thành một con Băng Long cao hơn vạn trường, cặp sừng bằng băng chia ra nhiều nhánh, nhìn qua vô cùng đẹp mắt. Long Uyên mở miệng, một luồng hơi lạnh phóng ra. Nhiệt độ lạnh đến mức khiến không gian giống như đóng băng, tốc độ của tất cả những kẻ có mặt ở đây đều chậm lại. Tốc độ của Hoành Không cũng bị ảnh hưởng, thế nhưng nó vẫn quá nhanh để đám Long Tộc kia có thể tránh né, tiếp tục có thêm gần mười tên bị chém thành hư vô.

Hai mắt Long Uyên tràn đầy tơ máu, hắn điên cuồng lao thẳng về phía trước. Quanh người băng long xuất hiện thêm vô số những phiến Long Lân bằng băng sáng rực. Cặp sừng trên đầu Long Uyên dần ngắn lại, thay vào đó là một đám hàn khí màu lam bao phủ toàn bộ thân rồng khổng lồ của hắn.

Một tiếng nổ cực lớn phát ra, hai màu đen và lam quấn lấy nhau trên bầu trời. Linh lực va chạm khiến không gian sụp đổ từng mảng lớn. Sóng chấn động mang theo hàn khí cùng hắc khí tỏa ra, đem những tên Long Tộc còn sống sót đánh đến hộc máu. Một vài kẻ tu vị không đủ trực tiếp bị chấn thành từng mảnh vụn.

Dương Thiên không quan tâm đến kết quả. Hắn thu hồi Hỗn Độn Diệt Thế Kiếm, hướng về phía đỉnh Tàn Long Sơn phóng đi. Dương Thiên cảm nhận được Long Vân đang đến gần, hơn nữa còn mang theo rất nhiều người, trong đó có không ít Độ Kiếp kỳ. Cho dù Dương Thiên không sợ, nhưng để bị đám Long Tộc này vây công cũng sẽ không mấy dễ chịu.

Dương Thiên cùng Long Tích Nguyệt biến mất một lúc, Long Vân cùng những tên Long Tộc còn lại mới truy đuổi đến nơi. Nhìn hai loại linh lực đen và lam đang cuộn thành một đoàn trên cao, vẻ mặt hắn trầm xuống. Long Vân trực tiếp biến thành một con Hắc Long, so với băng long của Long Uyên thì nhỏ hơn không ít, nhưng khí thế lại âm trầm và đáng sợ hơn một bậc. Cả người Hắc Long lóe lên liền lao thẳng vào bên trong đám linh lực hỗn loạn kia. Vài giây sau, Hắc Long một lần nữa từ bên trong phóng ra, bên trên long trảo lúc này lão một bóng người già nua khắp người đầy máu tươi, hơi thở yếu ớt. Một vết kiếm lớn chém thẳng từ bả vai xuống bụng hắn, có thể nhìn thấy phần nào nội tạng pha lẫn với máu tươi trào ra ngoài, nhìn qua khá ghê rợn.

Vội lấy ra vài viên đan dược phối hợp với linh lực hòa tan dược lực thật nhanh để chữa thương cho Long Uyên, vẻ mặt Long Vân lúc này đã trở nên rất khó coi. Kẻ gây ra chuyện này thật sự là Dương Thiên? Từ khi nào hắn lại trở nên mạnh mẽ đến như vậy?



Dương Thiên lúc này đang cõng Long Tích Nguyệt trên lưng, phi như bay xuống chân núi Tàn Long Sơn. Vẫn giả vờ linh lực bị phong bế, Dương Thiên lấy cái cớ tiết kiệm thời gian để yêu cầu cõng Long Tích Nguyệt. Long Tích Nguyệt tuy có điểm ngại ngùng nhưng thấy yêu cầu của hắn cũng hợp lý nên liền chấp nhận.

Cho dù không sử dụng linh lực, Dương Thiên chỉ đơn thuần dựa vào lực lượng thân thể, tốc độ đã đạt đến một trình độ cực cao. Không đến nửa giờ, hắn đã xuống đến chân núi Tàn Long Sơn. Long Tích Nguyệt còn chưa kịp kêu Dương Thiên thả mình xuống thì đã cảm thấy cả người nhẹ đi. Dương Thiên vẫn cõng lấy nàng, dùng tốc độ nhanh nhất phi hành về phía Liệt Thiên Đế Viêm Long Tộc.

Trái với suy nghĩ của hai người, lúc này trung tâm Liệt Thiên Đế Viêm Long Tộc là một mảnh hỗn loạn. Quanh nơi này bị bao phủ bởi một vầng sáng hư ảo, nội bất xuất, ngoại bất nhập. Dương Thiên đứng từ xa nhìn vào có thể thấy được rất nhiều thành viên Liệt Thiên Đế Viêm Long Tộc ra sức tấn công thế nhưng không thể khiến rào chắn rung chuyển dù là mảy may.

Long Tích Nguyệt không hiểu chuyện gì đang diễn ra, lo lắng hỏi:

- Bên trong đang xảy ra chuyện gì. Khi ta rời đi, Liệt Thiên Đế Viêm Long Tộc vốn không có rào chắn này a.

Dương Thiên khẽ nói:

- Nếu ta đoán không sai. Thứ này là do một tên rất lợi hại dựng lên, mục đích là không để cho bất kỳ ai rời khỏi đây.

Long Tích Nguyệt lắc đầu:

- Không thể nào. Cho dù Liệt Thiên Đế Viêm Long Tộc đã cử hơn 5 phần lực lượng tấn công Tàn Long Sơn Mạch thì vẫn còn rất nhiều tu sĩ cấp cao ở lại tọa trấn. Cho dù là đại quân tộc khác kéo đến thì vẫn có khả năng chống đỡ được. Hơn nữa, quân lực mà bốn tộc còn lại cử đi chắc chắn sẽ không ít hơn bọn ta. Điểm này cha ta đã từng khẳng định, không thể nào sai được.

Dương Thiên cười nhạt:

- Nếu như ta nói, kẻ tấn công Liệt Thiên Đế Viêm Long Tộc này đến từ Tàn Long Sơn Mạch thì sao?

Long Tích Nguyệt ngẩn ra, sau đó lập tức phủ nhận:

- Vô lý. Bọn hắn đang vây khốn đại quân ngũ tộc, sao có thể phân tâm đến đây tấn công Liệt Thiên Đế Viêm Long Tộc. Cho dù đã bị vây khốn, đại quân ngũ tộc vẫn là cái gai trong mắt bọn hắn. Một ngày chưa tiêu diệt được toàn bộ, bọn hắn sẽ không có tâm trí đi quản những chuyện bên ngoài.

Dương Thiên vỗ tay tán thưởng:

- Tốt, phân tích rất chính xác.

- Không phải ngươi vừa nói…

Dương Thiên phất tay:

- Ngươi còn chưa hiểu hết ý câu nói của. Ta nói tên kia đến từ Tàn Long Sơn Mạch, không nói hắn là người của Tàn Long Sơn Mạch. Ngươi có nhớ đến một kẻ rất lợi hại, từ đầu đến cuối chưa từng xuất hiện trong trận chiến này hay không?

Long Tích Nguyệt bị Dương Thiên hỏi khó, cố gắng nghĩ mãi mà không ra được. Nàng rối lên trách hắn:

- Long Vũ Hạo, bây giờ là lúc nào ngươi còn chơi trò úp úp mở mở, mau nói cho ta biết, rốt cuộc là kẻ nào lại có thể làm được chuyện này?

Dương Thiên biết Long Tích Nguyệt đang rất gấp nên cũng không tiếp tục trêu chọc nàng:

- Ngươi có từng nghĩ vì sao trận pháp vốn dùng để vây khốn đám ngoại lai kia bất ngờ xoay chuyển, đem ngũ tộc nhốt ở bên trong Hỏa Long Quật? Nếu bọn hắn làm được chuyện này thì đã sớm thoát ra, sao có thể chịu bị vây khốn ở đó hàng chục vạn năm. Vì vậy, kẻ mà ta nói đến là nhân tố mấu chốt đã gây lên trận chiến này, cũng là kẻ duy nhất có thể thực hiện những chuyện không tưởng đó.

Hai mắt Long Tích Nguyệt mở to, kinh hãi không nói lên lời. Phải mất một lúc sau, nàng mới ổn định được phần nào tâm tình, giọng nói run rẩy:

- Ngươi muốn nói, bọn hắn đã triệu hồi thành công phân hồn của Thái Hư Cổ Long?

Chuyện này chỉ có cao tầng của Tàn Long Sơn Mạch mới biết được. Dương Thiên cũng là nghe được từ chỗ Long Vân. Tuy nhiên, cho dù tên kia không nói, dựa vào những gì đang diễn ra Dương Thiên cũng có thể khẳng định được. Chỉ là hắn không hiểu, Thái Hư Cổ Long sau khi sửa đổi xong trận pháp vẫn một mực không hiện thân, tại sao lại rảnh rỗi chạy đến đây tấn công Liệt Thiên Đế Viêm Long Tộc?

Phái phân hồn từ Tiên Giới xuống đây không phải chuyện đơn giản. Hắn ta sẽ không vì mấy lời thỉnh cầu mà trả cái giá lớn như vậy. Nói cách khác, Thái Hư Cổ Long đang nhắm đến một thứ gì đó tại Long Giới, mà cụ thể là một thứ mà Liệt Thiên Đế Viêm Long Tộc đang nắm giữ. Mặc dù đây chỉ là giả thuyết của Dương Thiên, nhưng hắn thấy câu trả lời này rất hợp lý, có thể giải đáp tất cả mọi khuất mắt.

Hai mắt Dương Thiên hơi sáng lên. Thứ mà Thái Hư Cổ Long cũng thèm khát, nói không chừng sẽ hữu dụng với hắn. Long Tích Nguyệt nhìn vẻ mặt Dương Thiên còn tưởng rằng hắn đã nghĩ ra cách giải quyết, nàng liền hỏi:

- Long Vũ Hạo, có phải ngươi đã tìm ra cách gì hay không?

Dương Thiên cau mày rồi lắc đầu:

- Không thể nói trước được. Ta còn cần phải xâm nhập vào trong kia một chuyến để nắm rõ tình hình mới đưa ra được đối pháp. Ngươi nên…

Dương Thiên còn chưa nói hết câu, một tiếng nổ khổng lồ từ bên trong trung tâm Liệt Thiên Đế Viêm Long Tộc truyền ra. Theo sau đó là những tiếng nổ lớn nhỏ không ngừng vang lên khiến khu vực xung quanh rung chuyển mãnh liệt. Dương Thiên trầm trọng nhìn Long Tích Nguyệt:

- Tên kia dường như đã không thể kiên nhẫn được nữa.